1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải biết rõ mình đã chết, chết tại cái đêm mưa kia, chết ở dưới dao của một người  bịt mặt không rõ lai lịch xông ra từ chỗ nào.

Một dao cắm ở tim, mất mạng tại chỗ. 

Hắn trơ mắt nhìn chính mình bị đưa vào nhà xác, bị đưa vào lò hoả thiêu, rồi trở thành một bình tro cốt chôn dưới mộ. 

"Nói như vậy, hiện giờ tôi là quỷ?"Vương Tuấn Khải  cười khổ. 

Trong truyền thuyết, chỉ có những hồn phách vẫn mang nặng "tình cảm" với cuộc sống mới có thể biến thành quỷ, mà Vương Tuấn Khải  cũng hiểu được sở dĩ mình còn chưa có đi "đầu thai chuyển thế" là vì trong lòng hắn không bỏ xuống được một người. 

Bảo bối của hắn, vợ của hắn, Vương Nguyên của hắn. 

Bởi vì không bỏ xuống được, cho nên hồn phách của hắn vẫn theo bên người cậu, dù chỉ có thể nhìn, hắn vẫn muốn được ở bên cậu. 

"Tiểu Khải, ăn cơm đi!" Vương Nguyên ngồi trước bàn ăn, ôn nhu gọi. 

Trên bàn bốn đĩa thức ăn, hai bộ bát đũa. 

Trong phòng một người. 

Một quỷ. 

"Tích tắc, tích tắc..." Chỉ có tiếng kim giây chậm rãi nhích. 

Hai giờ sau, Vương Nguyên lẳng lặng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ ăn trên bàn, đổ từng đĩa vào thùng rác rồi đi vào phòng ngủ, nằm lên giường. 

Vương Tuấn Khải  nặng nề theo phía sau cậu. 

Trên giường Vương Nguyên cứ nằm như vậy, không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt vô thần mở thật to. 

"Vẫn không ngủ được sao?"Vương Tuấn Khải  đau lòng khẽ vuốt lên đôi mày cậu. 

Từ khi hắn chết, Vương Nguyên liền không ngủ một giấc nào. 

Mỗi đêm, mỗi đêm, cứ như vậy mở to mắt lặng lẽ nhìn. 

"Tiểu Khải" Vương Nguyên khẽ gọi.

"Anh ở đây!" Vương Tuấn Khải đáp: "Anh ở đây, anh ở đây, anh vẫn ở bên cạnh em mà!!..." Hắn quỳ xuống bên người Vương Nguyên, khóc đến tê tâm liệt phế: "Nguyên Nguyên, anh vẫn ở đây mà! Đừng ở đây tra tấn mình nữa, đừng như vậy nữa... Van em... Đừng như vậy nữa!" 

Anh chết rồi, nhưng em còn sống mà! 

Nếu cái chết của anh tra tấn em thành như vậy, như vậy anh thà rằng chúng ta chưa bao giờ yêu nhau. 

Cho nên - 

Nhanh quên anh đi! 

Vương Tuấn Khải mất được một tháng, Vương Nguyên giải nghệ, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi ngây ở nhà từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Dịch Dương Thiên Tỉ có thường xuyên ghé nhưng thấy cậu hồn như mất đi cũng lẳng lặng đau lòng rời khỏi.

Vương Tuấn Khải mất được hai tháng, Vương Nguyên học được hút thuốc và uống rượu, khiến cho thân thể vốn đã gầy càng trở nên ốm yếu không chịu nổi. 

Vương Tuấn Khải mất được ba tháng, Vương Nguyên bị xuất huyết dạ dày được đưa vào viện, nhưng tại một giờ trước ca phẫu thuật khẩn cấp, lại không thấy bóng dáng. 

Không ai biết cậu đi đâu, trừ Vương Tuấn Khải

Ban đêm tối đen, bia mộ lạnh băng. 

Trên di ảnh, Vương Tuấn Khải vẫn như cũ cười đến vô tâm vô phế. 

Vương Nguyên nhẹ nhàng áp má mình lên. 

"Anh thật sự đã chết!" Giọng cậu trầm mặc và đau thương, nghĩ tới ngày xưa người ấy từng chỉ tay lên trời mà thề rằng sẽ yêu thương cậu cả đời, thanh âm Vương Nguyên bỗng trở nên ngập tràn hận ý: "Đồ lừa đảo!" 

Nhìn Vương Nguyên gầy đến không còn nhận ra nổi, Vương Tuấn Khải ở giữa không trung bối rối xoay quanh: "Nguyên Nguyên, mau quay lại bệnh viện đi! Dạ dày của em vừa mới ngừng chảy máu, đừng có chạy lung tung nữa!" 

"Tiểu Khải!" Đột nhiên, Vương Nguyên thì thào nói: "Em mệt mỏi, thật sự mệt lắm! Em muốn gặp anh, nên là tha thứ cho em nhé." 

"Nguyên... Vương Nguyên... Em muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!" Giữa không trung, Vương Tuấn Khải hoảng sợ nhìn Vương Nguyên lấy từ túi quần ra một con dao. 

Khuôn mặt cậu rất lãnh tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt vọng. 

"Đây là tín vật anh tặng em khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, em nhớ rõ lúc ấy anh nói: Nguyên Nguyên, anh đời này nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, nếu về sau anh phản bội em, khiến em tổn thương, em liền dùng con dao này đâm chết anh... Anh biết không? Khi nghe được những lời đó, em thật sự vô cùng vui sướng!" 

Một giọt, hai giọt, nước mắt lạnh lẽo chảy xuống. 

Đây là lần thứ hai Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên khóc. 

Lần đầu tiên là lúc hắn chết, khi ấy cậu ôm hắn cả người đầy máu khóc điên cuồng mà tuyệt vọng. 

Lần này lại là bình tĩnh mang theo những hồi ức ngọt ngào. 

Thoáng chốc, một loại dự cảm cực xấu nổi lên trong lòng Vương Tuấn Khải

Hắn liều mạng gào thét, liều mạng bắt lấy con dao trong tay Vương Nguyên

Nhưng mà, vô dụng. 

Bởi vì hắn là một con quỷ. 

Bởi vì hắn đã chết từ lâu. 

Khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia, khi máu tươi chẳng khác nào vòi nước chảy tràn ra ngoài. 

Vương  Tuấn Khải tan vỡ. 

Trên thế giới này có chuyện gì đau đớn hơn so với việc trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi ngay trước mặt mình mà bản thân lại không thể làm gì? 

Những gì mấy tháng nay Vương Nguyên phải trải qua, giờ tới phiên hắn. 

"Vương Nguyên... Nguyên Nguyên của anh.." Giây phút này, Vương Tuấn Khải thật sự hận, hận vô cùng, hắn hận kẻ lạ mặt đã giết hắn

Hắn càng hối hận, cực kỳ hối hận. 

Nếu biết chính mình sẽ chết sớm, lúc trước hắn không nên dây dưa với cậu. 

Như vậy, cậu có lẽ sẽ không làm ra cái loại chuyện ngu ngốc này. 

"A a a a a --" Trái tim Vương  Tuấn Khải thật đau, rất đau, so với lúc trước bị đâm một dao còn đau hơn: "Ai tới, ai tới, cứu em ấy đi... cứu Nguyên Nguyên của tôi...."

Giữa những tiếng rên rỉ thống khổ, hắn tận mắt chứng kiến chiếc áo sơ mi trắng tinh nhiễm đầy máu đỏ. 

Nhiễm lên bia mộ lạnh băng của hắn. 

"Tiểu Khải." Vương Nguyên trượt xuống mặt đất, hai tay nâng lên hướng về hư không, trên mặt cậu là nụ cười thoải mái như được giải thoát, nhưng khi Vương Tuấn Khải muốn cầm lấy, nhẹ rơi. 

"Vương Nguyên --" Một tiếng rống thê lương vang lên. 

Vương  Tuấn Khải chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên nứt ra một khe hở, hắn cứ thế rơi xuống mãi không ngừng, đầu óc quay cuồng mà mất đi ý thức. 

" Khải ,,Khải." Có giọng nói bên tai gấp gáp gọi hắn, mí mắt Vương Tuấn Khảigiật giật, chủ nhân giọng nói nhìn thấy, càng thêm nóng nảy gọi: "Khải.... Khải...." 

Vương Tuấn Khải cuối cùng từ từ mở mắt, ánh vào mi là một khuôn mặt đầy nếp nhăn. 

"Tốt rồi, tốt rồi, thằng bé tỉnh lại rồi!" Một giọng nam khàn khàn vang lên: "Sau gáy thằng bé vẫn còn sưng, tý nữa tôi bóc lấy ít thuốc tiêu sưng, qua vài ngày là lại nhảy nhót như thường ý mà." 

"Phải, phải, Tiểu Khải của bà không có việc gì!" Bà lão ôm lấy hắn từ trên giường vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Khải còn đau không? Nhìn mặt đầy nước mắt này..." 

Vương Tuấn Khải phát ngốc, hoặc là nói cực kỳ không thể tin được. 

Hắn dùng sức chớp mắt, không xác định hỏi: "Bà nội"

"Ừ! Bà đây." Bà lão đau lòng vuốt ve khuôn mặt cháu mình: "Đứa nhỏ này sao lại nghịch như vậy, chơi cái gì không tốt lại cứ muốn trèo lên cây hoè, xem đi, từ trên cây ngã đập đầu xuống đất, làm bà sợ muốn chết!" 

Vương Tuấn Khải lúc này triệt để ngây ngẩn cả người. 

Sao lại thế này? 

Rốt cuộc là sao thế này? 

Bà nội không phải đã qua đời từ nhiều năm trước sao? Còn có... còn có giọng nói của mình... sao lại nghe giống như là, giống như là... 

Cả người run rẩy, Vương  Tuấn Khải nâng lên hai tay. 

Ngăm đen, mập mạp, rõ ràng là tay trẻ con. 

"Tiểu Khải, cháu làm sao vậy, ông ơi mau đến đây xem, Tiểu Khải nhà mình hình như không ổn lắm!" Sợ cháu mình ngã đến hỏng đầu, bà lão vội vàng kêu lên. 

Vương Phong cũng sốt ruột, liền nhanh chóng tiến lên nhìn kĩ: "Tiểu Khải, cảm thấy thế nào, đầu có đau không?"

Vương Tuấn Khải chớp mắt, hoảng hốt trả lời: "Ông nội... cháu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?" 

"Thằng bé này hỏi cái gì vậy! Sang năm cháu không phải lên bảy sao?" Ông lão vừa thấy không tốt, khoác lại áo bông vừa mới cởi ra: "Không được, để tôi mang Tiểu Khải lên bệnh viện huyện một chuyến đi!" 

Lúc này, Vương Tuấn Khải ngược lại khá bình tĩnh, không biết nghĩ tới cái gì, hắn biến sắc, vội kéo áo ông lão: "Ông, cháu không sao, vừa rồi tỉnh dậy có hơi chóng mặt, giờ tốt hơn nhiều rồi!" 

Hai cụ vẫn không yên lòng. 

Đặc biệt bà nội còn hỏi vài thứ như là: Ba mẹ cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu? linh tinh. 

Thẳng đến khi Vương Tuấn Khải trả lời đầy đủ mới thôi. 

Biết rằng cháu mình thật sự không sao, hai cụ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại dỗ Vương Tuấn Khải ngủ rồi mới một người đi  mua thuốc, một người đi vào bếp làm cơm trưa. 

Đợi đến khi hai người đều đi ra khỏi phòng, Vương Tuấn Khải đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt. 

Thật ra đến bây giờ hắn vẫn như đang lọt trong sương mù. 

Mình như thế nào lại biến thành trẻ con? 

Không! Chính xác mà nói, mình như thế nào lại quay về trước đây? 

Là đang nằm mơ sao? Nhưng là trên đời sẽ có giấc mộng nào chân thật như vậy sao? 

Sờ sờ trên gáy tuy đã dán miếng băng nhưng vẫn u lên một cục khiến hắn đau đến run người. 

Đối với chuyện mình ngã từ trên cây xuống, Vương Tuấn Khải vẫn còn chút ấn tượng. Nhớ rõ kiếp trước mình không cẩn thận ngã đập đầu, được đưa lên bệnh viện huyện cấp cứu. Chính vì việc này mà mẹ mình vẫn thầm trách ông bà nội, thậm chí nhiều năm sau cũng không đưa Vương Tuấn Khải về thăm. 

"Như vậy nghĩa là tôi thật sự trở về quá khứ... Tôi, tôi thật sự lại là người sao?" Cảm nhận được hơi ấm toát ra từ thân thể mình, trên khuôn mặt mập mạp toét ra một nụ cười rõ ngốc. 

Không có làm quỷ, vĩnh viễn đều không thể hiểu được nỗi khổ của quỷ. 

Cái loại cảm giác chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, lại không thể chạm đến, không thể đáp lại. 

"Nguyên, Nguyên Nhiên,Nguyên Tử.........." Vương Đại Hổ cắn chặt chăn đắp trên người, từng giọt nước mắt như dòng suối chảy xuống. Hắn nhớ tới hình ảnh Vương Nguyên cắt cổ tay, hình ảnh cả người cậu đều là máu nằm trước mộ mình, thân hình nhỏ bé thống khổ không ngừng run rẩy. 

Quả nhiên, vẫn không thể nào buông tha cậu được! 

Trên mặt Vương Tuấn Khải toát lên biểu tình kiên định, nếu ông trời đồng ý cho mình cơ hội sống lại một lần, như vậy lúc này đây, hắn nhất định sẽ càng thêm, càng thêm yêu thương cậu. 

Cho nên - 

Nguyên của anh, chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro