Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Nguyên, sao em lại ở đây?”
Bỗng nhiên một tiếng nói kinh ngạc vang lên bên người cậu.
Vương Nguyên giương ánh mắt sưng đỏ lên, thấy Chris đang đứng trước mặt mình. Chris nhìn ánh mắt cậu đỏ hồng, trong lòng co rút đau đớn.
Tay hắn thương tiếc xoa nhẹ mặt cậu, dịu giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chris……”
Cậu điềm đạm nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Chris ngồi bên cạnh cậu, lấy khăn giấy giúp cậu lau nước mắt trên mặt.
Vương Nguyên nhìn Chris, sau đó chợt phát hiện ra mỗi lần cậu khóc vì Vương Tuấn Khải đều là người này bên cạnh lau nước mắt cho mình.
Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu Chris, khiến hắn thoạt nhìn giống như đang mang trên mình một vầng hào quang.
Hắn tựa như một thiên sứ, một thiên sứ bảo vệ cậu, mỗi lần cậu đau lồng rơi lệ, hắn đều là người cuối cùng ở bên cạnh bảo vệ cậu.
Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm. Vương Tuấn Khải không cần cậu, mà cô còn có Chris ở bên làm bạn. Cậu không phải người cô đơn nhất!
Tình yêu thì không thể miễn cưỡng! Tình yêu của Vương Tuấn Khải như bày ra trước mặt. Lựa chọn của anh, cậu cũng hoàn toàn hiểu được. Có còn cần thiết đau khổ theo đuổi không? Có còn cần thiết đi đau khổ dây dưa nữa không?
Vương Tuấn Khải yêu Mạc Sang Sang, anh muốn cùng Mạc Sang Sang ở bên nhau, cậu sẽ chúc phúc cho họ! Mặc dù cậu xem thường Mạc Sang Sang! Thậm chí là khinh bỉ cô ta! Nhưng bất đắc dĩ là Vương Tuấn Khải lại yêu cô ta sâu đậm!
Cậu tình nguyện thành toàn bọn họ! Chỉ cần Vương Tuấn Khải cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi!
Vương Nguyên hít mũi một cái, cười với Chris, nụ cười khổ đau như uống phải thạch tín vậy.
“Tôi không sao, có chút mâu thuẫn với bạn mà thôi.”
Tròng mắt bích lục của Chris dâng lên vẻ ưu thương, hắn đưa mắt nhìn cậu một lúc lâu, sâu kín nói:
“Quên anh ta đi. Anh ta không đáng giá để em thương tâm rơi lệ.”
Vương Nguyên cả người cứng đờ. Cậu mở to mắt nhìn Chris.
“Anh ta có thể cho em cái gì anh cũng có thể cho em tất cả; anh ta không thể cho em sự chung tình, cùng em cả đời yêu say đắm, nhưng anh có thể cho em điều đó. Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức dẫn em rời đi.”
Ánh mắt Chris sâu sắc, tràn ngập thâm tình.
Đối mặt với lời tỏ tình sâu sắc của Chris, nước mắt Vương Nguyên lại một lần nữa dâng trào hốc mắt. Lần này không phải là nước mắt khổ sở, mà là nước mắt cảm động.
Vì sao Vương Tuấn Khải không thể yêu cậu sâu đậm như vậy? Người cậu yêu lại không yêu cậu. Người yêu cậu, cậu lại không thương! Đây chính là điều bất đắc dĩ trong cuộc đời! Cũng là bất đắc dĩ của cậu!
Đời này bi kịch của cậu chính là không tìm người thích hợp để yêu, cho nên mới rơi vào cục diện tan nát cõi lòng hôm nay.
“Anh cần gì phải như vậy? Anh có thể tìm được người tốt hơn em.”
Thanh âm Vương Nguyên bất đắc dĩ sâu sắc.
Chris ôm cậu vào lòng, chân thành nói nhỏ:
“Anh chỉ yêu em thôi.”
“Người giống em, có gì xứng với anh chứ? Chris, anh có thể nhận được tốt hơn.”
Nước mắt cậu chảy xuống, thấm ướt cổ áo hắn.
“Em chính là người tốt nhất anh gặp được!”
Hắn ôm cậu thật chặt, sợ cậu sẽ biến mất trong chớp mắt.
“Cám ơn anh, anh làm lòng tự tin của em quay trở lại.”
Vương Nguyên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe miệng mang theo nét cười thản nhiên.
Chris ngây dại. Sau một khắc, hắn không kìm lòng được, in một hôn xuống môi cô. Vương Nguyên trừng mắt một hồi lâu. Sau đó cậu nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của hắn.
Đôi môi hắn dịu dàng hôn môi cậu, không có cưỡng đoạt, mà là nhẹ nhàng thương tiếc vô hạn. Hắn yêu cậu, chân thật, đáng tin!
Vương Tuấn Khải không nghi ngờ tình yêu của hắn với mình. Nhưng bây giờ cậu đã không còn sức lực yêu đương nữa. Đây là sự thật. Cho nên, cậu đồng ý để hắn hôn mình. Cho dù họ không thể cùng nhau, cậu cũng muốn cho hắn một đoạn trí nhớ khó quên.
Bỗng nhiên một ngoại lực kiên quyết tách hai người họ ra, Chris bị đẩy té ngã trên mặt đất……
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt thịnh nộ của Vương Tuấn Khải. Lòng cậu thoáng cái như rơi xuống. Nụ hôn vừa rồi đã rơi vào trong mắt Vương Tuấn Khải sao!
Tại sao anh ở đây? Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn anh, tim đập nhanh lên.
“Vương Nguyên, em dám cùng hắn tới Pháp nghỉ phép?”
Vương Tuấn Khải tức giận nhìn chăm chú Vương Nguyên, ngọn lửa giận từ cặp mắt bốc cháy hừng hực chiếu vào Vương Nguyên.
Anh lo cho cậu nên mới cố ý chạy ra ngoài tìm cậu! Đi mấy con phố mới tìm được, không ngờ anh lại nhìn thấy cậu và tên Chris này ôm hôn thân mật!
Chris từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tức giận:
"Vương Tuấn Khải! Anh đừng quá đáng! Anh có thể đưa tình nhân tới Pháp nghỉ phép, vì sao tôi cùng Vương Nguyên lại không thể?”
“Cái gì?!”
Vương Tuấn Khải giận đến gào lên.
“Chris nói không sai!”
Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, nói sắc sảo:
“Anh có thể cùng tiện họ Mạc kia tới, vì sao tôi lại không thể cùng Chris tới?”
“Vương Nguyên ! Em không biết liêm sỉ sao?!”
Vương Tuấn Khải phẫn nộ gào thét. Lúc này anh giống như một con sư tử đang thịnh nộ, tùy lúc đều có thể nhào về phía trước xé nát cô.
“Tôi không biết liêm sỉ?! Vậy anh là gì? Vương Tuấn Khải! Chúng ta chỉ là bên tám lạng bên nửa cân mà thôi!”
Vương Nguyên không sợ cùng anh đối đáp.
Người đàn ông này không biết ngượng sao! Bản thân mình mang theo tình nhân tới Pháp là “quang minh chính đại” , cậu cùng Chris tới Pháp là “không biết liêm sỉ”?
“Anh và Mạc Sang Sang chẳng qua là vô tình gặp mặt! Không phải anh đưa đến! Vì sao em không tin?”
“Ai sẽ tin được chứ?”
Vương Nguyên ngay từ đầu đã không tin tưởng anh.
“Em muốn thế nào mới tin anh đây?” Vương Tuấn Khải có chút vô lực.
“Không cần! Có tin hay không, còn quan trọng sao? Bây giờ không phải là cô ta đang ở bên anh sao? Vậy tôi là gì?! Vương Tuấn Khải! Trong lòng anh thì tôi là gì?!”
Vương Tuấn Khải đau lòng, ép hỏi anh.
Vương Tuấn Khải không khỏi sửng sốt. Cậu là gì? Vậy cậu là gì?! Đây là vấn đề anh cũng cố ý trốn tránh! Đúng vậy! Cậu là vợ anh ! Một người vợ đã bị anh quên lãng!
Trong lòng anh, cậu là gì? Anh không rõ lắm! Không xác định được địa vị! Rất mơ hồ! Mà anh muốn cùng cậu sống cả đời không? Vấn đề này cũng quá lớn! Anh còn chưa nghĩ tới!
Chẳng qua, mỗi lần đã nhìn cậu và người đàn ông khác ở chung một chỗ, anh lại đố kỵ đến nổi điên! Anh cũng không rõ, trong lòng rõ ràng yêu Mạc Sang Sang, nhưng trái tim đối với cậu lại luôn không yên lòng.
Anh biết mình là người đểu cáng! Không rõ mình yêu ai, muốn ai. Chỉ muốn giữ cả hai ở bên! Không muốn buông ai ra cả!
Lần này tới Pháp vốn để cho mình nhận rõ tình cảm với hai người, nhưng không ngờ lại thành phiền toái thế này, càng thêm khúc mắc!
“Đi! Em theo tôi trở về!”
Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên.
“Buông!”
Vương Nguyên hất tay của anh ra, “Anh đừng quên! Tôi và Chris cùng tới. Sao có thể đi theo anh được?”
“Em——”
Vương Tuấn Khải giận đến nghiến răng.
“Anh về mà tìm Mạc Sang Sang của anh! Tôi sẽ không đi với anh! Tôi còn muốn cùng Chris du lịch Âu Châu bồi dưỡng tình cảm.”
Mặt Vương Nguyên mang theo vẻ mỉm cười, kích thích anh.
Khuôn mặt Vương Tuấn Khải căng thẳng, tròng mắt tức giận như lưỡi kiếm sắc bén nhìn Vương Nguyên. Mà Vương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, không có một chút dấu hiệu mềm hoá nào.
“Vương Nguyên! Em đừng quên thân phận của mình! Em vẫn là vợ của Vương Tuấn Khải tôi!”
Vương Tuấn Khải lần nữa bắt lấy tay Vương Nguyên.
” Anh còn nhớ có người vợ là tôi không? Vương Tuấn Khải.”
Vương Nguyên cười lạnh.
“Anh……”
Vương Tuấn Khải lại thử giải thích.
“Đừng! Không cần giải thích nữa! Giờ có giải thích cũng chẳng khác nào che dấu cả!”
Vương Nguyên từng câu từng chữ nói, ánh mắt đen nhánh bị một tầng mờ mờ che.
“Vương Nguyên ! Rốt cuộc em muốn thế nào?!”
Ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải nhìn chăm chú cậu.
“Ai đi đường người ấy!”
Vương Nguyên lạnh lẽo. Nếu không có ý định quay đầu lại, vậy thì quyết định được đau một lần luôn thể.
Vương Tuấn Khải căng thẳng! Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Nguyên khiến anh hoảng hốt.
“Ý của em là, em muốn cùng hắn ta?” Vương Tuấn Khải tức giận chỉ vào Chris.
“Đúng! Tôi muốn đi cùng Chris.”
Cậu hất tay anh ra, cười cười kéo tay Chris, nói với anh:
“Tạm biệt! Vương tiên sinh. Chúc Anh cùng Mạc "đại tiểu thư" hạnh phúc”
“Em xác định muốn đi cùng hắn?!”
Vương Tuấn Khải không thể tin được nhìn chăm chú cậu. Chàng trai này luôn nói thương anh sao? Đây là chàng trai dịu dàng đã mang bữa trưa cho anh sao?
Thoáng cái anh không thể nghĩ hai hình ảnh đó là một người!
Trên mặt anh lộ ra nụ cười lạnh. Thì ra con người thay đổi rất nhanh, rất kinh khủng! Rốt cục anh đã thấy rồi!
“Vưong Nguyên ! Rốt cục tôi đã nhìn rõ em rồi!”
Vương Tuấn Khải cắn môi oán hận.
“Chúc mừng anh! Tôi cũng đã nhìn thấu anh rồi! Vương Tuấn Khải.”
Vương Nguyên không chút yếu thế đáp lại anh một câu. Cậu cũng không quay đầu lại mà kéo Chris rời đi.
Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng họ rời đi, hai tay nắm thật chặt. Lúc này anh đau lòng, đau đớn sâu sắc, rõ ràng! Ai nói anh không cần cậu chứ? Anh quan tâm đến cậu tới mức trái tim cũng đau đớn!
“Em có chắc muốn rời xa anh ta không?” Chris vỗ vỗ cánh tay Vương Nguyên. Bỗng nhiên, giọt nước mắt ấm áp rơi trên tay Chris, hắn kinh ngạc nhìn cậu, thấy cậu rơi lệ đầy mặt.
Trong lòng hắn kinh ngạc! Cảm giác đau lòng lan tràn toàn thân!
Hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt cậu, đau lòng hỏi:
“Vì sao phải tự gạt mình? Em yêu anh ta thì hãy nói ra cho anh ta biết! Cần gì phải hành hạ mình?”
Vương Nguyên đáp:
“Tình yêu của tôi, đối với anh ta không đáng giá chút nào! Tôi không muốn vứt bỏ tôn nghiêm để yêu anh ta!”
“Em bỏ được sao?”
Trái tim Chris mơ hồ đau đớn. Đối với sự si tình của cậu, hắn vừa yêu, vừa hận, vừa đau lòng.
“Không có bỏ được cũng phải bỏ! Trong tình yêu, chỉ có yêu và không yêu! Yêu là yêu, mà không yêu thì chấm hết!”
Vương Nguyên vô cùng kiên quyết.
“Nếu quả thật em có thể từ bỏ, anh cũng vui mừng thay em. Chỉ hi vọng, sau này em sẽ không hối hận.”
Chris nhắc nhở cậu. Mặc dù, hắn rất vui khi thấy cậu định buông tha tình yêu với Vương Tuấn Khải , nhưng hắn cũng không mong sau này cậu hối hận.
Vương Nguyên lộ ra một nụ cười khổ,

“Sẽ không. Chuyện tôi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Từ khi cậu bị ép gả cho Vương Tuấn Khải, từ khi cậu yêu Vương Tuấn Khải , cho đến bây giờ muốn rời khỏi Anh ta, tất cả, cậu chỉ có thể nói là ông trời trêu ngươi!
Nếu như đời này cậu và Vương Tuấn Khải không thể làm bạn đến già thì cậu cũng nên nghe theo thiên mệnh mà rời xa anh thôi.
Trong tình yêu, miễn cưỡng sẽ không thể có hạnh phúc, dù có cũng không thể lâu dài. Chỉ có yêu thương, cam tâm tình nguyện mới có thể có hạnh phúc, mới có thể có tương lai.
Cậu giương tròng mắt mông lung lên nhìn ánh trăng nơi chân trời, trong lòng lạnh lẽo.
Nếu không còn yêu nữa, có phải là nên rời đi không?
Sáng sớm ngày thứ hai, Chris và Vương Nguyên lên máy bay rời Pháp, đi Thụy Sĩ. Công tác tuyên truyền ở Thụy Sĩ vừa hoàn thành, Chris cố ý đưa Vương Nguyên đi trượt băng, hi vọng có thể làm cậu thả lỏng tâm tình. Lại không ngờ rằng lại oan gia ngõ hẹp đến vậy, trên sân trượt tuyết gặp Vương Tuấn Khải và Mạc Sang Sang.
Quả là tình địch gặp nhau hết sức ngứa mắt!
Vương Nguyên nhìn nụ cười ngọt ngào đến giả tạo hết mức trên  mặt Mạc Sang Sang đã cảm thấy cự kì chói mắt. Mà Vương Tuấn Khải gương mặt lại lạnh băng như là băng tuyết vạn năm.
Anh nhìn Vương Nguyên kéo tay Chris, cũng thấy chói mắt vô cùng.
Cậu cố ý kéo tay Chris đi qua một bên, giữ khoảng cách với họ. Ở đó, Chris đang dụng tâm dạy Vương Nguyên trượt tuyết. Lực thăng bằng của Vương Nguyên xem ra thật không tốt, thường xuyên đứng không vững, dễ dàng té ngã.
Bọn họ cười nói vui vẻ, rồi ngã xuống lại ôm nhau, cùng ở một chỗ nghịch tuyết, thoạt nhìn như là trẻ con đang đùa bỡn. Vô cùng vui vẻ và lãng mạn!
Nhìn lại, trong mắt Vương Tuấn Khải chất chứa sự đau khổ khiến anh tức giận muốn đi chém người.
Vương Tuấn Khải không ngừng từ trên cao lao xuống, biểu diễn các động tác có độ khó cao và mang tính mạo hiểm, hấp dẫn khá đông người dõi theo, tiếng thán phục liên tiếp vang lên.
Mạc Sang Sang ngồi ở một bên nhìn Vương Tuấn Khải đang trượt tuyết, bản thân mình lại nhàm chán đến chết. Ngoài mặt giả bộ vui mừng nở mày nở mặt, như là đã chiếm được Vương Tuấn Khải từ trên tay Vương Nguyên.
Nhưng cô hiểu, ở trong lòng Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có tồn tại. Nếu không, thấy Vương Nguyên và Chris ở chung một chỗ anh sẽ không lạnh băng như thế!
Anh liều mạng trượt tuyết, là phát tiết sự tức tối sao?
Anh rõ ràng đang đố kỵ! Anh đố kỵ với Chris!
Nghĩ vậy, Mạc Sang Sang cảm thấy cả người lạnh băng. Trong lòng lại bắt đầu oán hận!
Vương Nguyên có tài đức gì? Có người chồng ưu tú như Vương Tuấn Khải, lại còn có tình nhân cực phẩm như Chris, hơn nữa cả hai người đàn ông đều chung tình với cậu ta!
Điều này làm cho cô vô cùng oán giận! Mạc Sang Sang cô có gì thua kém Vương Nguyên chứ? Vì sao hết lần này tới lần khác Vương Nguyên đều tốt số hơn?
Thế giới này thật không công bằng!
Đôi mắt tràn đầy oán hận của Mạc Sang Sang nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên. Nếu ánh mắt sắc lạnh có thể trừng chết người thì sợ rằng Vuoeng Nguyên đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Ánh nhìn của Vương Tuấn Khải dừng đến Chris bên cạnh Vương Nguyên, châm chọc:
“Anh chỉ ở đây dạy người khác trượt tuyết thôi sao? Chris. Chi bằng chúng ta so tài một trận đi!”

.
HẾT CHAP
.
Chờ chap tiếp theo nha!!!
Ủng hộ ta đi!!!!

MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro