Chương 5: Em Gái Đến, Lén Lút Trong Nhà Tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghỉ chớp mắt qua đi, hai người vẫn nằm trên giường làm chuyện khoái hoạt, cuối tuần cùng nhau Vương Tuấn Khải mới phát hiện một việc nghiêm trọng - làm công cũng sẽ đau thắt lưng vì hoạt động quá mức.

Xoa xoa thắt lưng đau nhức, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang ngủ say không khỏi xoa bóp cái mũi nhỏ, Vương Nguyên nhăn mặt nhíu mày lẩm bẩm một tiếng kéo chăn che mặt ngáy tiếp.

Vào bếp làm tốt cơm trưa cho Vương Nguyên để đến bữa nó tự cho vào lò vi ba hâm nóng ăn. Sau đó hắn bắt đầu đánh răng rửa mặt, mặc áo sơ mi cùng tây trang, đi giày, cầm bao tài liệu đi làm.

Hắn là nghiệp vụ viên công ty thực phẩm, mỗi ngày trừ bỏ đến các siêu thị quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ còn muốn qua các điểm tiêu thụ xem xét tình hình bán hàng, cùng ý kiến khách hàng với sản phẩm.

Một mình một người ở nhà, Vương Nguyên sau khi nghe tiếng Vương Tuấn Khải đóng cửa liền biến trở về nguyên hình, đá văng chăn nằm ngửa trên giường dùng sức cọ cọ chăn bông. Vẫn là biến về nguyên hình hảo!

Kỳ thật làm người có chút phiền toái, khi ôm đến ôm đi, loài mèo bọn nó chỉ cần đem đuôi nhếch lên, mông chổng cao, sáp một cái là xong việc.

Ôm chăn bông lăn lăn, Vương Nguyên hạnh phúc híp mắt.

Đột nhiên, chuông điện thoại đổ dồn dập, Vương Nguyên nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đi tới phòng khách nhảy len bàn, hai móng vuốt ôm lấy điện thoại.

"Meo ....." Uy.........

"Anh..... Di?" giọng nữ thanh thúy nghe được tiếng mèo kêu phát ra thanh âm kinh ngạc, "Thế nào lại là tiếng mèo kêu? Anh, anh làm gì học tiếng mèo kêu?"

Vương Nguyên nhanh ngậm miệng nhưng đã kêu ra tiếng mất rồi, vì thế không phát ra tiếng nào, thanh thanh cổ họng lại là tiếng mèo kêu vang dội: "Meo!"

Đầu dây bên kia nghe được vẫn là tiếng mèo kêu, không khỏi kỳ quái, "Chẳng lẽ để mèo tiếp điện thoại? Ta nhớ rõ anh không có nuôi mèo a."

"Meo ô - " Vương Nguyên chơi vui lại kêu một tiếng, kéo dài thanh âm.

Cô gái kia rốt cuộc tin tưởng điện thoại bị một con mèo tiếp, "Chờ tối ta qua ta sẽ biết ngươi là loại mèo gì!"

Nói xong, cô gái treo điện thoại, Vương Nguyên chưa chơi đủ đành phải buông ống nghe chỉ còn mấy tiếng tít tít.

Meo, nguyên lai A Khải có em gái nha! Vương Nguyên nghiêng đầu nhỏ, chờ Vương Tuấn Khải về nói cho hắn em hắn muốn tới, cũng muốn xem em gái Vương Tuấn Khải lớn lên thành cái dạng gì.

Buổi tối hết giờ làm, Vương Tuấn Khải ném bao tài liệu, nặng nề ngã xuống giường.

Vương Nguyên một chân bấm bàn phím một chân điều khiển chuột bên chơi điện tử bên nói: "Buổi sáng ..... có cô gái gọi ngươi "anh trai" gọi điện thoại tới nói tối sẽ tới tìm ngươi, ô meo ..... Ta nói xong rồi..."

Vương Tuấn Khải nhất thời ngồi xuống, một phen xách Vương Nguyên lên, đang đánh Boss, Vương Nguyên ôm chặt lấy con chuột, "Meo.... sắp chết........ A ..........Meo..........."

Mắt thấy giá trị HP màu đỏ của mình bị Boss điên cuồng tấn công mà biến mất, Vương Nguyên giãy dụa nhảy về phía máy tính muốn giải cứu nhân vật của mình khỏi ác trảo của Boss, nhưng bị Vương Tuấn Khải túm chặt, giá trị HP rốt cuộc bị Boss ngược đãi thành không, nhân vật trò chơi vinh quang hy sinh, hoa lệ biến thành trạng thái quỷ hồn.

"Em gái ta thật sự gọi điện nói tối nay tới?" Vương Tuấn Khải đề lại móng vuốt loạn trảo của Vương Nguyên, khẩn trương hỏi.

Trơ mắt nhìn nhân vật trò chơi bị đập chết Vương Nguyên có điểm phát điên, "Vô nghĩa! Mau buông, ta muốn xử lý Boss!"

Thật vất vả tránh thoát hai tay Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lập tức nhảy bổ về máy tính, hồi sinh nhân vật, nhằm về nơi Boss xuất hiện, mất một phen khí lực rốt cuộc cũng đem nhân vật vừa bị đánh chết đập chết Boss.

Đánh chết Boss sau, Vương Nguyên cả người thoải mái, nhặt song chiến lợi phẩm liền nằm ngang giường, nhìn về phía Vương Tuấn Khải bị nó xem nhẹ, cười tủm tỉm nói: "Phải a."

"Nó gọi điện tới nói cái gì?" Vương Tuấn Khải không thể tưởng tượng được Vương Nguyên biết chơi võng du, hơn nữa nhìn thao tác thuàn thục của nó khẳng định là lão làng.

Vương Nguyên đem điện thoại nhận được sáng nay nói cho Vương Tuấn Khải, nữ sinh kêu Vương Tuấn Khải là anh trai đích thực là em gái hắn, kêu Vương Giai, sắp tốt nghiệp đại học, hiện đang là thời gian làm luận văn tốt nghiệp, như thế nào lại có thời gian tới đây?

Vương Tuấn Khải nghi hoặc khó hiểu, chuông cửa bông nhiên đinh đang vang lên, không cần đoán cũng biết là ai tới.

Vương Tuấn Khải đi ra mở cửa, đứng ngoài đó quả nhiên là Vương Giai.

Vương Giai là một nữ sinh đáng yêu, xinh đẹp động nhân, cùng Vương Tuấn Khải có bốn, năm phần giống nhau, vừa nhìn thấy anh trai, câu đầu tiên của Vương Giai là: "Anh, mèo anh nuôi đâu?"

Mèo..... Vương Tuấn Khải bây giờ mới nhớ Vương Nguyên không phải mèo bình thường, mà là một con miêu yêu biết biến thành người, hắn cũng không thể để em gái biết thân phận của Vương Nguyên, nếu không không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

"Vương Nguyên nó .....Ân .... ở trên giường." Vương Tuấn Khải trả lời, hy vọng Vương Nguyên giả bộ bộ dáng bình thường.

"Meo ........." Vương Nguyên đi ra phòng ngủ, giả ngoan kêu một tiếng, chớp chớp đôi mắt mèo, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.

Vương Giai chạy bổ vào, một phen ôm lấy Vương Nguyên, ngạc nhiên kêu: "Trời ạ, anh thật sự nuôi mèo a! Bộ dáng hảo đáng yêu! Lại nhỏ lại mềm!"

Mặt Vương Nguyên bị Vương Giai nhéo đến biến hình, Vương Nguyên lại phải duy trì phong độ 'mèo ngoan', không thể nổi cáu với Vương Giai, cũng không thể cự tuyệt cô. Nếu không thể nổi cáu với cô vậy phải phát trên người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bất mãn trừng mắt với Vương Tuấn Khải, dùng ánh mắt ý bảo hắn mau cứu nó.

"Em gái, thế nào lại rảnh qua đây?"

Từ trường của Vương Giai qua đây cũng phải ngồi vài chuyến xe, hai tiếng là có thể tới chỗ Vương Giai, Vương Tuấn Khải không rõ đến tột cùng là có chuyện gì có thể làm cho em gái hoãn việc học chạy tới tìm hắn.

Vương Giai tạm thời buông Vương Nguyên, trả lời: "Ba mẹ muốn em khuyên anh về nhà coi mắt."

"Anh tạm thời không muốn kết hôn." Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu.

"Anh, hai năm trước anh cũng nói vạy, hiện tại anh cũng đã hai bảy, anh còn muốn đợi tới khi nào mới kết hôn?" Vương Giai vẻ mặt sốt ruột, "Anh không phải là trước muốn........"

"Em cái gì cũng đừng nói nữa, ngồi xe hai tiếng đồng hồ hẳn cũng mệt, mau đi tắm đi rồi đi ngủ." Vương Tuấn Khải đánh gãy lời nói của em gái, chính mình trở về phòng đóng cửa.

Một phát đóng cửa lại, Vương Tuấn Khải thở dài một hơi, thần sắc có chút khẩn trương vừa rồi cũng dịu đi, hắn nhắc nhở Vương Nguyên đi theo hắn vào: "Ta nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, hiện tại em gái ta tới, nó ngủ giường, ngươi cùng ta ngủ sàn, hiểu chưa?"

Vương Nguyên lưu luyến liếc nhìn cái giường mềm mại, nghĩ nghĩ sau miễn cưỡng gật gật đầu đồng ý, "Nhưng ngươi phải mua cá cho ta ăn!"
Vào đêm, Vương Nguyên đắm chìm trong mộng đẹp ăn cá, cùng Vương Tuấn Khải ngủ sàn.

Chuyện coi mắt, Vương Tuấn Khải một cái đầu hai cái đại, có thể trốn bao nhiêu thì trốn, trước kia mỗi lần mẹ gọi điện nhắc Vương Tuấn Khải luôn hàm hàm hồ hồ ậm ừ cho qua, chưa bao giờ thật sự về nhà coi mắt, lần này hiển nhiên là ba mẹ bắt tay nhau muốn em gái đến khuyên bảo hắn về nhà coi mắt.

May mắn không phải ba mẹ cùng nhau chạy tới, bằng không lần này chạy không thoát, Vương Tuấn Khải vô cùng may mắn, mau chóng làm xong điểm tâm đi làm sớm một chút tránh em gái.

"Anh, em biết anh nhất định chạy cho nên cố tình dạy sớm." Vương Giai quá rõ tính tình anh trai mình, sớm ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng ngủ, "Hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện tử tế."

Đang đứng ở huyền quan đổi giày Vương Tuấn Khải không có cách nào khác, đành đem bao tài liệu để một bên, anh em hai người mặt đối mặt ngồi trên sàn nhà, Vương Nguyên bị hai người đánh thức mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn, móng vuốt nhu nhu mắt, kỳ quái nhìn hai anh em ngồi trước mắt.

Meo, hai người này đang làm cái gì? Mới sáng bảnh mắt ra đã làm cái bộ mặt nghiêm túc như vậy? Thật sự là hai anh em kỳ quái.

"Anh, thêm ba năm nữa anh chính là lão nam nhân ba mươi tuổi, nếu không kết hôn cho ba mẹ ôm cháu, ba mẹ liền trực tiếp đánh chết anh, bất chấp tất cả lôi anh đi coi mắt." Vương Giai nắm tay nghiêm trọng nói.

Tuổi của mình mỗi năm mỗi lớn, nhưng Vương Tuấn Khải hiểu được nam nhân không có tiền đồ quen bạn gái khó khăn cỡ nào, cho dù có nữ nhân nguyện ý làm bạn gái hắn, cũng sẽ rất nhanh không chịu được hắn lãnh đạm.

Có lẽ theo bản năng, Vương Tuấn Khải nhìn về phía Vương Nguyên, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn cùng Vương Nguyên làm tình, vừa nóng bỏng lại nhiệt tình, Vương Nguyên không che giấu mà vong tình rên rỉ, thân hình trắng nõn cưỡi trên người hắn lắc lư, xinh đẹp mà *** đãng câu ra dục vọng nam nhân.

Nhìn thấy anh trai mình thất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mèo bên cạnh, Vương Giai vội la lên: "Anh, hoàn hồn!"

Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Vương Tuấn Khải thoáng xấu hổ quay sang không dám liếc Vương Nguyên nhiều một cái, bất quá mới có một ngày không cùng Vương Nguyên làm tình, như thế nào t*ng trùng đã xông não như vậy?

Cố ý làm bộ như nhìn đồng hồ, Vương Tuấn Khải làm bộ mặt lo lắng: "Sắp muộn giờ làm, em gái, anh đi trước, có gì tối nói sau."

Vừa nói hoàn, Vương Tuấn Khải không cho em gái cơ hội ngăn trở, cầm bao tài liệu, thay giày bỏ chạy.

"Xem ra lần này mình đến là vô dụng rồi." Vương Giai đi vào bếp mang điểm tâm, phát hiện điểm tâm là hai phần, cả hai phần đều có một trái trứng chần nước sôi, nhưng một phần là thức ăn cho mèo.

"Meo....." Đó là của ta.

Phần thức ăn mèo kia tự nhiên là của Vương Nguyên, nó đi vào bếp đem hai phần tách ra, một phần đẩy cho Vương Giai, một phần giữ cho mình.

"Mèo con thật thông minh a." Vương Giai không đem chuyện này để trong lòng, khen một tiếng liền cầm lấy điểm tâm của mình.

Thẳng đến khi phòng bếp truyền ra tiếng rửa bát đĩa cô mới quay đầu, ngạc nhiên nhìn thấy con mèo nhỏ đang đứng bên bồn rửa bát, sau đó nhìn thấy mèo nhỏ đi tới trước mặt tha cái bát đã ăn sạch trơn của cô đi rửa.

Liếm khô móng vuốt, Vương Nguyên nhảy lên trên bàn, mở TV, bắt đầu như mọi ngày, duy nhất không giống chính là cái mặt đang ngốc ra kia của Vương Giai.

Cạch -

Đũa trong tay Vương Giai rơi xuống.

Vương Nguyên quay đầu nhìn thấy mình quên dọn đũa, vội nhảy xuống bàn gấp, ngậm lấy đôi đũa vào phòng bếp rửa rồi cất đi.

"........."

Vương Giai vẫn là cái mặt ngốc kia.

Một hồi lâu ... Vương Tuấn Khải về đến nhà trọ liền nhìn thấy Vương Giai đang đè Vương Nguyên, trong tay cầm một cây xúc xích: "Vương Nguyên, cưng có thể nói chuyện không? Nếu cưng có thể nói chị liền cho cưng xúc xích ăn."

"Meo ô!" Vương Nguyên rống giận, lông đuôi dựng ngược.

Khi nó nhìn thấy Vương Tuấn Khải lập tức giãy khỏi Vương Giai, lẻn tới phía sau Vương Tuấn Khải, đề phòng nhìn Vương Giai tay đang cầm xúc xích kia. Vương Giai vội vàng chạy tới.

Vương Tuấn Khải chặn lại em gái mình, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Meo!" Vương Nguyên túm trụ ống quần hắn, đáng thương hề hề kêu một tiếng, móng vuốt chỉ Vương Giai lên án.

"Anh, cho em mượn Vương Nguyên vài ngày đi, nó hảo thông minh a, chẳng những có thể rửa chén mở TV thế nhưng lại còn có thể mở tủ lạnh rót nước trái cây cho em uống." Vương Giai hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Vương Nguyên trốn sau Vương Tuấn Khải, "Anh sao có thể huấn luyện ra con mèo lợi hại vậy a?"

"Meo ô ....." Vương Nguyên tha dài thanh âm, ngữ điệu bi phẫn.

Vương Tuấn Khải đã muốn quen với hành động giống người của Vương Nguyên, cho nên không biết là ngạc nhiên, nhưng với người khác đó là thần kỳ. Nhưng Vương Nguyên ở trong lòng hắn cũng không chỉ đơn giản là một con mèo, Vương Tuấn Khải liền từ chối "Nơi này cái gì em cũng có thể lấy riêng Vương Nguyên không được."

"Anh, em chỉ nuôi vài ngày lập tức trả anh." Vương Giai chưa từ bỏ ý định: "Chỉ cần vài ngày thôi, ba mẹ bên kia em sẽ giúp anh ứng phó."

"Không được." Vương Tuấn Khải trảm đinh chặt sắt: "Em mấy hôm nữa về nhà, anh sẽ nghĩ cách giải thích với cha mẹ, tóm lại Vương Nguyên là không thể cho mượn."

Vương Nguyên trái tim mau chạy tới họng nhất thời an tâm, nếu Vương Tuấn Khải thật đưa nó cho Vương Giai, nó liền rời đi Vương Tuấn Khải, may mắn là không có.

"Anh, anh căn bản không kết hôn là do anh vẫn không quên được chị Thải Như, chị ta kết hôn nhiều năm như vậy anh sao vẫn chưa hết hy vọng a?" Vương Giai gấp đến độ có chút không giữ miệng.

"Đây là việc riêng của anh, cho dù em là em gái anh cũng không thể can thiệp vào!" vết sẹo bị vạch trần, Vương Tuấn Khải lập tức trầm mặt.

"Anh ....... em mặc kệ!" ý thức được mình đâm tới miệng vết thương của anh trai, Vương Giai không khỏi hối hận, nhưng biểu tình của Vương Tuấn Khải lại khiến cô sinh khí, đóng sập cửa lại.

Bữa tối hôm nay anh em hai người thực trầm mặc, ai cũng không nói lời nào, Vương Nguyên không dám mở ra TV, chờ Vương Giai tắm rửa xong đi vào phòng ngủ mới dám bật, thanh âm hạ xuống gần như không.

"Biến thành người chúng ta đi tắm." thanh âm Vương Tuấn Khải khàn khàn, ngữ khí vội vàng.

Vương Nguyên quay đầu liếc Vương Tuấn Khải, hắn lúc này dường như muốn từ nó lấy cái gì đó, ánh mắt tràn ngập nhiệt độ bình thường khó gặp, nhìn xem Vương Nguyên tim đập bình bịch.
Vừa biến thành người, Vương Nguyên đã bị Vương Tuấn Khải ôm ngang vào phòng tắm, trong phòng tắm hơi nước rất nhiều, ẩm ướt, ấm áp.

Vương Nguyên không sợ nước như mèo bình thường, chính là có chút không thoải mái nhíu mày, hơi giãy dụa một chút liền gắt gao ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, híp nửa mắt đón nhận dòng nước ấm từ vòi sen.

"Ngươi vẫn sợ nước." Vương Tuấn Khải mỉm cười nói, chậm rãi đem tóc Vương Nguyên vén ra sau, hai gò má nhẵn nhụi gần ngay trước mắt, môi nhẹ nhàng hôn lên.

"Ân, meo ~~~" môi âu yếm đến cổ, Vương Nguyên nâng cổ lên, sau lưng dán lên nền gạch men lạnh lẽo mang đến kích thích khác thường, Vương Tuấn Khải hôn ngược lại khiến càng thêm lửa nóng, ở trên cổ di động, trượt xuống xương quai xanh duyên dáng, đầu ngón tay kẹp lấy anh khỏa nghiền nát xoa nắn, ngón tay thô ráp mang đến từng trận kích thích làm Vương Nguyên ô kêu không ngừng, cảm thụ khoái cảm Vương Tuấn Khải mang lại.

"Đều biến đỏ." Vương Tuấn Khải cố ý ngắt một cái, Vương Nguyên khó chịu rên rỉ.

Sờ lên tính khí đã biến cương của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải tâm động ngậm lấy quả thực tiên diễm trước mắt, dùng sức hút một cái, Vương Nguyên không chịu được kích thích thở dốc, rên rỉ.

Nước ấm rơi trên thân thể cả hai, xông nóng da thịt hai người, càng ngày càng lửa nóng kích động đánh sâu vào thần kinh cả hai, khiến Vương Tuấn Khải tình mê ý loạn đùa bỡn, bộ lộng Vương Nguyên, nghe nó rên rỉ động lòng.

Hai chân bất tri bất giác mở lớn, đong đưa vòng eo khiến tính khí ma xát trong tay Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên mở ra hai mắt ướt át, gợi lên nụ cười mềm mại đáng yêu, dùng ánh mắt mời Vương Tuấn Khải cùng hắn làm chuyện thân mật hơn.

Một ngón tay đâm vào dũng đạo, gặp bên trong vì nước ấm mà mềm mại hơn, ngón thứ hai cnxg đi vào, đem ben trong khuyeechs trướng càng thêm mềm mại, lập tức ngón thứ ba nối tiếp vào theo, nhìn lại Vương Nguyên, mặt nhỏ đã biến đỏ, cái miệng xinh xắn cũng phun ra hô hấp nóng bỏng, mắt mèo lộ ra liễm diễm thủy quang.

Đầu ngón tay tiến vào sâu hơn, qua lại xoay tròn, nội bích cũng gắt gao co rút ngậm chặt lấy ngón tay Vương Tuấn Khải, mềm mại, ẩm nhiệt, chỉ cần có thể tiến vào liền nhận được tuyệt diệu khoái hoạt, Vương Tuấn Khải tiếng nói bao hàm dục vọng: "Thoải mái hay không?"

"Meo .... thoải mái ........... mạnh một chút ...........A..........." Vương Nguyên nâng lên thắt lưng, ngón tay lại bị hút càng sâu hơn, đầu ngón tay thon dài lui ra, sau đó Vương Tuấn Khải lại đâm vào sâu hơn, truy kích điểm mẫn cảm của Vương Nguyên không chút lưu tình.

"A .......... Meo......." Vương Nguyên cơ hồ muốn thét chói tai nhưng lập tức bị Vương Tuấn Khải hôn trụ, thanh âm liền biến mất giữa nụ hôn.

"Em gái ta đang ở, không thể để nó nghe thấy." Vương Tuấn Khải rút ngón tay ra, khàn khàn nói.

Thân thể hư không khao khát lấp đầy, Vương Nguyên bất mãn kêu một tiếng, Vương Tuấn Khải chính là cười một cái, hôn hôn cái miệng chu ra của Vương Nguyên, lại đem nó ôm lấy nhẹ nhàng đặt cạnh bồn tắm.

Vương Nguyên khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải, "A Khải, vì cái gì đem ta đặt ở đây? Mông ngồi ở đây không thoải mái a."

"Ngươi đem chân mở ra lập tức thoải mái" Vương Tuấn Khải đem tay đưa vào giữa hai chân Vương Nguyên, Vương Nguyên lập tức hiểu được, ngoan ngoãn mở hai chân, tính khí hơi ngẩng, tiểu huyệt khẽ hé, huyệt khẩu bị đầu ngón tay trêu chọc có chút sưng đỏ, dính nước ấm, có vẻ thập phần nhu nhuyễn, thích hợp sáp nhập.

Vương Tuấn Khải quỳ gối giữa hai chân Vương Nguyên, Vương Nguyên dành trước một bước tới hạ thân mình, một chút một chút mở ra tính khí lộ ra đầu đỉnh phấn hồng, ướt át *** đãng chảy ra chất lỏng trong suốt, Vương Nguyên lấy tay chỉ vào lỗ nhỏ, ra vẻ phiền não nói: "A Khải, nó trở nên rất ướt a, ngươi có thể làm cho nó không càn ướt như vậy không? Vương Nguyên không thích nó như vậy."

Nhìn hai tròng mắt ướt nước của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải gỡ tay Vương Nguyên ra hàm trụ tính khí đáng yêu như chính chủ nhân nó.

Mới tiến vào trong miệng Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đã sảng khoái thẳng kêu meo ô, nhưng Vương Tuấn Khải không cho nó kêu, sợ bị Vương Giai nghe thấy, liền bế nhanh môi, hai tay chống bồn tắm, nâng hai chân, mở rộng hai mông để Vương Tuấn Khải khẩu giao.

" meo...... A Khải liếm ta thật thoải mái a!" nhiệt nhiệt miệng, ẩm ướt miệng, hấp tính khí nó, thật sự thật thoải mái a! Meo......Nhưng là không thể kêu, Vương Nguyên nhịn thực vất vả.

Đầu ngón tay lại một lần nữa tiến vào dũng đạo, tiểu huyệt sớm cơ khát không chịu nổi lập tức hấp nhanh ngón tay Vương Tuấn Khải, bất luận Vương Tuấn Khải như thế nào đùa bỡn, nội bích đều hoan nghênh hắn ra vào, tiểu mông lay động, chủ động làm cho đầu ngón tay trừu cắm tiểu huyệt.

"Ta nhịn không được ...... Meo...... Làm cho ta kêu......" trầm mê ở phía trước hãm sâu bên trong khoái cảm, ý thức khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, làm cho Vương Nguyên phát ra cái gì thanh âm tựa như khổ hình.

Vương Tuấn Khải đứng lên, kéo xuống quần mình chưa cởi, lửa nóng dục vọng đặt trước miệng Vương Nguyên, "Ngậm nó."

Gặp côn thịt thô to đỉnh trước miệng mình, đột ra gân xanh dữ tợn biểu hiện nó hung mãnh, cực đại đầu đỉnh dễ dàng có thể đỉnh xuyên cái miệng nhỏ nhắn của nó, nhưng này có thể làm cho nó khoái hoạt chỉ làm cho Vương Nguyên ánh mắt hưng phấn, vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi vòng quanh đầu đỉnh đảo quanh, "meo...... Hảo đại a...... Nuốt không dưới đâu! Ô meo......"

Đối Vương Tuấn Khải nháy mắt mấy cái, Vương Nguyên trong suốt mắt mèo lộ ra ánh sáng dâm dục, cầm côn thịt, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ở dưới cái nhìn chăm chú của Vương Tuấn Khải hàm trụ đầu đỉnh, đầu đỉnh cực đại quá lớn so với cái miệng đáng yêu, nước miếng chậm rãi tràn ra, hợp cùng nước ấm thảng hạ khóe miệng, theo cằm chảy xuống, có tích lạc, có lưu tiến cổ.

Thật sự là một hình ảnh dâm đãng! Vương Tuấn Khải cắn răng, làm cho Vương Nguyên dùng miệng cảm thụ hắn côn thịt, tìm kiếm lạc thú trong đó.

Vương Nguyên thích cảm giác côn thịt ở miệng biến lớn, thích côn thịt ở nó liếm lộng mà run run, càng thích dùng miệng cẩn thận nhấm nháp côn thịt mỗi một chỗ, đầu lưỡi ở trên côn thịt tráng kiện qua lại liếm trước này gân xanh.

côn thịt càng ngày càng thô, càng lúc càng lớn, Vương Tuấn Khải thở dốc cũng càng ngày càng ồ ồ, cứng rắn côn thịt bị đầu lưỡi ram ráp liếm sưng to vô cùng, hơn nữa khi đầu lưỡi liếm lỗ nhỏ mẫn cảm trước đầu đỉnh, cái loại tê dại này cơ hồ bức điên hắn.

"Vương Nguyên, có thể." Vương Tuấn Khải khàn khàn nói.

Vương Nguyên liếc một cái nhìn Vương Tuấn Khải tràn đầy sắc tình, chẳng những không ngừng, ngược lại cố ý ở dưới hai túi cầu liếm lại liếm, lại liếm lên côn thịt, làm cho Vương Tuấn Khải luôn ngoạn này đó đa dạng, không trực tiếp thỏa mãn nó, xứng đáng bị nó liếm cho khó chịu.

Trong lòng meo ô một tiếng, Vương Nguyên liếm trước càng ra sức, côn thịt cứng rắn như thiết trong miệng trở nên càng cứng rắn, Vương Nguyên xấu xa chuyển tròng mắt, đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ đầu đỉnh, kích thích chỗ mẫn cảm nhất trên côn thịt.

"Vương Nguyên, thật sự không thể liếm ......" khoái cảm ở trong cơ thể bay nhanh, Vương Tuấn Khải đẩy không ra Vương Nguyên, hơn nữa hiện tại đã muốn không kịp, ôm lấy Vương Nguyên đầu, nhanh chóng luật động.

Côn thịt rất thô ở miệng rút ra tiến vào làm cho Vương Nguyên không thoải mái, muốn ngừng lại cũng đã muộn, Vương Tuấn Khải thô lỗ va chạm cái miệng nhỏ của nó, chỉ chốc lát sau liền đem cái miệng nhỏ của nó ma xát sưng đỏ.

Một cỗ nồng đậm dịch thể rót vào miệng, Vương Tuấn Khải đè lại Vương Nguyên đầu, ngưỡng cổ, vẫn không nhúc nhích đem dịch thể rót vào miệng Vương Nguyên.

Tinh dịch chua sót lan tràn trong miệng, lưu tiến trong cổ họng, Vương Nguyên trong nháy mắt thất thần, khi côn th*t rút ra, nó sờ sờ chất lỏng nhũ bạch môi trên, liếm liếm ngón tay dính dịch thể, "Hảo nùng a......"

Thanh âm vừa nhẹ lại nhuyễn, hai mắt mơ màng tình ái, cùng với dịch thể dính trên đôi môi thủy nhuận, còn có động tác liếm dịch thể, Vương Tuấn Khải vừa mới phát tiết dục hỏa xong lại bị một phen liệt hỏa châm nổi bùng lên.

Thiếu niên với đôi tai mèo cùng cái đuôi dài tản ra hơi thở tình sắc mãnh liệt, ánh mắt quyến rũ nhìn Vương Tuấn Khải, hai tay bài khai tiểu mông trắng noãn, đem tiểu huyệt đã muốn trở nên đỏ tươi hoàn toàn lộ ở trước mắt hắn, thậm chí *** đãng mở ra huyệt khẩu, nhẹ nhàng phun ra vài từ đơn giản: "Meo ô...... Ta muốn......"

Côn thịt trở nên càng cứng rắn, thong thả thẳng tiến tiểu huyệt mềm mại, đồng thời, bả vai Vương Tuấn Khải cũng bị Vương Nguyên cắn, trong luật động kịch liệt, Vương Nguyên gắt gao cắn Vương Tuấn Khải bả vai, hai tay hoàn trụ Vương Tuấn Khải phía sau lưng, cung khởi thắt lưng đón ý hùa theo va chạm càng lúc càng nhanh của Vương Tuấn Khải.

Để Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn làm tình thật sự không có phương tiện, Vương Tuấn Khải trực tiếp nâng Vương Nguyên tiểu mông, đem nó ôm lấy, tư thế nhẹ nhàng khiến Vương Nguyên gắt gao cuốn lấy thắt lưng hắn, hai mông cánh hoa trắng noãn bị Vương Tuấn Khải bàn tay to cầm lấy, hướng hai bên tách ra, gặp huyệt khẩu nhỏ hẹp dưới cái đuôi kia khiến côn tht bị trướng đến phát tím chống được cực hạn, bất lưu một tia khe hở, nhanh đắc mất hồn, làm Vương Tuấn Khải phát cuồng thao 'cái miệng nhỏ' mê người đó, đỉnh cho tiểu miêu mễ trong lòng dục tiên dục tử, thân mình tinh tế ửng hồng theo động tác chống đẩy mà hướng về phía trước dao động, tai mèo ma sát cần cổ Vương Tuấn Khải, càng cắn nhanh bờ vai của hắn, không cho chính mình phát ra tiếng ồn đến Vương Giai.

Tiếng nước không ngừng cũng che dấu không được tiếng hai khối thân thể kết hợp cùng một chỗ, ngay cả nước cũng trở nên thập phần nóng bỏng, đốt lên dục vọng toàn thân, dùng luật động tối nguyên thủy để mong tiêu diệt.

"Meo......" tần xuất luật động tạo nên khoái cảm vô hạn bao phủ một tia thần chí cuối cùng của Vương Nguyên, không tự chủ được buông tay, tiếng rên rỉ bị Vương Tuấn Khải hôn trụ, biến thành lời lẽ kịch liệt câu triền, ngươi ôm lấy ta, ta quấn quít lấy ngươi, không ngừng hỗ cộng, thẳng đến cao trào, phun trào tận sâu trong dũng đạo.
______
#Nhyy
Cầu cmt, cầu vote⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro