Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Vương Tuấn Khải ra vườn, hái nốt khóm hoa hồng đang nở rộ, từ một tháng trước nó đã được hắn chăm sóc rất kỹ lưỡng. Từ bón phân, tưới nước cho đến tỉa cành đều tự tay hắn, người giúp việc một chút cũng không cho đụng đến. Nhìn tổng quát, khó mà tìm ra một điểm xấu trên cành hoa hồng. Cho thấy người được nhận có vị trí vô cùng đáng quý trong lòng chủ nhân của chúng.

Không mua hoa ở ngoài tiệm, vì hắn muốn tỏa thành ý yêu thương nhất đối với cô ấy. Những đồ vật tặng cho cô ấy đều là thứ tốt nhất và duy nhất. Cũng như muốn lần nữa tỏ tình, lần đầu tiên đối với hắn nó quá sơ sài, chẳng có hoa hay đồ vật hẹn thề giữa hai người. Chỉ vỏn vẹn có lời nói của hắn. Như vậy liền thành người yêu của nhau.

Nhìn đồng hồ chỉ mới điểm 4 giờ, Vương Tuấn Khải hôm nay thức sớm hơn cả mọi ngày, người giúp việc vẫn còn say giấc. Trăng trên cao sáng rực rỡ, soi đến sáng trưng hết cả một vườn hoa đẹp đẽ. Đem hoa hồng cất lên bàn học rồi mới thay đổi quần áo thể dục, vẫn như thói quen, không tập thì cả người khó chịu bứt rứt.

Như nào hôm nay muốn ra ngoài chạy bộ đường dài, thường thì sẽ lên sân thượng luyện tập các động tác lên cơ, chủ yếu hoạt động tại chỗ. Ra ngoài giờ này toàn mấy bác hàng xóm tập dưỡng sinh, khó tìm ra người trẻ nào hăng hái luyện tập.

Chạy vài trăm mét phía trước hiện ra hình dáng người nhỏ nhắn đang dắt chiếc xe đạp, trông như một tên ngốc tóc tai rối bù, trông như cậu ta chưa chải qua bao giờ. Cổ áo còn lận bên trong, quần ống ngắn ống cao. Chẳng biết cậu ta đã tỉnh ngủ chưa, bộ dạng luộm thuộm như vậy mà ra ngoài người ta cũng chê cười. Nghĩ nghĩ rồi cũng cho qua, thẳng lưng tiếp tục chạy nhanh về trước.

"A... Bạn Tuấn Khải làm gì sao thức sớm vậy?".

"Chạy bộ!".

"Bạn khoẻ quá... Mình chạy bộ là thở chẳng được, khó chịu lắm".

Vương Nguyên nhoẻ miệng cười nhẹ, không ngờ hôm nay cậu may mắn đến thế, sáng sớm được gặp Vương Tuấn Khải. Một năng lượng vô biên dần khảm nhập vào con người cậu. Mỗi lần chạy là mặt đỏ tim đập, thở không nổi ra hơi. Hít thở chẳng thông như nó một vách ngăn nào đấy chắn ngang trước cổ họng. Kể cho mẹ nghe thì không biết sao lại lớn tiếng la cậu, sau cùng lại nước mắt chẳng ngừng rơi xuống đôi mắt buồn bã. Ôm cậu nói không được chạy nữa, như thế rất nguy hiểm.

Sức cậu ta mà lại muốn so với lực của hắn, quá khác xa. Nhưng hắn chẳng so đo thêm một lời nào nữa. Chuẩn bị chạy, thì lần nữa cậu ta lên tiếng: "Xin lỗi... Xin lỗi, hôm qua làm tay bạn bị chảy máu... Có thể cho mình xem vết thương được không?".

"Không!".

"Ờm... Ờ..." Vương Nguyên gật gật đầu.

Vừa muốn đi qua vô thức nhìn đến cái bộ dạng Vương Nguyên, hắn ngứa mắt ngứa tay. Sao một người có thể lôi thôi đi ra ngoài đường, không chịu xem gương coi bộ dạng bản thân xấu xí bao nhiêu.

"Đi đến gần đây".

"Dạ! để làm gì?".

"Nghe không hiểu à, tôi bảo đến đây".

Vương Tuấn Khải nghiến răng, Vương Nguyện gật gù nghe lời đi đến bên cạnh. Là thiếu niên bằng tuổi nhau, mà hắn đã có chiều cao vượt trội, cậu cùng lắm chỉ đứng đến ngang lỗ tai hắn, không chỉ khác biệt chiều cao. Đến cả thân thể tách biệt chia ra làm hai. Một ốm yếu dù được bồi bổ đầy đủ, duy chỉ có cái bụng và mông tròn trịa. Một lại cao lớn thân hình rắn chắc tiêu chuẩn của phái mạnh.

Đứng kế bên Vương Nguyên phải ngước mắt lên thật cao, đã vậy Vương Tuấn Khải còn cố ý nghênh mặt lên cao. Cậu phải nhón thêm chân mới nhìn đến.

"Dạ... mình đến rồi đây".

"Đứng im!".

Liếc cảnh cáo Vương Nguyên một cái, Vương Tuấn Khải mới nâng tay điều chỉnh lại mái tóc, áo và cả ống quần đến tươm tất gọn gàng trong lòng hắn mới thôi thấy khó chịu.

Vương Nguyên nghiêm túc đứng thẳng nhìn Vương Tuấn Khải bày ra tư thế gà cha chăm sóc gà con. Bị hắn chỉnh lại quần áo mà cậu đỏ mặt tận mang tai, hơi thở nồng ấm mạnh mẽ chấn áp đi tâm hồn yếu ớt của cậu. Nhìn đến cả mặt nóng hổi, đây là lần đầu tiên hắn điều chỉnh quần áo như thế, đôi tay nhàm chán vuốt nhẹ lên nhõm tóc bị gió thổi bay khi hắn ngồi xuống. Nhẹ nhàng, nâng niu.

"Ra đường nhớ soi gương lại bản thân. Xấu xí như tên ăn mày".

"Dạ! Mình biết rồi".

Dù lời nói của Vương Tuấn Khải đang chỉ trích châm biếm nhưng Vương Nguyên cười rộ lên rất tươi. Bạn ấy hôm nay quan tâm đến cậu, cậu vui quá, vui quá đi. Nếu vậy ngày nào cậu cũng sẽ mặc như thế để kiếm cớ được hắn quan tâm đến. Mà nhìn lại, bộ dáng vậy rất xấu xí, cậu không muốn thành tên ăn mày mà bạn ấy nói đến.

•••••

Cuộc thi văn nghệ diễn ra ở trường, cô ấy được bổ nhiệm hát chính, cô có giọng hát trời phú ngọt ngào cộng thêm cả gương mặt thanh thuần. Dù cho có hát dở thì vẫn không thể nào buông lời chê bai. Hoàn hảo tuyệt đối khiến ai cũng phải ghen tị, suốt mấy tuần nay phải theo cô giáo tập hát nên số lần gặp Vương Tuấn Khải giảm bớt đi phân nửa. Bao nhiêu lần nhớ nhung thì hôm nay diễn trên sân khấu sẽ thấy được hắn, mà còn nghe đám bạn hắn nói đang có một bất ngờ chờ đợi cô.

Dưới khán đài Vương Tuấn Khải tìm chỗ vị trí trung tâm, chỉ cần cô ấy nhìn qua là có thế nhận ra hắn. Hai thằng bạn ngồi kế bên cuồng nhiệt không thôi, thiếu điều là muốn la hét lên, bị giáo viên nhắc nhở liền xấu hổ ngồi xuống nhường không gian cho người phía sau còn xem được.

"Bạn gái mày thuộc tầm hoàn hảo đến chói lóa, học hành giỏi, có sắc có tài, giờ lại đàn giỏi hát hay. Ước gì tao gặp được cô ấy trước mày".

"Thôi cái suy nghĩ đó đi, bộ dạng như mày ai thèm để ý đến. Nhìn như tên đầu gấu chuyên bóc lột tiền trẻ em".

Bên cạnh Lưu Chí Hoành, cô bạn gái cũng bị câu trả lời phũ phàng cho La Đình Tín cũng cười theo. Không gặp thì thôi chứ gặp là luôn bới móc nhau.

Vương Tuấn Khải kế bên cầm chiếc máy quay phim hiện đại nhất, quay lại suốt quá trình cô ấy đang hát. Cơ mặt giãn ra, nở ra nụ cười thỏa mãn dịu dàng nhất. Nhiều lần bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào camera là tay hắn run run, mong buổi trình diễn sẽ kết thúc nhanh để hắn có cơ hội gần cô thêm một chút nữa.

Phần biểu diễn của cô ấy kết thúc nhưng hắn chưa được rời khỏi chỗ ngồi cho đến lúc cuối cùng. Cô ấy rất hiểu ý rằng bạn trai mình không thể rời chỗ ngồi liền chủ động đi xuống hậu đài. Chưa kịp tẩy đi lớp trang điểm, cứ thế tiến đến bên hắn.

Lưu Chí Hoành là cẩu độc thân trong đám nên rất không vừa lòng đứng lên nhường chiếc ghế kế bên cho cô ấy, còn bản thân thì đi về nơi cho cậu ta có điểm dựa để khỏi thấy cô độc giữa một biển cặp đôi.

"Hôm nay em hát rất hay".

"Cảm ơn anh, nhưng hồi nãy khúc lên cao em vô ý lạc chút giọng... không biết có nghe thấy không?".

Vương Tuấn Khải vuốt mái tóc được búi cao kỹ lưỡng, lấy xuống những mảnh hoa giấy vụn khi nãy một màn kết thúc được thả xuống. Đôi tay mở ra chai nước đưa đến bên miệng cô ấy.

"Hé miệng uống nước nào".

"Cảm ơn anh!".

Kết thúc Vương Tuấn Khải và cô ấy lén lúc hẹn ra khu vườn sau trường, sau lưng hắn đã giấu kỹ lưỡng đóa hoa hắn kỳ công gói đẹp đẽ. Hai má hồng càng tô đậm gương mặt đỏ bừng vì hạnh phúc của cô. Khóe mắt không giấu nổi nụ cười thật tâm.

"Em nhắm mắt lại đi".

"Để làm gì ạ?".

"Nghe lời, nhắm mắt lại".

Đôi mắt khép lại, bóng tối bao phủ, cô chỉ nghe được tiếng động phía bên ngoài.

"Nguyệt Nguyệt! Em đồng ý làm bạn gái anh nha".

"Chẳng phải hiện tại em đang là bạn gái anh sao, lần trước em cũng đã đồng ý rồi?".

"Lần trước là vì sợ em thuộc về người khác cho nên mới liều tỏ tình với em mà không chuẩn bị được một đồ vật gì cho lãng mạn. Hôm nay anh có hoa rồi, coi như tỏ tình với em lần nữa. Em làm bạn gái anh nha?".

Cô gái tên Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu che đi sự kích động trên khuôn mặt, gật đầu mà đồng ý: "Em đồng ý!".

Nhận đóa hoa trên tay Nguyệt Nguyệt bạo gan hôn lên gò má kiên định Vương Tuấn Khải một nụ hôn kêu vang. Hắn hạnh phúc hơn bao giờ hết, ôm cô vào trong lòng, đôi môi âu yếm mái tóc mượt mà.

Không khí hạnh phúc lãng mạn bị phá vỡ bởi một tiếng cười đầy trào phúng.

"Ma xui quỷ khiến sao tao lại vào đây bắt gặp được hình ảnh này, lời tỏ tình ướt át quá ha?".

Thằng Bạch bộ dạng nổi loạn không khác biệt là mấy so với lúc trước đó. Khuyên tai lại tăng thêm hai cái, đầu tóc vàng hoe đặc trưng, đến cả chủ nhiệm cảnh báo lên đến hiệu trưởng vẫn không một chút thay đổi. Nguyệt Nguyệt sợ hãi nhìn y như quái vật liền trốn sau lưng Vương Tuấn Khải, ám ảnh luôn cả những lần y quấy rối cô trên đường đi học về.

"Liên quan gì đến mày? Chẳng phải lần đó bị tao đánh đứng dậy còn không nổi. Hôm nay không sợ lại muốn đến khiêu khích".

"Sợ chứ! Tao là sợ mày nhất. Nhưng tao muốn nhắc lại chuyện này, không biết trước kia ai nói một chút hứng thú đối với cô ta chẳng có, đến cả gương mặt ra sao cũng chẳng quan tâm đến. Sao hôm nay lại thành bạn gái của mày rồi?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro