CÓ AI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai cho em mượn bờ vai.

Có ai cho em để tựa vào.

Có ai bên em lúc buồn và có ai mang niềm vui.

Giống như bên anh ngày xưa.

Thời gian dần trôi qua, chúng ta dần trưởng thành, điều đó đồng nghĩa với việc em thôi không còn dựa vào vai anh để ngủ gật mỗi khi ngồi xe bus, cũng không còn tìm kiếm sự yên bình nơi bờ vai anh mỗi lẫn em mơ thấy ác mộng giữa đêm mưa sấm chớp rung trời.

Anh nhớ những trưa hè, em ngả đầu lên vai anh, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh đầy nắng và gió, khe khẽ hát lên ca khúc song ca lần đầu tiên của chúng ta" Một người như mùa hạ một người như mùa thu, ấy vậy mà lại có thể khiến cho màu đông lạnh giá biến thành mùa xuân ấm áp hiền hòa"

Anh nhớ chiều thu năm ấy, chúng ta đi biển Đài Loan chơi, nhìn nụ cười ngây ngô của em giòn tan trong nắng, trái tim anh thổn thức, đập chệch đi mất một nhịp, khi ấy anh phát hiện ra rằng, em dường như không còn là khái niệm huynh đệ đơn thuần với anh nữa, hay nói trắng ra chính là anh biết mình thích em. Cái khoảnh khắc cõng em trên vai, anh thấy hạnh phúc như trào dâng,anh ước gì thời gian dừng lại giây phút ấy để anh có thể cho em cảm nhận thấy bờ vai anh đủ rộng để che chở cho em. Anh nhớ có một tỷ viết một cap cho bức hình của hai ta rằng" Biển rộng, trời xanh. Vác em trên vai đời cũng xanh"

Anh nhớ ngày đông tuyết rơi dày hạt, em cùng anh hát vang bài ca"Người tuyết" sau đó chúng ta còn cũng nhau đi ăn, cũng nhau đi dạo phố, anh thấy những điều đó tuy giản đơn nhưng lại ấm áp biết nhường nào. Những ca từ của ca khúc tình ca ấy như viết cho anh và em" Anh có phải là người tuyết của em không?" "Tình yêu của anh, vì em mà có" "Anh cứ si tình, si tình mà chờ đợi" "Nhìn mùa xuân sắp đến, nhưng đó cũng là lúc anh không còn tồn tại nữa" Nghe đến đây lòng anh mơ hồ lo sợ, dường như có cảm giác gì đó bất an lắm len lỏi trong trái tim, anh không muốn mình là người tuyết của em, anh không muốn bản thân tan chảy khi nắng mùa xuân tràn về trên khu phố, anh không muốn rời xa em, rời xa những ký ức về em.

Anh không muốn anh trong em chỉ còn tồn tại trong hai chữ ngày xưa vô tình mà tàn nhẫn. anh không muốn anh trở thành hồi ức không hiện hữu, anh không muốn bản thân bị chìm vào quên lãng không nhớ nhung. Nhưng những điều ấy chỉ là những ước muốn, thời gian trôi, điều phải đến cũng đến, hồi ức phải lãng quên có không muốn cũng phải quên.

Giá như em vẫn còn bên tôi.

Giá như em giữ những kỷ niệm.

Giá như em không đành lòng vội bước đi cùng ai.

Thì chắc có lẽ giờ ta đang hạnh phúc.

Thu qua, đông tới, xuân lại về, hạ bước sang, chúng ta dần lớn lên, khoảng cách giữa hai ta cũng ngày một xa hơn khi em bước chân lên ngôi trường cao trung trên phố.

Anh biết ta xa nhau bởi những chiều cuối tuần em không còn đến tìm anh dưới gốc cây cổ thụ tán lá xanh rờn, không còn gọi điện nhiều cho anh mỗi tối tan học, cũng không còn tâm sự cùng anh những câu chuyện thường nhật ngốc nghếch ngày xưa nữa. Anh mơ hồ thấy mất mát nhưng vẫn cố trấn an bản thân rằng em quá mệt, em chỉ tạm thời quên anh thôi, rồi chiều chủ nhật sau em sẽ lại víu lấy vạt áo anh, nũng nịu đòi anh dắt đi ăn kem , dạo phố, công viên vui chơi.

Anh biết ta xa nhau khi những lần ít ỏi em đến tìm anh, chúng ta không còn tựa vào vai nhau nhìn trời xanh, không còn ngồi sát lại bên nhau nhìn mặt trời lặn trong ráng chiều đẫm máu, em né tránh cánh tay anh đưa ra mỗi lần anh muốn nắm lấy tay em, em né tránh cái cụng đầu thân mật ngày xưa mỗi lần chia tay sau ngày dài lượn phố, em cũng chẳng còn luồn tay qua ôm eo anh lúc anh đèo em rong ruổi trên con đường đầy lá vàng rơi.

Giá như em vẫn còn nhớ những kỷ niệm ngày xưa hai chúng mình bên nhau, thật vui vẻ và hạnh phúc, nhưng dường như chỉ có mình anh là ảo tưởng, là anh tự mình đa tình, anh cứ nghĩ đối với em anh là quan trọng, là người giữ vị trí đặc biệt, nhưng anh lầm rồi, anh thật sự lầm rồi.

Giá như anh tỉnh táo để nhận ra những điểm kỳ lạ nơi em, phải chi anh thấy ánh mắt em nhìn vào điện thoại nhiều lúc thật ôn nhu, phải chi anh có thể phát hiện ra em không còn giống em của ngày xưa nữa, em tươi trẻ hơn, yêu cười hơn. Nhiều lúc cũng hay tìm hiểu con gái thích gì yêu gì.Anh thật ngu ngốc khi không nhận ra những điều đó.

Cho tới khi em giới thiệu người con gái em yêu với anh.

Em biết không? Trái tim anh lúc ấy dường như không còn đập nữa. Nụ cười em trở nên thật hoàn hảo thật chói mắt, nhìn hai bàn tay trước mắt đan vào nhau mà lòng anh như bị xé nát ra thành nhiều mảnh. Em thật tàn nhẫn, cớ gì lại đâm cho anh một nhát chí mạng như vậy , hà cớ gì? Lẽ nào em không biết là anh yêu em sao?

Lẽ nào em không biết. Lẽ nào em lại vô tình như thế.

Ngày tháng trôi qua, tình yêu của em cứa vào tim anh một vết cắt không liền sẹo

Anh đã từng dặn lòng mình đừng nghẹn ngào, đừng khó thở mỗi khi ở một mình. Nhưng khó lắm, bởi yêu em có phải là lỗi của anh đâu, bởi vì em đang ở bên người yêu của em, chăm sóc bảo hộ cô ấy, anh thật sự không thể chịu nổi khi nghĩ đến cảnh em sẽ đặt lên môi cô ấy nụ hôn mà anh từng khao khát, anh sẽ không gĩư nổi bình tĩnh khi nghĩ đến một ngày nào đó, em và cô ấy sẽ về chung một nhà, sẽ sinh ra những đứa trẻ thừa hưởng nét đẹp của hai người. Vậy còn anh, còn anh thì sao đây, anh lẽ nào chỉ là một nhân vật phụ đáng thương không thể đặt được bước chân vào cuộc sống của em. Lẽ nào anh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.

Em à,có khi nào tận sâu trái tim em,trong một phút giây nào đó em bất chợt nhớ tới vòng tay sau lưng em vẫn từng thế.

Ừ, anh thua. Anh thua bởi một người con gái em quen cách đây ba tháng, anh thua vì tình cảm nhiều năm của chúng ta không thể vượt qua nổi cám dỗ của sắc đẹp. Anh tự hỏi, liệu sự tồn tại của anh với em là gì? Là cơn gío thoáng qua hay chỉ là cơn mưa rào bất chợt.

Vương Nguyên Nhi, cho anh một lần được gọi tên em như thế nhé, bởi ngày mai đây, em đã là chú rể của người ta, em đã không còn là cậu bé ngốc nghếch cần được anh bao bọc và chở che ngày nào nữa rồi. Anh đã từng ước, em đừng lớn, anh cũng chẳng cần trưởng thành, cứ nhỏ bé như ngày ấy, cứ bên nhau như ngày ấy, anh khao khát thời gian quay trở lại, khao khát tất cả chỉ là nột cơn ác mộng, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ vẫn là cậu bé của anh, chúng ta sẽ vẫn tựa vai nhau hát tình ca, sẽ vẫn cùng nhau đi qua chặng đường mười năm, hai mươi năm hẹn ước.

Thế nhưng khi anh tỉnh lại, mọi thứ còn tồi tệ hơn những gì anh từng nghĩ. Không đơn giản chỉ là anh mất em, anh còn mất đi cả cơ hội sống sót của mình. Nực cười là khi anh cầm trên tay tờ xét nghiệm in đậm hàng chữ mực đỏ chói mắt: Bệnh nan y sao? Cũng không phải là điều gì quá tồi tệ, anh thấy nó giống như một chiếc phao cứu hộ, giúp anh thóat khỏi những tháng ngày tăm tối khi thiếu vắng em.

Ừ, rồi anh sẽ chết, chết cũng không đáng sợ, chết rồi sẽ không phải thấy những điều không nên thấy nữa, chết rồi, chết rồi, chết....Vậy anh sẽ không được nhìn thấy em, không thấy nụ cười em, không thấy đôi mắt hạnh nhìn anh trong veo tinh khiết, cũng chẳng còn cơ hội chạm vào bàn tay em mỗi ngày thu, anh sẽ mất đi, sẽ biến mất trong đời em như chưa từng tồn tại, vậy anh quả thật... quả thật sẽ hóa thành cát bụi...

Những gì anh có thể làm bây gìơ chỉ có thể là mỉm cười mà chúc phúc cho em .Bởi yêu một người, là mong muốn được người ấy hạnh phúc, vui vẻ mà trải qua từng ngày. Anh yêu em, cũng mong em hạnh phúc.

Một ngày thu lá vàng rơi xào xạc, anh lặng người ngồi nhìn cành bằng lăng trơ trọi ngoài khung cửa sổ, anh chẳng còn là chàng trai khỏe mạnh đủ tự tin để bảo vệ em, chẳng còn là Đại Ca vĩ đại bên cạnh em mỗi khi lá vàng rơi nữa. Anh sắp phải rời xa cõi trần gian này rồi em biết không, anh rồi sẽ giống như chiếc lá úa kia, sẽ nhanh chóng lụi tàn khi cơn mưa bất chợt đi ngang qua.

Những ngày này, anh nhớ em nhiều hơn, nỗi nhớ em quay quắt dày vò anh, anh như thấy em cùng anh đùa nghịch, như thấy cái nắm tay hờ ngày ấy, anh thấy em nhìn anh đầy áy náy. Nguyên Nhi, đừng áy náy có được không, tình yêu của anh, không cần sự áy náy của em đáp lại, anh chỉ cần em sống vui vẻ, hãy thay anh sống nốt những tháng ngày anh còn lưu luyến, thay anh thăm lại những nơi hai ta đã từng qua, em nhất định phải sống vui vẻ hơn anh gấp nhiều lần.

Chiều nay, cơn mưa bất chợt ghé qua khung cửa sổ bệnh viện.

Chiếc lá bằng lăng cuối cùng trên cây không thể chống lại sức mạnh của cơn giông bão, lià cành mang theo những day dứt vô bờ.

Chiếc lá nương theo gío bay tới khoảng vườn xanh của một gia đình nhỏ. Nơi ấy tràn ngập tiếng cười, tràn ngập hạnh phúc

_ Vương Nguyên ba ba, đỡ con.

_Lý Nhu, em đỡ con đi, anh bận bế Tư Viễn rồi.

_ Vâng, anh.

_......

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro