Chap 4: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh. Vương Nguyên 5 tuổi ngày nào đã trở thành một thiếu niên 20 tuổi.

Tuy chỉ ở tuổi 20 nhưng cậu đã nắm trong tay tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành Quản trị kinh doanh của một trường Đại Học danh tiếng ở Mỹ.

Cộng thêm những kinh nghiệm kinh doanh mà cậu học được từ năm 16 tuổi đến nay thì Vương Nguyên đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình.

Và tức nhiên cũng đã tới lúc cậu quay trở về. Trở về cái nơi mà cậu không có tuổi thơ. Trở về cái nơi mà mẹ con cậu bị buộc phải âm dương cách biệt. Đã tới lúc cậu phải đòi lại món nợ của mẹ con mình rồi.

Sân bay Bắc Kinh vẫn đông đúc như thường ngày.

Thiếu niên thanh thoát với áo sơ mi màu mint tươi mát cùng với quần jeans giản đơn nhưng lại làm tôn lên đôi chân dài miên man.

Giày thể thao trắng kết hợp xanh lam làm cho thiếu niên mang theo phong vị tươi trẻ.

Kính râm đã che đi một phần khuôn mặt nhưng không làm mất đi nét thanh tú vốn có.

Cái mũi thanh cao cùng đôi môi anh đào màu hồng cũng đủ khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải thốt nên hai từ "thật đẹp".

Từ xa Lưu Chí Hoành đã vẩy tay với thiếu niên kia:"Roy... Anh ở đây"

Vương Nguyên mỉm cười khiến tim ai bắt gặp cũng phải thổn thức. Cứ thế sải bước tới gần. Khách khí buông câu:"Xin chào Lưu tổng..."

Chí Hoành nhíu mày đánh vào vai cậu một cái:"Này. Đừng có mà trêu anh nhá"

Cậu mỉm cười:"Trêu gì chứ?"

Chí Hoành nói:"Hứ. Em thừa biết anh chỉ là hữu danh vô thực"

Cậu nói:"Cái gì mà hữu danh vô thực chứ. Nếu không có anh thì em làm sao có thể lấy lại được Tô thị. Nếu không có anh thì làm sao Tô thị phát triển vượt bậc được như ngày hôm nay"

Chí Hoành nói:"Anh chỉ là góp một phần nhỏ thôi. Tất cả là do em nhìn xa trông rộng"

Cậu nâng kính râm. Đôi mắt thiên thần liền lộ ra. Theo đó một gương mặt thập phần thanh tú cũng bại lộ. Mỉm cười nói:"Định đứng ở đây khen nhau mãi à?"

Chí Hoành cười cười:"Anh quên mất. Chúng ta về thôi. Ba anh đang đợi em ở nhà"

Cậu gật đầu nói:"Vâng" rồi để Chí Hoành kéo vali hành lý giúp mình.

*****

Lưu Phúc thấy cậu thì mừng rỡ:"Tiểu thiếu gia. Cậu đã về..."

Cậu đỡ ông ngồi xuống:"Lưu quản gia mau mau ngồi xuống đi"

Lưu Phúc nói:"Tiểu thiếu gia. Gặp được cậu tôi mừng quá!"

Cậu nói:"Đừng gọi cháu như vậy nữa. Cháu bây giờ là Roy Wang. Không còn là Vương Nguyên. Ông không cần câu nệ cách xưng hô. Còn có ông có khỏe không?"

Ông nói:"Khỏe. Tôi khỏe lắm. Thuốc cậu gửi về rất tốt. Tôi không còn đau nhức xương khớp nữa"

Cậu nhìn ông nói:"Như vậy thì tốt quá rồi. Ông đã lớn tuổi. Nên chú ý thân thể một chút"

Ông nói:"Thời gian qua nhanh quá. Tiểu thiếu gia giờ đã 20 rồi..."

Nói tới đây ông nghẹn ngào:"Cậu càng lớn càng giống tiểu thư y như đúc"

Cậu nhàn nhạt nói:"Vâng"

Thấy hốc mắt Vương Nguyên đỏ lên. Tròng mắt cũng long lanh thì Lưu Phúc vội nói:"Xin lỗi tiểu thiếu gia...tôi không cố ý..."

Cậu nói:"Ông không cần ngại. Trong lòng cháu ông cũng như người nhà. Hơn nữa lúc mẹ còn sống cũng xem ông là trưởng bối. Cho nên ông nghĩ gì thì cứ nói ra. Không cần giấu trong lòng"

Ông vui mừng nói:"tiểu thiếu gia thật sự đã trưởng thành rồi. Tiểu thư nhìn thấy chắc chắn sẽ vui lắm"

Cậu nói:"Ông yên tâm. Cháu về lần này là muốn đòi lại công bằng cho bà ấy. Sẽ không để bà ấy chết mà không nhắm mắt"

Ông lo lắng:"Tiểu thiếu gia. Cậu phải hết sức cẩn trọng. Tôi sợ..."

Cậu nói:"Ông sợ gì chứ? Bây giờ cháu là Roy Wang. Dù cháu có xuất hiện ngy trước mặt họ thì họ cũng không thể làm gì cháu"

Lưu Phúc vẫn lo lắng:"Nhưng tôi sợ..."

Vương Nguyên nói:"Ông nói cũng phải. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cháu không thể khinh suất"

Cậu dừng một lúc thì nói tiếp:"Tốt nhất chúng ta không nên gặp nhau. Cháu không muốn họ sinh nghi"

Chí Hoành nói:"Anh đã tìm được một căn hộ theo yêu cầu của em rồi"

Cậu nói:"Vâng. Ăn cơm xong em sẽ tới đó ngay"

Chí Hoành hỏi:"Nhưng anh có một thắc mắc"

Cậu nói:"Chuyện gì anh cứ nói"

Chí Hoành nói:"Tại sao em lại muốn anh tìm căn hộ gần Vương thị mà không phải Tô thị?"

Cậu mỉm cười:"Đơn giản thôi. Vì em muốn làm ở Vương thị"

Chí Hoành ngạc nhiên:"Anh nghĩ em về lần này sẽ đích thân tiếp quản Tô thị chứ. Sao lại làm ở Vương thị?"

Cậu nói:"Tô thị hiện tại đã vào khuôn khổ. Hơn nữa dưới sự quản lý của anh thì em rất yên tâm. Mục tiêu của em chính là Vương Tuấn Khải - Chủ tịch Vương thị"

Chí Hoành nhíu mày:"Vương Tuấn Khải?"

Cậu gật đầu:"Phải"

Chí Hoành hỏi:"Anh không hiểu? Anh ta liên quan gì tới chúng ta chứ?"

Cậu khẽ cong môi:"Từ từ anh sẽ rõ"

Nói tới đây Vương Nguyên không nói nữa.

Cậu tức nhiên biết rõ mình đang làm gì.

Hiện tại cậu chính là cổ đông cao nhất của Tô thị. Cộng thêm sự quản lý của Chí Hoành thì Vương Khâm không thể nào làm được gì.

Với 30% cổ phần của mình thì ông ta chỉ có thể xuất hiện ở công ty trên danh nghĩa Phó giám đốc hữu danh vô thực mà thôi vì tất cả mọi hoạt động thu chi đều phải đích thân Chí Hoành kiểm duyệt thì mới có thể tiến hành giao dịch.

Hắn hiện tại đang bị trói hết tay chân nên chỉ có thể trông chờ vào lợi nhuận từ cổ phần mang lại. Cho nên hiện tại mục tiêu của cậu không còn là Tô thị nữa.

Thứ cậu muốn hiện tại chính là dày vò họ từng chút từng chút một. Cậu muốn họ cảm nhận nổi đau mà họ đã mang tới cho mẹ con cậu.

Đó chính là sự lừa đối. Sự phản bội từ người mình tin tưởng và yêu thương nhất.

Cậu đã âm thầm sắp xếp một nữ trợ lý bên cạnh Vương Khâm. Cậu tin chắc với bản tính cầm thú vốn có thì ông ta sẽ nhanh chóng vì nữ sắc mà ruồng bỏ vợ con.

Với bản tính của Tạ Hân thì bà ta không dễ dàng gì từ bỏ vị trí Vương phu nhân hiện tại của mình. Cho nên sớm muộn gì bà ta cũng bị ông ta đối xử tàn nhẫn như đã làm với mẹ cậu ngay xưa mà thôi.

Về phần Vương Hinh - con gái của họ thì cậu càng phải cho cô ta nếm mùi đau khổ.

Tuy lúc đó cô ta mới 6 tuổi và cũng không có hành động gì thái hóa với mẹ con cậu.

Nhưng cậu cũng không thể nào bỏ qua. Muốn trách chỉ có thể trách cô ta có một người mẹ quá độc ác mà thôi.

Theo cậu điều tra thì Vương Hinh đã kết hôn hơn một năm.

Chồng cô ta chính là Vương Tuấn Khải - Chủ tịch Vương thị.

Hai người là vì yêu nhau mà kết hôn cho nên nếu như bị Vương Tuấn Khải phản bội thì cô ta nhất định sẽ rất đau khổ.

Đó chính là nổi đau mà mẹ cậu phải chịu trong đựng trong suốt 7 năm.

Lần này cậu nhất định phải đòi. Phải đòi họ trả. Không chỉ trả mà còn phải trả gấp nhiều lần nữa kìa.

*4-7-2018* Nam chính sắp xuất hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro