Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tuấn Khải, thổi nến đi."
Vương Nguyên nhắc anh lần nữa.
Vương Tuấn Khải nhẹ thổi, nến tắt, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cậu.
"Chúng ta ra vườn hoa ăn bánh ngọt đi."
Vương Nguyên đang cầm bánh ngọt dẫn Vương Tuấn Khải đi tới vườn hoa, ngồi xuống bàn đá bên cạnh.
Vương Tuấn Khải ngồi cạnh bàn đá, thấy trên bàn đã để rất nhiều món, nào nước trái cây, đồ ăn, còn có cả rượu đỏ. Xem ra cậu đã chuẩn bị tất cả chờ anh trở về.
"Trước khi cắt bánh ngọt, em cũng ước nguyện xem sao."
Vương Nguyên ngồi trước mặt anh, hai tay nắm chặt, cầu khẩn:
"Hi vọng sức khỏe và chí nhớ của Tuấn Khải sớm hồi phục."
Mau chóng nhớ ra em! Câu phía sau là cậu lặng lẽ nói từ dưới đáy lòng. Cậu không muốn anh bị áp lực tâm lý, cậu chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trong lòng mình.
Ánh trăng nhu hòa hắt ánh sáng lên mặt cậu, như một tầng sương mỏng, làm cậu càng thêm thanh lệ động lòng người.
Bọn họ ngồi đối diện cùng ăn bánh ngọt, chung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng côn trùng phát ra.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn chút bánh ngọt dính trên khóe miệng Vương Tuấn Khải, cậu cầm khăn giấy nhẹ nhàng giúp anh lau vệt dính.
"Cám ơn."
Anh khẽ mỉm cười với cậu, trong giây lát thất thần trong ánh mắt mông lung sâu đậm của cậu.
Cậu lộ ra nụ cười mê hồn, sau đó đúng lúc chiếc đinh hương liếm qua khóe miệng anh. Cả người anh sững sờ! Mùi thơm trên người cậu bao trùm chóp mũi anh, thoáng chốc mê hoặc trái tim anh.
Khi cậu xoay người lại, cười nhẹ nhàng nhìn anh, anh vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Bánh ngọt ăn ngon không?" Khuôn mặt câu nén cười nhìn anh. Dĩ nhiên không thể bỏ qua vẻ mặt thất thần của anh.
"Ăn ngon." Anh trầm giọng.
"Vậy thì ăn thêm miếng nữa."
Cậu đem một khúc bánh ngọt đặt vào đĩa anh.
Anh cúi đầu ăn bánh ngọt nhưng lại không biết nó có vị gì. Trong đầu óc anh là cậu, là mùi hương của cậu, rất lâu không cách nào tan biến.
"Ăn xong bánh ngọt em cho anh xem một thứ."
Anh giương đôi tròng mắt ngăm đen lên nhìn chăm chú cậu, "Thứ gì?"
Cậu cười một tiếng: "Đợi lát nữa anh sẽ biết."
Đến khi anh nhìn thấy pháo hoa trên tay cậu, anh rốt cục lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
"Em cũng thích chơi cái này?"
Anh có chút kinh ngạc nhìn cậu. Mạc Sang Sang sợ nhất đốt pháo. Trước kia, mỗi khi anh chơi pháo hoa, cô ấy đều sợ hãi trốn một bên. Không ngờ, anh và cậu lại có cùng sở thích.
Điều này làm tăng thêm không ít hảo cảm của anh với cậu!
"Trước kia chúng ta thường cùng nhau chơi như thế, ở khách sạn lưng chừng núi." Hai mắt cậu cong cong như cười nhìn anh, hi vọng anh có thể nhớ ra một chút gì đó.
Anh bỗng u mê, có chuyện này sao? Anh nhắm mắt lại, thoáng qua hình ảnh mấy người rất mơ hồ. Bọn họ thường xuyên chơi pháo hoa sao?
"Rất tiếc, anh không nhớ nổi."
"Không sao." Cậu rất kiên nhẫn. Cậu phải từ từ đợi anh nhớ lại tất cả. Cậu nhất định phải có lòng tin, anh sẽ nhớ ra cậu, nhớ lại tình cảm ngọt ngào của họ lúc trước, kể cả sự đau khổ!
Có đôi khi cậu phân vân, trí nhớ trước kia về cậu của anh đã làm để anh quá đau khổ nên anh mới cố ý quên cậu chăng?
"Chúng ta cùng nhau chơi đi." Cậu đưa cây pháo cho anh.
Anh nhận lấy pháo vương chút khói, khói pháo hoa nhanh chóng bao phủ quanh hai người. Buổi đêm ở đây rất đẹp, bọn họ được bao phủ bởi một màn khói mờ ảo, dường như quay trở lại thời khắc lúc ấy bọn họ ở khách sạn lưng chừng núi.
Vương Nguyên có chút hoảng hốt, gần như coi là thời khắc tốt đẹp của họ trước kia. Cậu ngơ ngác nhìn anh, anh tới trước mặt cậu, gương mặt đẹp trai như vậy, vui vẻ như vậy, nhưng đã không còn là anh của ngày xưa!
Cậu thà bị anh hành hạ, bị anh lạnh lẽo châm chọc, hay là bị anh giam cầm! Cũng tình nguyện bị anh hận như trước kia! Trước đó anh còn nhớ rõ cậu!
Anh bây giờ, vừa ôn hòa lại thân mật như vậy, làm cậu cảm thấy rất xa lạ!
Cậu thà để cả đời làm kẻ địch của anh cũng không muốn làm người xa lạ với anh! Nước mặt nóng hổi chảy cuồn cuộn không cách nào ngăn được.
"Cái này cho em."
Vương Tuấn Khải vui vẻ đưa một tép pháo hoa vào trong tay cậu.
Cậu chớp chớp lông mi, một giọt nước mắt ấm áp rơi vào tay anh. Anh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn gương mặt cậu tràn đầy nước mắt, trái tim anh rung động.
"Tại sao khóc?"
Vương Nguyên vội vàng lấy tay lau nước mắt,
"Không có chuyện gì. Em không sao."
Trong lòng anh buồn bực không thôi, cảm giác này làm anh không thể hô hấp được. Vì sao cậu khóc trước mặt anh? Chẳng lẽ anh làm cậu quá đau khổ?
"Nếu như, nếu em cảm thấy đau khổ. Chi bằng, chúng ta ly hôn vậy."
Anh cũng thấy khổ sở.
"Cái gì?"
Vương Nguyên đột nhiên đứng lên, tức giận:
"Anh muốn ly hôn với em?!"
"Anh không muốn nhìn em đau khổ. Nếu ở cùng nhau mà đau khổ như thế vì sao phải cố miễn cưỡng mình?" Anh thở dài một hơi.
"Anh cảm thấy đau khổ sao? Vì không thể bên người yêu Mạc Sang Sang của anh?!"
Cậu đau lòng lên án anh.
"Anh......"
Trong trí nhớ của anh, quả thật anh chỉ yêu Mạc Sang Sang, bỗng dưng xuất hiện một "cậu vợ" làm anh thấy bối rối.
"Anh chỉ hi vọng em không đau khổ như vậy."
"Vậy anh nhớ lại em đi, nhớ lại em đi!"
Cậu ngồi bên cạnh ôm lấy anh.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn chàng trai trong ngực, anh biết mình làm cậu tổn thương rất sâu đậm.
"Xin lỗi, anh thật sự không nhớ ra em."
Cậu ngẩng đầu vuốt ve mặt anh, da diết đau lòng hỏi:
"Vì sao? Vì sao hết lần này tới lần khác không nhớ ra em?"
"Anh không biết." Anh cũng rất khốn khổ.
"Có phải kí ức về em làm anh không chịu đựng được? Cho nên anh mới không nhớ nổi em?"
Cậu thê lương hỏi anh.
"Thật sự anh không muốn làm mất thời gian của em."
Anh nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Anh không hề làm mất thời gian của em!"
"Dù sao em còn trẻ như vậy. Em có thể tìm được một người đàn ông tốt." Anh nói khó khăn, chẳng biết tại sao trái tim mình đau như vậy?
"Anh để em đi tìm người đàn ông khác?"
Vương Nguyên kinh ngạc đưa mắt nhìn anh.
Thời gian mới qua chẳng bao lâu mà anh đã độ lượng đến mức này sao? Trước kia chỉ cần nhìn thấy cậu ở gần người đàn ông khác, anh sẽ khó chịu, điên cuồng, trở nên lạ lùng, cố tình gây sự.
Hiện tại anh lại muốn cậu đi tìm người đàn ông khác?
Trong lòng cậu như bị ai đó hung hăng bóp ngẹt! Cậu không thể tin nhìn anh, nếu trước kia Vương Tuấn Khải là "ma quỷ" thì bây giờ anh quả là "satan tái thế"!
Anh lại có thể nói ra lời vô tình vô nghĩa như vậy? Vì muốn cùng Mạc Sang Sang là vợ chồng nên anh vứt bỏ cậu không thương tiếc?!
Trong đầu cậu nhớ lại câu nói của anh từ rất lâu "Cả đời này anh sẽ không phụ em!", câu nói đó mới chỉ cách đây không tới hai tháng! Nhanh như vậy anh đã quên mất?
"Anh nói cả đời sẽ không phụ em! Vương Tuấn Khải ! Anh còn nhớ hay không?"
Cậu tan nát cõi lòng lên án anh.
Vương Tuấn Khải cả người sửng sốt! Thoáng chốc trên mặt tái nhợt.
Cả đời này anh sẽ không phụ em! Nguyên Nhi.
Trong đầu anh ầm vang một tiếng nổ. Thoáng như nhớ ra một cái gì đó, nhưng nó quá mơ hồ.
"Vương Tuấn Khải ! Anh nghe đây! Em sẽ không ly hôn với anh! Mãi mãi sẽ không!"
Vương Nguyên đứng lên hung hăng nói, rồi lấy tốc độ nhanh nhất xoay người rời đi.
Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng cậu ảm đạm buồn thương rời đi, trong lòng như bị một cây bông nhồi vào, có cảm giác không thở được.
Anh thật sự muốn cậu rời đi sao? Cậu là vợ anh, dù anh có mất đi trí nhớ hay không thì cũng không nên tùy tiện bảo cậu rời đi chứ?
Có phải anh đã quá vô tình? Chỉ do nhìn sự buồn khổ đau đáu trong mắt cô, anh có chút không đành lòng. Anh chỉ hi vọng cậu không phải đau khổ quá mà thôi, mỗi lần nhìn cậu rơi lệ anh lại thấy tim mình đau đớn như bị bóp nát.
Vương Nguyên rơi nước mắt chạy về phòng, đóng sầm cửa lại, cậu yếu ớt ngồi trượt xuống đất. Cậu nghĩ đến lời nói khách sáo xa cách của anh mà đau lòng! Cậu hiểu đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Nếu anh kiên quyết muốn ly hôn, cậu không thể phản đối nổi!
"Cả đời này anh sẽ không phụ em! Nguyên Nhi ...
Cả đời này anh sẽ không phụ em! Nguyên Nhi.
......"
Trong đầu cậu không ngừng quay quanh những lời này! Anh sẽ không phụ em! Nhưng tại sao không tới 2 tháng mà anh đã thay đổi rồi?
Cậu nguyện cho là có thể cùng hắn sống bên đến đầu bạc giang long, không nghĩ tới hết thảy cũng là bọt nước Kính Nguyệt? Một khi tỉnh lại, chẳng còn gì cả!
Chẳng lẽ tất cả sự ngọt ngào đó chỉ là một giấc mộng đẹp? Hiện giờ nên tỉnh mộng?
Vì sao hết lần này tới lần khác anh quên cậu, mà lại nhớ kỹ Mạc Sang Sang ? Nguyên nhân trong đó là gì chứ?
Cậu có nên lẳng lặng rời đi, thành toàn cho bọn họ không đây?
---------
Sáng sớm tỉnh lại, Vương Tuấn Khải ngồi vào bàn ăn, không thấy khuôn mặt Vương Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười đâu mà là môt Ngọc tẩu lạnh lùng. Buổi sáng hôm nay, cậu không xuống ăn sáng cùng anh rồi.
Trước đây mỗi sáng sớm, gương mặt cậu đều mang vẻ hạnh phúc tràn đầy nhìn anh ăn sáng. Chắc cậu còn đang tức giận. Ánh mắt của anh không khỏi nhìn lên tầng hai, nơi cửa phòng của cậu.
Nhìn lại bữa sáng hôm nay, quả đen sẫm kia không biết là thứ gì? Nhìn lại gương mặt Ngọc tẩu, vẫn như băng sương ngàn năm vậy!
"Đây là cái gì? Ngọc tẩu."
"Trứng gà."
"Trứng gà sao lại đen như vậy?" Lúc trước trứng gà trắng bóc, trông vô cùng ngon lành.
"Không có cách nào cả, thiếu phu nhân tức giận, không xuống làm bữa sáng. Chúng tôi chỉ là những hạ nhân tay chân vụng về, dĩ nhiên không làm được trứng gà ngon như thế."
Khẩu khí Ngọc tẩu vô cùng không tốt.
"Ừm."
Thì ra là bà ấy tức giận thật sự. Anh cúi đầu, uống một hớp cà phê. Gì chứ! Thật là đắng mà! Cơ hồ anh muốn phun ngay ra.
"Đây là cái gì? Đắng như vậy?"
Ngọc tẩu liếc nhìn anh một cái: "Đắng? Tôi cảm thấy điều này là rất đúng khi so sánh với nỗi khổ trong lòng thiếu phu nhân, còn không bằng một phần vạn?"
Vương Tuấn Khải cười khổ. Anh phát hiện ra tức giận không chỉ có Vương Nguyên . Ngay cả Ngọc tẩu chăm nom anh lớn lên từ nhỏ cũng tức giận ! Vương Nguyên có cái sức mạnh gì mà ngày cả Ngọc tẩu cũng lãnh đạm với anh đến thế?
"Ngọc tẩu......"
"Đừng gọi tôi nữa! Tôi cho cậu biết, thiếu gia, nếu như cậu ly hôn với thiếu phu nhân, tôi cũng không muốn ở lại nữa."
Nói xong, Ngọc tẩu hiên ngang rời đi. Mà mấy cô giúp việc đứng bên cạnh bà cũng bất bình tức giận theo sát rời đi.
Vương Tuấn Khải mở to mắt, phản rồi! Phản rồi! Người làm nhà anh hoàn bộ đã bị Vương Nguyên mua chuộc! Họ đều là những thân tín của anh, hiện tại lại biến thành người của Vương Nguyên? Sức ảnh hưởng của Vương Nguyên thật rất lớn a!
Ly hôn? Trong đầu anh lại hiện lên chữ này. Anh có thật muốn ly hôn với cậu không? Tại sao trái tim mơ hồ đau thương đây?
.
.
.
Tối nay ánh sao rực rỡ, giới thương nhân, chính khách, thân sĩ giàu có và các anh tài tuấn tú tinh anh đều ở chung một chỗ. Vì sao vậy? Bởi vì hôm nay là buổi lễ trao giải mỗi năm một lần nhằm tôn vinh những nhân vật phong vân. (nổi tiếng, gây ảnh hưởng quan trọng)
Trong hội trường trao giải đều có thể nhìn thấy khuôn mặt mọi người hào hứng, quần áo đầu tóc chỉnh tề.
Vương Nguyên khoác tay Vương Tuấn Khải đi vào hội trường, lập tức thu hút lấy rất nhiều ánh đèn loang loáng, cùng một đám ký giả vây quanh.
Tối nay, Vương Tuấn Khải là vai chính. Ai ai cũng biết anh là nhân vật phong vân nhận được nhiều phiếu nhất, được tung hô nhiều nhất, tuổi trẻ nhất. Có gia tộc thương nghiệp khổng lồ là nền tảng!
Giá trị con người hiển hách, khuôn mặt lại tuấn tú, mỗi cử động giơ tay nhấc chân cũng cao sang, không khỏi làm mọi người điên cuồng. Vương Nguyên thừa nhận các ánh mắt hâm mộ, nhưng trong lòng không hề thấy chút vinh quang nào.
Cậu thà rằng chồng mình là một người đàn ông bình thường, cậu sẽ không bị áp lực nặng như vậy.
Ngưng mắt nhìn những ánh mắt như lang như hổ chung quanh, trong lòng cậu cười khổ.

Tối nay anh tới nhận giải, có lẽ anh muốn đi cùng Mạc Sang Sang đến đây? Trong lòng cậu khổ sở nhưng vẻ tươi cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ che dấu vô cùng tốt!
Ở khúc quanh, cậu nhìn thấy thân ảnh Mạc Sang Sang bên vài người. Nhìn lại ánh mắt Tuấn Khải, anh cũng vừa hướng về phía đó. Chắc cũng nhìn thấy Mạc Sang Sang ở bên cạnh mấy tên công tử nhà giàu đang ân cần lấy lòng chứ?
Tròng mắt anh ngăm đen thâm thúy, làm người khác không nhìn thấu tâm tình. Chắc anh đang đố kỵ??
Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng, thấp giọng hỏi anh:
"Anh muốn qua đó chào hỏi không?"
Anh chuyển sang nhìn cậu, trong mắt cậu tràn đầy vẻ bi thương, vì sao còn muốn nói vậy? Chẳng lẽ câuh cũng hi vọng giờ phút này anh đi về phía Mạc Sang Sang mà làm cho cậu khó xử?
Cậu rõ ràng đã rất tức giận chuyện tối qua anh nói muốn "ly hôn"!
"Không đi sao? Không sợ " Mạc tiểu thư"của anh bị người khác bắt cóc?" Lời lẽ của cậu lộ ra chút chanh chua.
Anh thở dài:
"Nếu dễ dàng bị bắt cóc thì không đáng được anh quý trọng."
Trong lòng Vương Nguyên bỗng thê lương. Năm đó Mạc Sang Sang không phải là người đàn ông khác chạy trốn sao? Vì sao bây giờ anh còn muốn quý trọng cô ta? Khẩu thị tâm phi!
Cậu tức giận muốn rời khỏi. Nhưng lúc này nghe thấy thanh âm buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu. Cậu đành ngồi xuống.
Đợi đến khi kết thúc lễ trao giải, cậu rốt cục không ngồi yên được, đi ra ngoài.
Việc có thể làm vì anh, cậu cũng đã làm không ít! Ở trước mắt người ngoài giữ vinh dự cho anh, ở trước mặt mọi người sắm vai người vợ tốt. Mặc dù cậu tức giận anh vô tình, cũng không để cho mình thành chướng ngại vật làm rối tiền đồ của anh.
Chẳng qua là đằng sau đó, tấm lòng của câuh, ai có thể hiểu được?
Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn Vương Nguyên bên cạnh Vương Tuấn Khải lặng lẽ rời đi, Mạc Sang Sang lập tức nhảy vào vị trí của cậu, trong lòng có chút khinh thường, cũng có chút vì Vương Nguyên. mà thấy không đáng giá!
Tên Vương Mặt Đao là tên siêu cấp ngu ngốc! Tại sao sẽ bỏ rơi người tốt như Vương Nguyên mà đi yêu cái con tiện nhân khốn khiếp Mạc Sang Sang này chứ?
Chẳng lẽ tin cậu ta mất trí nhớ là thật?
Thiên Tỷ ngạo mạn, lạnh lùng đi về phía Vương Tuấn Khải và Mạc Sang Sang . Mạc Sang Sang thấy Thiên Tỷ vẻ mặt lạnh lẽo vô tình, trong lòng cả kinh. Hắn ta sẽ không nói chuyện năm đó cậu bỏ Tuấn Khải cho anh biết đấy chứ?
"Xin lỗi, "Mạc đại tiểu thư", tôi có vài lời muốn nói với Tuấn Khải, mời cô tránh mặt một chút."
Thiên Tỷ lạnh lùng nhìn Mạc Sang Sang.
Sắc mặt Mạc Sang Sang như đang gặp nạn, vẫn gật đầu rời đi.
"Tại sao? Có chuyện gì quan trọng mà Sang Sang không thể biết sao?"
Vương Tuấn Khải chuyện trò vui vẻ, cầm một ly rượu uống.
Thiên Tỷlập tức cướp ly rượu trong tay anh:
"Còn muốn uống say sao! Cậu say đủ rồi đấy!"
Vương Tuấn Khải nhướng chân mày, không hiểu nhìn Thiên Tỷ:
"Tôi nào có say? Tôi rất tỉnh táo!"
"Nếu cậu tỉnh táo thì sẽ không ở cùng con tiên nhân như Mạc Sang Sang như vậy!"
Anh tức giận.
"Cậu làm sao thế? Không nói Sang Sang như vậy cô ấy có làm gì đâu?"

"Người như Vương Nguyên thì cậu không biết quý trọng! Hết lần này tới lần khác cứ dính lấy con khốn khiếp không biết liêm sỉ như vậy! Xem ra không phải cậu mất trí nhớ mà là bị xe đâm hỏng đầu óc rồi!"
"Hôm nay cậu ăn phải hỏa dược gì à?" Vương Tuấn Khải nghe anh ta nói vậy, cũng có chút nổi giận.
"Tôi ăn hỏa dược! Còn cậu ăn phải thuốc ngu si đần độn! Vương Tuấn Khải! Người tốt đẹp như Vương Nguyên cậu cũng không muốn, thật sự là ngu si!"
Thiên Tỷ lên tiếng trong lòng có chút đố kỵ.
"Cậu ra mà nhìn!"
Anh đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhìn thấy hình ảnh Vương Nguyên xinh đẹp lộng lẫy ngồi trên ghế.
"Cậu muốn bỏ cậu ấy sao! Cả đám đàn ông đang chờ ăn tươi nuốt sống cậu ấy đấy?"
Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng chói mắt! Vương Nguyên ở cạnh rất nhiều tên đàn ông cười rực rỡ, quyến rũ như vậy.
"Cậu thấy chưa? Vợ cậu là hàng bán chạy! Nếu cậu không cần cậu ấy thì sẽ có nhiều người đốt pháo ăn mừng. Cậu coi lại người cậu quý trọng đi không một ai thèm đếm xỉa cái đàn bà không có liêm sỉ như cô ta"
"Tại sao? Cậu cũng coi trọng cậu ấy chăng?"
Vương Tuấn Khải híp ánh mắt nguy hiểm nhìn Thiên Tỷ
Thiên Tỷ hừ lạnh, đôi mắt dài nhỏ chống lại ánh mắt nguy hiểm của Vương Tuấn Khải :
"Nếu như thật sự cậu không cần em ấy, tôi không ngại nhận đâu."
"Cậu--!"
Ánh mắt Vương Tuấn Khải trở nên sắc bén vô cùng, anh hung hăng nhìn Thiên Tỷ, lạnh lẽo đáp trả:
"Cậu không cần cố chọc giận tôi! Dịch Dương Thiên Tỷ."
"Hừ! Cậu vì em ấy mà tức giận sao Tuấn Khải ?"
Thiên Tỷ bỗng nhiên tới sát bên tai anh:
"Điều này chứng minh có trong lòng cậu có em ấy không?"
"Đó là chuyện của hai chúng tôi, không cần cậu quan tâm!"
Vương Tuấn Khải hơi giận.
"Tôi nói cho cậu biết, chuyện của em ấy, tôi nhất định quan tâm."
Dịch Dương Thiên Tỷ không sợ hãi đón nhận tròng mắt Vương Tuấn Khải đang giận giữ.
"Cậu thật sự coi trọng cậu ấy?"
Vương Tuấn Khải không thể tin được nhìn chằm chằm Thiên Tỷ.
"Cậu nói đúng đó."
Vương Tuấn Khải lộ ra vẻ cười lạnh: "Không phải cậu có bệnh thích sạch sẽ sao? Dịch Dương Thiên Tỷ. Em ấy là người của tôi."
Lâm Lập Phong cố ý tăng thêm âm lượng mấy chữ "người của tôi", anh biết mặc Thiên Tỷ hoa tâm, nhưng sẽ không động đến người đã có chồng.
Dịch Dương Thiên Tỷ lộ ra ánh cười lạnh lùng,
"Nếu là Vương Nguyên , tôi thà vứt bỏ kiên trì của mình lúc trước!"
"Cậu --!"
Vương Tuấn Khải nắm cổ áo Thiên Tỷ, cảnh cáo:
"Nếu cậu dám động đến em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!"
"Không phải cậu có con tiện nữ Mạc Sang Sang sao? Vì sao còn không buông em ấy ra? Chẳng lẽ cậu muốn bắt cá hai tay ? Tận hưởng hạnh phúc mình sao? Vương Tuấn Khải "
Thiên Tỷ châm chọc.
Vương Tuấn Khải đẩy hắn ra,
"Chuyện của tôi, không cần cậu lo."
"Xin lỗi! Tôi không quản chuyện của cậu, tôi quan tâm tới chuyện Nguyên Nguyên thôi mà."
Thiên Tỷ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hắn thấy một mái tóc lóng lánh lướt qua tầm mắt, đến gần Vưong Nguyên . Hắn lộ ra một nụ cười không để lại dấu vết.
"Xem ra, có người so với tôi còn nhiệt tình hơn đây."
Giọng nói của Thiên Tỷ tràn đầy châm chọc,
"Cậu biết hắn là ai không?"
Vưong Tuấn Khải nhìn về phía kia, trong lòng bỗng tức giận. Người đó là ai? Rõ ràng anh không nhận ra hắn, nhưng vì sao khi thấy hắn đến gần Vương Nguyên , anh lại tức giận đến vậy?
"Hắn ta là ai?"
Vương Tuấn Khải lớn tiếng hỏi Thiên Tỷ .
"Hắn là tình địch lớn nhất của cậu! Người theo đuổi Vương Nguyên mãnh liệt nhất-- là tổng đại lý tập đoàn quốc tế Nại Nhĩ Tư, Chris!"
Chris?! Mặt Vương Tuấn Khải tái đi! Cái tên này làm anh xao động kinh khủng! Tại sao vừa nghe đến cái tên này, trong lòng anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Đột nhiên, anh cảm thấy đầu rất đau! Rất đau! Rất choáng váng! Suy nghĩ của anh bắt đầu hỗn loạn. Anh ngồi qua một bên ghế, nhắm mắt lại.
"Cậu không sao chứ, Tuấn Khải?"
Thiên Tỷ thấy Vương Tuấn Khải sắc mặt tái nhợt, có chút lo lắng. Vừa rồi anh nói vậy là cố ý khiêu khích cậu ta! Anh chỉ hi vọng Tuấn Khải không dễ dàng từ bỏ Vương Nguyên, anh rất hi vọng Tuấn Khải có thể cùng Vương Nguyên thiện lương là một đôi, mà không phải là cái con ả khốn khiếp Mạc Sang Sang thủy tính dương hoa!
Vì sao Vương Tuấn Khait vốn không nhìn rõ bản thân mình? Không nhìn thấu con người dối trá của Mạc Sang Sang?
"Tôi không sao."
Vương Tuấn Khải lắc đầu,
"Chẳng qua là có chút đau đầu."
"Vậy hẳn là di chứng vụ tai nạn."
Thiên Tỷ lo lắng hỏi:
"Có cần đưa cậu về nhà nghỉ ngơi không?"
"Không cần. Tôi nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi."
Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại hỏi:
" Vương Nguyên ở đâu?"
Theien Tỷ nhìn về phía vị trí Vương Nguyên , đã không thấy cậu đâu nữa. Chẳng lẽ cậu rời đi cùng Chris rồi? Chẳng lẽ Vương Nguyên mất lòng tin với Vương Tuấn Khải rồi sao?
----------
Chris và Vương Nguyên bước chậm rãi ở ngoài vườn hoa bữa tiệc, tối nay không có ánh trăng, vị trí bọn họ đứng,, giơ tay không thấy rõ được năm ngón. Trong bóng tối như vậy, Vương Nguyên lại thấy an lòng kì lạ.
Không biết là suy nghĩ gì mà cậu lại cùng hắn tới nơi vườn hoa yên tĩnh này. Trong vườn hoa trừ bọn họ ra, không có ai khác. Đối với câuh mà nói hẳn là rất nguy hiểm.
Dù sao Chris có ý đồ với cậu, trong nội tâm cậu hiểu rõ nhất. Hay là do quá u sầu nên mới ra đây đi dạo một chút......
"Tối nay tâm tình không tốt?"
Chris thở dài một hơi hỏi cậu.
"Ừ."
"Chuyện gì vậy? Tối nay Vương Tuấn Khải là người chiến thắng đó. Em là vợ anh ta thì sao lại không vui?"
"Phu quý thì thê quang vinh! Phải không?"
Vương Nguyên châm chọc.
"Đúng vậy. Người Trung Quốc không phải là rất coi trọng cái này sao?"
Hắn dừng lại, đưa mắt nhìn cậu. Cặp mắt ở trong đêm tối lộ ra ánh sáng rất rõ.
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, khổ sở:
"Ngược lại thế, tôi hi vọng trong lòng anh ấy chỉ có tôi hơn."
Chris có chút kinh ngạc nhìn cậu,
" Trong lòng Vương Tuấn Khải không phải chỉ có mình em thôi sao?"
Vương Nguyên cười lạnh, trong lòng Vương Tuấn Khải có cậu không? Cậu không dám xác định chút nào. Nếu như trong lòng anh có cậu thì vì sao sau tai nạn xe cộ lại hết lần này tới lần khác quên mất cậu?
Hơn nữa, hiện giờ bên người anh là ả tiện nữ Mạc Sang Sang, Vương Nguyên cậu ở trong lòng anh là cái gì?
Anh mở miệng là nói muốn cậu ly hôn. Cậu có nên lưu luyến anh nữa không? Hay là cố gắng tác thành cho bọn họ đây? Nghĩ vậy, nước mắt lại không cầm được mà chảy ra.
Chris trong bóng đêm nhìn thấy nước mắt lóng lánh trên mặt cậu, trong lòng cứng lại! Hắn không kìm lòng được, đưa ta chạm mặt cậu:
"Sao thế? Có chuyện gì rồi phải không?"
Cậu đẩy tay hắn ra, lắc đầu:
"Không có chuyện gì."
"Có phải anh ta làm chuyện gì có lỗi với em không?"
Hắn nhíu mày hỏi.
"Không có."
"Hãy để anh chăm sóc em, được không? Vương Nguyên ."
Hắn ôn nhu hỏi, đôi mắt thâm tình nhìn cậu đau đáu.
Vương Nguyên cười lạnh,
"Không nên nói giỡn. Chris, tôi là anh dâu của anh!"
Chris kinh ngạc cả người,
"Em đã biết?"
"Đúng vậy. Đã biết."
"Anh không thừa nhận Vương Tuấn Khải là anh trai mình ! Vĩnh viễn sẽ không!"
Chris nói chắc như đinh chém sắt.
"Nhưng anh ấy là anh trai anh, điều này không thể thay đổi!"
Vương Nguyên cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.
"Hừ! Anh ta cũng xứng sao?"
Chris lạnh lùng.
"Bất kể có xứng hay không thì anh ấy vẫn là anh trai anh."
Vương Nguyê thở dài.
"Anh không quan tâm người khác nghĩ gì! Anh chỉ quan tâm em nghĩ gì thôi! "
Ánh mắt Chris sắc bén nhìn cậu, minh chứng sự kiên quyết của mình.
Vương Nguyên ngẩn người, trong lòng cảm động. Biết hắn lâu như vậy, lần đầu tiên cậu có cảm giác cảm động thế này!
Cậu ngập tràn nước mắt nhìn hắn, thấp giọng:
"Cám ơn anh, Chris."
Hắn kéo cậu vào lòng, ôm cậu thật chặt,
"Em biết không? Anh thật rất yêu em, rất yêu, rất yêu em!"
Vương Nguyên tựa vào trong ngực hắn, đau lòng rơi nước mắt. Vương Tuấn Khải cho tới giờ cũng không từng "yêu cậu". Trước kia cậu nghĩ anh không biết "yêu" , giờ mới phát hiện ra là anh thật sự không yêu cậu!
"Tại sao anh không phải anh ấy? Tại sao anh ấy không yêu tôi?"
Cậu bi thiết hỏi.
Trái tim Chris đau nhói, hắn đau khổ: "Anh ta không yêu em nhưng anh yêu em!"
"Nhưng tôi......"
Chris lấy tay che miệng cậu.
"Đừng nói! Anh hiểu. Anh sẽ chờ em, chờ đến một ngày em nguyện ý."
Vương Nguyên nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuống lòng bàn tay của hắn,
"Anh cần gì phải thế?"
"Anh tự nguyện. Tự nguyện chờ em! Dù là cả đời!"
Chris thâm tình nhìn đôi mắt cậu đang ngập tràn nước mắt.
Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu "Không đáng đâu, anh hiểu không?"
"Đáng giá! Có đáng giá!, Rất rất đáng giá."
.
.
Bỗng có tiếng quát vang lên:
"Hai người đang làm gì?!"

.
.

.
.

Hết chương!!!!

Vote+ủng hộ càng càng càng nhiều My ra chap mới càng sớm

MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro