Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu vào giai đoạn ngược nha!!!
Khăn giấy chuẩn sẵn đii nhá!!.
.
.
.
Vào chuyện nào!!!!
.
.
Hôm nay là buổi trình diễn thời trang của Nại Nhĩ Tư. Trong hội trường buổi trình diễn thời trang đang để một bục sân khấu chữ T cao 3 mét. Đủ loại sắc đèn, ánh đèn nê ông đều chiếu lên sân khấu T nhanh chóng phát ánh sáng chói lọi giống như ban ngày.
Ở phía sau sân khấu, các người mẫu và nhân viên đều đang làm việc, bận rộn tới lui, tạo nên cảnh tượng khí thế ngất trời.
Buổi trình diễn thời trang đã bắt đầu. Tất cả mọi người chuẩn bị kĩ công tác cuối cùng. Không khí cũng lộ ra vẻ khẩn trương!
" Lệ, mau mang giầy tới cho Vương Nguyên."
Chị Lý phụ trách y phục đang giúp Vương Nguyên sửa sang lại y phục, lớn tiếng gọi cô nàng hậu cần Lệ.
Lệ liếc mắt lạnh lẽo nhìn Vương Nguyên một cái, đi vào trong phòng để giày. Cô liếc mắt thấy đôi giày xăng-̣đan thủy tinh xinh đẹp đặc biệt chế tạo cho Vương Nguyên. Vì muốn Vương Nguyên thật sáng rỡ nổi bật, Chris đã mời một nhà thiết kế Italy nổi tiếng đến thiết kế giày cho cậu ta. Toàn bộ thế giới chỉ có một đôi duy nhất!
Thấy Chris để ý Vương Nguyên như thế, trong lòng Lệ tràn đầy chán ghét, bất mãn.
Vì sao Vương Nguyên - một bông hoa đã có chủ lại có thể mơi gọi nam nhân ưu tú như vậy thích cậu ta? Cô thật không rõ! Vương Nguyn chỉ bất quá xinh đẹp một chút, nổi danh một chút xíu mà thôi, vì sao mọi tên đàn ông đều trước sau theo đuổi đến tận cùng không buông?
Vương Nguyên rốt cuộc có mị lực gì?
Cô nhìn chằm chằm đôi giày xăng-̣đan xinh đẹp của Vương Nguyên , thật ra cô cũng rất thích nó. Vì sao cậu không phải là Vương Nguyên ? Vì sao cô không được Chris thích?
(My: LỆ!!! M tự nhìn lại bản thân mk đi xem có chỗ bằng bb nhà ta mà đòi hỏi!!!!)
Cô đố kỵ xỏ chân mình vào đôi giày nhưng không cách nào đi vừa, giày quá nhỏ, chân lại quá lớn.
Thật ghê tởm! Cô ném đôi giầy đi! Sau đó nhìn thấy con dao trên bàn, trong mắt thoáng chốc chớp động lên quang mang khác thường......
Âm nhạc mười phần sống động vang dội toàn hội trường, ánh đèn đèn nê ông trên sân khấu hội tụ tại một chỗ, trọng tâm là Vương Nguyên. Cậu dẫn đầu đoàn người mẫu mặc trang phục của Nại Nhĩ Tư chậm rãi lên sàn diễn, phong thái tự tin, quyến rũ.
Cậu mỉm cười, thân thể, phong thái, ánh mắt tinh linh chuyển động, không khỏi hấp dẫn tất cả mọi người ở đây. Ánh đèn loang loáng trên người cậu không ngừng lóe sáng, nối liền không dứt. Đứng trên sàn diễn, khí chất của cậu, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười cũng không ai sánh bằng! Cậu có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại!
Chris ngưng mắt nhìn Vương Nguyên kiều diễm, tròng mắt bích lục như nước hiện lên tia sáng không ngôn ngữ nào nói nên lời. Một cái nhăn mày, một nụ cười của Vương Nguyên cũng làm đáy lòng hắn rung động sâu sắc, hắn cảm thấy trái tim mình như bị thiêu đốt, hành động của cậu, nụ cười của cậu, đều làm cho hắn động tâm không dứt.
Mới đầu, hắn tiếp cận cậu, trêu cợt cậu chỉ vì trả thù, muốn nhục nhã Vương Tuấn Khải. Nhưng hiện giờ trái tim hắn cũng không cách nào tiên đoán được mình sẽ vì cậu mà luân hãm, vì cậu như thiêu đốt, là do hắn đã không lường trước.
Cậu là vợ của Vương Tuấn Khải thì sao? Anh dâu? Trong đầu hắn hiện lên danh xưng này, hắn không khỏi lộ ra nụ cười tà ác, trong lòng hắn chưa từng coi Vương Tuấn Khải là anh trai, Vương Nguyên sao có thể là anh dâu hắn được?
Thật đúng là buồn cười! Anh dâu? Anh trai? Hắn quả thực khinh thường! Vương Tuấn Khải cũng xứng làm anh trai hắn? ( My; Vậy ngươi nghĩ ngươi xứng làm em trai đại ca ta))))))))))
Buổi trình diễn thời trang này đã thành công mỹ mãn! Sau khi cảm ơn lần cuối, Vương Nguyên cùng đoàn người mẫu trở về phía sau sân khấu. Lúc về phía sau, đôi giày cô đi bỗng " cộp " một tiếng bị gẫy đứt, vì trọng tâm không vững nên cô bị rơi từ bục chữ T cao ba mét xuống đất. Nhất thời, mắt cậu như nhìn thấy ánh sao tràn đầy, ngã gục trên mặt đất.
Nhân viên phía sau sân khấu và các người mẫu khác kinh hoảng chạy tới đỡ cậu dậy. Thân người cậu mềm nhũn tựa vào băng ghế ngồi nghỉ, đầu rất choáng váng......
" Anh không sao chứ? Vương Nguyên."
Mọi người lo lắng hỏi thăm cậu, mọi ánh mắt đổ vào gương mặt tái nhợt của cậu.
Cậu lắc đầu, có cảm giác muốn nôn mửa. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy bụng đau đớn, hạ thể như có một cỗ ấm áp chảy ra.
" Vương Nguyên, trên váy của cậu có máu!" Một người mẫu kinh hoảng kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu người mẫu đó chỉ, thoáng cái tất cả mọi người sợ ngây người. Lúc này Vương Nguyên cảm thấy bụng đau đớn hơn. Cậu khom người ôm bụng mình, nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn.
Bỗng nhiên Chris đẩy đám người tránh ra, ôm lấy Vương Nguyên , nói với tài xế bên cạnh:
" Mau, mau đi lái xe, chúng ta đưa Vương Nguyên đến bệnh viện."
Vương Nguyên ngả vào vai Chris, đau đớn mê man làm cả người cậu vô lực, rồi cậu ngất đi.
Từ trong một mảnh mù sương tỉnh lại, Vương Nguyên phát hiện bản thân mình đang nằm trong bệnh viện, trên tay còn có ghim châm thật dài treo ngược. Cái mũi nhạy cảm lập tức ngửi thấy mùi thuốc sát trùng làm cậu chán ghét.
Cậu không khỏi cau mày!
Cậu giật mình, bụng lại truyền tới cơn đau mơ hồ, cô rên rỉ một tiếng.
Chris nghe thấy tiếng cậu, lập tức phục hồi tinh thần. Hắn bước nhanh tới bên người cậu, trong đôi mắt màu bích lục tràn ngập ân cần:
" Em cảm thấy thế nào? Không sao chứ?"
" Tôi làm sao..."
" Em đang mang thai, biết không?" Giọng nói Chris tràn ngập trách cứ. Cậu nàng này lại không để tâm đến thế!
" Tôi mang thai?"
Cậu kinh ngạc đưa tay đặt trên bụng mình. Cậu mang thai! Cậu rốt cục mang thai! Đáy lòng lúc này tràn đầy vui sướng. Cậu cùng Tuấn Khải rốt cục đã có con của mình.
Nhưng, cậu vừa bị ngã, hơn nữa còn chảy máu, cái thai không sao chứ?
Trong lòng cậu cả kinh! Câuh muốn ngồi dậy, lập tức Chris cứng rắn ấn cậu nằm xuống.
" Em không nên lộn xộn! Bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng."

" Tôi, thai nhi? Nó không sao chứ?"
Vương Nguyên bắt được tay Chris gấp gáp hỏi.
" Không có chuyện gì." Hắn thở dài một hơi,
" Em mới mang thai 40 ngày, còn rất yếu, em phải nghỉ ngơi nhiều vào."
Cậu nghe lời hắn, trong lòng lập tức dịu đi nhiều. Hoàn hảo, em bé vẫn còn. Cậu thân thiết vuốt ve bụng mình, em bé mới có 40 ngày thôi, là cậu mới mang thai.
40 ngày, trong đầu cô nhớ lại 40 ngày trước......
Thoáng chốc, mặt cậu đại biến! 40 ngày, 40 ngày không phải là khoảng thời gian hôm cô uống rượu say? Buổi tối cô uống rượu say đó, cậu cùng hắn...... thân nhiệt cả người như bị hút hết, trong phút chốc cô cảm thấy thân thể lạnh băng!
Cậu giương mắt nghi ngờ nhìn Chris. Có thể không? Có thể là của mình và hắn sao? Cả người cậu nổi da gà!
Không! Không thể! Làm sao có thể? Đứa nhỏ này nhất định là của Tuấn Khải! Sao có thể là Chris?
Nhưng mới 40 ngày, cùng đoạn thời gian kia rất gần a! Làm sao bây giờ? Nếu như con là của hắn, cậu nên làm gì bây giờ?
Nếu như mười tháng sau cậu sinh ra một em bé tóc vàng mắt xanh, cậu phải làm sao bây giờ? Sao cậu có thể đối mặt với Tuấn Khải? Cậu sao có thể đối mặt với mọi người? Đối mặt với chính bản thân mình?
Sức lực trên người trong một thoáng rút ra cạn kiệt. Cả người cậu rời rạc, lộ vẻ rất chán chường.
Chris nhìn ánh mắt kỳ lạ của cậu, không hiểu hỏi:
" Em sao vậy?"
Vương Nguyên nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi Chris:
" Anh đàng hoàng nói cho tôi biết, đêm đó tôi uống rượu say, chúng ta rốt cuộc có phát sinh quan hệ hay không?"
Chris thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Qua một hồi lâu, đôi môi mỏng lộ ra nụ cười tà ác cực độ:
" Sao vậy? Em hoài nghi bé con trong bụng là của anh?"
Người phía ngoài đang muốn vào thoáng chốc dừng lại ở cửa. Người đó ngây người đứng nơi đó, không nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh.
Vương Nguyên cúi thấp đầu, cắn môi dưới, không nói tiếng nào. Dĩ nhiên cậu không hi vọng đứa con là của hắn! Nhưng cũng rất khả nghi.
Cậu rất mong hắn sẽ nói, đêm đó bọn họ thật sự không phát sinh chuyện gì!
" Ha ha ha......" Chris bỗng nhiên ngửa đầu cười to:
" Thật buồn cười! Vợ của Vương Tuấn Khải lại mang thai con của tôi! Thế giới này cũng quá bi ai a!"
Người đứng ngoài cửa, cả người chấn động, trong mắt phát ra hận ý nồng đậm!
Mặt Vương Nguyên nhất thời trắng bệch! Tên ma quỷ này! Hắn lại cười được? Hắn cao hứng như vậy?! Quả thực quá ghê tởm!
Cậu hung hăng cắn môi dưới của mình, không để thân thể mình phát run. Cậu khó nhọc nhắm mắt lại, không muốn tiếp nhận hiện thực tàn khốc!
Chẳng lẽ, đêm đó bọn họ thật phát sinh quan hệ? Đứa bé này...... thật có thể là con hắn......
Nghĩ đến đây, lòng cậu như bị đao cắt! Vì sao trời cao hành hạ cậu như vậy? Vì sao?
Bỗng nhiên, bàn tay to dài của hắn đặt trên bụng cậu, tàn nhẫn nói với cậu:
" Anh thật tốt hy vọng bé con mau mau ra đời! Không biết có tóc vàng mắt xanh giống anh không?"
Vương Nguyên nhất thời mở to mắt, tức giận đẩy tay của hắn:
" Anh nói láo cái gì?! Nó là con của tôi và Tuấn Khải ! Đừng chạm vào nó!"
Đôi mắt tà mị của Chris nhìn cậu,
" Bé con cũng có thể là con của hai chúng ta a! Em yêu."
" Anh cút! Mau cút cho tôi!"
Vương Nguyên tức giận từ trên giường ngồi dậy. Đôi mắt to tròn quyến rũ vô hạn đã trở thành hai ngọn lửa mênh mông thiêu đốt. Ánh nhìn nóng rực như muốn thiêu chết hắn!
" Trông em rất hận anh đó! Bảo bối." Mặt Chris tràn đầy châm biếm.
" Tôi dĩ nhiên hận anh! Hận anh chết đi được! Đồ ác ma! Anh phá hủy hạnh phúc cả đời tôi! Mau cút đi! Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Lửa giận đỏ rực ánh lên trong mắt cậu, cậu tiện tay cầm lấy cái chén bên cạnh giường ném hắn.
Chris nghiêng người tránh sự công kích của cậu.
" Hắc hắc, em thật tàn nhẫn! Người Trung Quốc không phải có câu? Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa sao! Chúng ta dù sao cũng đã là vợ chồng một đêm, em tàn khốc với anh như vậy cũng thật là quá đáng?"
Chris thể hiện dáng vẻ lưu manh.
" Anh cút đi cho tôi!"
Vương Nguyên oán giận gào thét, nước mắt thương tâm nhục nhã lập tức tràn đầy gương mặt.
Chris nhìn cô thương tâm rơi lệ, bỗng nhiên sinh ra lòng trắc ẩn. Làm cậu khổ sở như vậy vốn không phải chủ ý của hắn.
" Được rồi. Em đừng lộn xộn. Nằm xuống nghỉ đi. Tức giận như vậy không có lợi cho thai nhi."
Hắn đỡ lấy, muốn dìu cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Cậu đẩy ra hắn:
" Đừng có dùng tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi! Nếu như là con của anh, tôi thà để nó biến mất!"

" Em, em nói cái gì?!"
Chris nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu.
" Tôi cho anh biết, nếu như là con của anh, lập tức tôi sẽ bỏ đi không chút lưu tình!"
Lời của Vương Nguyên lạnh lẽo vô tình, tròng mắt lạnh cơ hồ kết thành băng.
Chris cả người chấn động! Không ngờ cậu lại quá đáng như thế!
" Em chán ghét tôi đến vậy?"
Chris tức giận chất vấn cậu
" Đúng ! Tôi căm thù anh!"
Vương Nguyên không sợ hãi nhìn thẳng vào hắn. Cậu bây giờ như một con sư tử đang nổi điên. Vừa điên cuồng, vừa sắc lạnh lại rất mê hoặc!
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng không để mình nổi giận với cậu, lạnh lẽo nói:
"Được! Nếu em không thích, em cứ phá bỏ cái thai đi! Em là người mẹ không có tình thương yêu nhất tôi từng biết, người mẹ vô tình nhất, máu lạnh nhất!"
Vương Nguyên quay mặt đi, lạnh lùng không liếc nhìn hắn một cái.
" Nhưng tôi phải nhắc nhở em, không nên làm chuyện sẽ khiến bản thân mình hối hận! Đó dù sao cũng là một sinh mạng còn sống! Em thật sự bỏ được?"
Thanh âm của hắn nghiêm nghị, tràn ngập tức giận.
" Chuyện của tôi không cần anh quản! Chỉ cần anh cách xa tôi ra, tôi sẽ rất cảm kích!"
" Được! Như em mong muốn! Sau này tôi sẽ không quan tâm đến em! Em tự giải quyết cho tốt đi!"
Hắn nói xong, tức giận xoay người rời đi.
Vương Nguyên nhìn bóng dáng hắn từ từ biến mất, rốt cục nước mắt không kiềm chế được rơi như mưa. Cậu che miệng mình lại, cố gắng không để mình khóc thành tiếng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu đứa bé trong bụng là của Chris, cậu nên làm gì bây giờ? Đứa bé kia tuyệt đối sẽ phá hủy hạnh phúc của cậu!
Không được! Đây chính là cốt nhục trong bụng cậu! Làm sao cậu có thể từ bỏ?
Vừa rồi ở trước mặt Chris lạnh lùng vô tình như thế chẳng qua là cậu nhất thời nói nhảm thôi. Cậu sao thể vứt bỏ được? Cậu chờ đợi bé lâu như vậy mới chờ được, nhưng cha của bé có thể không phải là Vương Tuấn Khải mà câuh yêu thương!
Cậu làm sao chịu nổi? Có trăm miệng cũng không thể bào chữa! Cô nên giải thích cho Tuấn Khải thế nào? Anh liệu có tha thứ cho cậu không?
Không! Không! Cô lắc đầu! Với tính cách cương trực nóng nảy của Tuấn Khải, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho cậu! Cậu nên làm gì bây giờ? Có ai có thể nói cho cậu biết cậu nên làm thế nào mới tốt đây?
Nếu mười tháng sau, cậu sinh ra một em bé tóc vàng mắt xanh, cậu nên làm gì? Cậu đặt tay trên bụng mình, con à, con nói cho mẹ biết, mẹ phải làm gì mới tốt đây? Nước mắt cậu như vòng châu bị đứt, từng hạt trượt xuống.
Em bé, lưu lại? Hay là bỏ đi? Nội tâm cậu bị dày vò!

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Vương Tuấn Khải mang theo vẻ mặt khẩn trương đi vào. Thấy khuôn mặt Vương Nguyên tràn nước mắt, trái tim anh không khỏi căng thẳng.
Anh cầm khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt trên mặt, khuôn mặt anh tràn đầy lo lắng hỏi:
"Có phải rất đau không? Anh nghe nói em bị ngã từ bục chữ từ T, em định hù chết anh sao?"
Vương Nguyên giương khuôn mặt tràn đầy bi thương, đôi môi lay động: " Tuấn Khải, em phải nói cho anh biết......" .

" Ừ? Nói cho anh biết cái gì?"
Vương Tuấn Khải nhướng lông mày, nghi hoặc nhìn cậu.
" Em...... em......"
Lời nói tới đầu môi nhưng cậu không cách nào mở miệng nói ra được. Chẳng lẽ cậu phải nói cho Vương Tuấn Khải, cậu đã mang thai mà đó có thể không phải là con anh?
Đôi môi cậu run rẩy, không cách nào nói ra tiếng. Nước mắt lần nữa tràn ra! Cậu cúi thấp đầu, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên, che dấu khuôn mặt đang bị đau đớn giằng xé.

" Em sao vậy? Nguyên Nhi."
Vương Tuấn Khải đưa tay muốn chạm vào mặt cậu, cậu bỗng nhiên ôm chầm lấy anh, áp mặt mình vào lồng ngực anh. Cậu không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
Giờ này khắc này, nội tâm cậu vô cùng đau khổ và mâu thuẫn, không ai có thể hiểu được.
Cái thai này làm cậu tan nát cõi lòng, nên xử trí thế nào đây? Hay là, cậu dấu Vương Tuấn Khải, sau đó lén phá bỏ nó......
Vừa nghĩ tới việc sẽ mất đi đứa con trong bụng, lòng cậu đau khổ không chịu nổi như bị dao cắt! Ai có thể nói cho cậu biết? Cậu nên làm gì bây giờ?
Vương Tuấn Khải dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm nhẵn của Vương Nguyên, cậu yếu ớt khiến anh đau lòng. Anh thật giận mình! Giận mình hôm nay không thể có mặt ở đó!
Anh vì công việc mà bỏ qua cậu, sự quan tâm của anh đối với cậu chưa đủ! Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho câuh, ở bên chăm sóc cậu.
Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên:
" Bệnh nhân, cậu mau nằm xuống. Hiện tại cậu không thích hợp ngồi quá nhiều."
Vương Nguyên chậm rãi buông Vương Tuấn Khải ra, thấy một bác sĩ từ cửa phòng đi vào, giúp cậu sửa gối ý bảo cậu nằm xuống.
Vương Nguyên từ từ nằm xuống, bác sĩ giúp cậu kéo chăn đắp.
" Cậu phải đặc biệt chú ý! Cái thai hiện tại mới được 40 ngày, thân thể cậu vô cùng suy yếu. Hôm nay cậu lại bị té ngã. Mang thai bốn tháng đầu cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lời nói của bác sĩ làm Vương Tuấn Khải há to miệng. Mang thai? Nguyên Nhi mang thai? Bỗng nhiên vui mừng, anh nắm tay Vương Nguyên kích động hỏi:
" Nguyên Nhi, em có thai?"
Đôi mắt gần như trong suốt của Vương Nguyên giương lên nhìn Vương Tuấn Khải , môi mím thật chặt. Cậu không muốn cho anh biết, nhưng cô hiểu giờ thì không cách nào che dấu được chuyện này.
" Đúng vậy, vợ anh mang thai đã được 40 ngày. Trong khoảng thời gian này rất nguy hiểm, anh cần chăm sóc thật tốt cho cậu ấy."
Bác sĩ nhắc nhở Vương Nguyên.
" Nguyên Nhi......" Khuôn mặt anh tràn đầy nhu tình, hưng phấn nói:
" Chúng ta rốt cục có con của mình rồi."
Vương Nguyên nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Tuấn Khải , nỗi đau khổ trong nội tâm cậu lan truyền.
" Sao vậy? Em không vui sao?"
Anh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của cậu, có chút kỳ lạ. Không phải cậu cũng rất chờ mong có con sao? Bây giờ cậu lại như mất hứng?
" Không, em rất cao hứng."
Khuôn mặt cậu lộ ra tia cười cứng ngắc.
Anh vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu, vẻ mặt chờ đợi hỏi:
" Anh đang suy nghĩ về hình dáng của con. Nguyên Nhi, em nghĩ con sẽ giống ai? Có thể có đôi mắt đẹp của em, thân hình cao lớn của anh không?"
Vương Nguyên nghĩ tới hình dáng em bé, cả người nổi da gà. Trong đầu lập tức hiện ra mái tóc lóng lánh của Chris, đôi mắt bích lục như hồ nước...... không! Không thể! Tại sao lại nghĩ tới hắn chứ?
Đứa bé này là con của cô và Tuấn Khải! Không phải là của Chris! Nhất định không phải! Nhất định không phải!
Cậu nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ tiếp chuyện về em bé.
" Em mệt sao?"
Bàn tay anh xoa xoa trán cậu, Vương Nguyên mở to ánh mắt mê hoặc nhìn anh.
Có loại vọng động lần nữa xông lên đầu! Nếu như, nếu như, cậu thẳng thắn với anh, liệu anh có tha thứ cho cậu không? Anh có tiếp nhận đứa bé này không?
Đột nhiên, cậu cảm giác mình rất buồn cười! Làm sao có thể? Cho dù Vương Tuấn Khải có thể tha thứ sai lầm của cậu, nhưng anh làm sao có thể tiếp nhận một đứa bé tóc vàng mắt xanh đây?
Đó không phải là tỏ rõ cho thiên hạ thấy vợ anh hồng hạnh xuất tường sao? Hơn nữa, người tình còn là một người ngoại quốc!
Trên mặt cậu lộ ra nụ cười lạnh. Cậu cũng quá ngây thơ, quá u mê rồi!
.
.
Tối nay, sẽ ra thêm 1 chap vẫn là lâm ly bi đát xin lỗi nhá!!!!
MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro