chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống. Đêm đen lạnh lẽo.

" Nguyên Nguyên "Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh đau lòng.

Cái gì về y Nguyên Nguyên đều biế nhưng cái gì về Nguyên Nguyên y cũng đều không biết. Cậu ấy bị bệnh nặng như vậy rồi y cũng không biết.
Là y ngu ngốc, lúc trước lạnh lùng với cậu ấy như vậy nhưng cậu ấy thì sao? Bạn Nguyên Nguyên nói cậu ấy bị ung thư dạ dày cuối giai đoạn hai là bởi vì cậu ấy nhịn ăn để có thể mua cho y những thứ y thích. Cậu ấy không muốn nằm viện điều trị bởi vì sợ y không có người chăm sóc, không có người nấu cơm.

"Nguyên Nguyên sao em có thể ngốc như vậy chứ?"

" Ưm..." Vương Nguyên động mi mắt. Có lẽ là thuốc mê hết tác dụng.

" Nguyên Nguyên "

" Tuấn Khải? Sao cậu lại ở đây?"

" Mình không ở đây đợi cậu chết đi rồi mới đến sao?"

" Cậu biết rồi?"

" Tại sao cậu lại giấu mình chứ? Tại sao?"

" Mình không muốn cậu lo." Vương Nguyên né tránh ánh mắt của Tuấn Khải.

" Cậu lo cho mình nhiều năm như vậy mà vẫn muốn lo sao?"

" Mình..."

" Từ nay để mình bảo vệ cậu được không? Cậu nhất định sẽ không sao mà?"

" Cậu nói lời này hiện tại còn nghĩa lí sao? Ngày trước mình dùng tất cả sức lực chạy theo cậu lên một cái bậc thang thật cao chỉ mong cậu nhìn lại mình một cái. Nhưng nhiều năm như vậy mình chạy theo cậu trên cái bậc thang ấy đến khi cậu ngoảnh đầu lại thì mình cũng hết sức rồi nên không  thể cùng cậu đi thêm nữa."

" Vậy thì mình sẽ bước xuống cùng cậu ngồi tại bậc thang đó được không?" Tuấn Khải lấy cái lắc tay cũng là quà tặng sinh nhật Vương Nguyên đeo vào tay cậu.

" Mình tin sẽ có phép màu làm cậu có thể ở bên mình mãi mãi. Mình đem tất cả may mắn của mình tặng cho cậu, Nguyên Nguyên"

" Thế giới này không có phép màu. Cuộc đời mình sắp dừng lại rồi " Vương Nguyên đưa tay lên cao nhìn chiếc lắc tay bằng bạc lấp lánh dưới ánh điện nước mắt lã chã rơi.

" Dù là cậu chỉ còn một giây để sống mình cũng muốn bù đắp cho cậu những thứ mình thiếu của cậu trong suốt những năm qua. Cả cuộc đời cậu đều vì mình nhưng mình chưa từng vì cậu làm điều gì hết. " Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên khóc đôi mắt cũng đỏ theo.

" Cậu thực sự thương mình sao?" Vương Nguyên nhìn vào mắt Tuấn Khải như muốn tìm minh chứng cho lời nói của y.

" Trước đây mình làm cậu mất niềm tin rằng mình thương cậu nhưng hiện tại mình thật sự rất thương cậu. Nguyên Nguyên, Vương Tuấn Khải yêu cậu." Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên kiên định. Y muốn tất cả thời gian còn lại của Vương Nguyên cậu ấy đều vui vẻ, hạnh phúc.

" Ôm mình một cái được không?"

Tuấn Khải nâng Vương Nguyên ngồi dậy ôm vào lòng như ôm lấy bảo vật vô giá nhất của đời mình.

" Ngoan. Không khóc hôm nay là sinh nhật Nguyên Nguyên nên phải vui vẻ mới được" Tuấn Khải lấy khăn giấy lau sạch nước mắt cho Vương Nguyên. Cùng lúc đó Thiên Tỉ và Chí Hoành cũng đi mua bánh sinh nhật trở về.

" Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday Nguyên Nguyên"

Bài hát chúc mừng sing nhật vang lẻn trong phòng bệnh lạnh lẽo. Cuối cùng cậu cũng hiểu được cái cảm giác được mọi người chúc mừng sinh nhật là thế nào rồi. Cậu làm ở một quán đồ ngọt, mỗi lần nhìn người ta mua bành rồi tổ chức sinh nhật tại quán cậu thấy họ rất hạnh phúc, cậu tự hỏi cảm giác đó là gì? Hiện tại thì cậu hiểu nó rồi.

" Sao lại khóc rồi " Chí Hoành thấy Vương Nguyên khóc ánh mắt cũng đỏ hoe.

" Lần đầu tiên mình được tổ chức sinh nhật nên rất vui. " Vương Nguyên hít mũi, gạt nước mắt.

" Sau này năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu. Mau nhắm mắt vào ước đi " Tuấn Khải xoa nhẹ tay ghim kim truyền nước của Vương Nguyên cho cậu dễ chịu.

Ước tất cả mọi người đều hạnh phúc. Ước xong Vương Nguyên liền mỉm cười thổi nến. Mọi người hạnh phúc cậu cũng hạnh phúc. Từ nhỏ cậu đã bị bỏ rơi nên nhận được yêu thương cậu đều trân trọng.

" Cậu cắt bánh đi. Cắt bánh xong, ăn một miếng điều ước sẽ bắt đầu có hiệu nghiệm." Thiên Tỉ nói

" Được " Vương Nguyên dùng tay còn lại cắt bánh vui vẻ chia cho mọi người.

May mắn cậu nhận được chính là gặp được Tuấn Khải và những người bạn này. Hi vọng cả đời họ đều thuận lợi bình an.

Cảm ơn vì đã cho cậu những điều mà cậu nghĩ cả đời cậu cùng không cảm nhận được.

" Nguyên Nguyên này là quà của mình nè. Bộ quần áo mà cậu vẫn hay nhìn ở cửa hàng thời trang đó. Mình thấy cậu nhìn nó rất lâu mỗi lần cùng mình đi học về nhưng không mua. Ngày thường tặng cậu cậu sẽ không nhận nhưng hôm nay là sinh nhật nên không được từ chối." Chí Hoành đặt hộp quà được gói bằng giấy xanh cẩn thận cạnh Vương Nguyên.

" Cảm ơn"

" Cảm ơn gì chứ đứa ngốc này" Chí Hoành tinh nghịch nhéo mũi Vương Nguyên.

" Còn này là của mình tặng cậu. Hi vọng cậu thích. " Thiên Tỉ tặng Vương Nguyên một cặp búp bê BJD ngồi cạnh nhau, đựng trong hộp nhựa trong suốt mô phỏng theo hình ảnh cậu và Tuấn Khải.

" Cảm ơn. Rất đẹp." Vương Nguyên nhìn hai con búp bê mỉm cười.

" Hi vọng hai cậu sẽ luôn bên nhau giống như cặp búp bê này. Mãi mãi không tách rời".

Nhưng mà mãi mãi là bao lâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro