Chap 47 Ngoại truyện 2 (hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cho
Small_Crab_Khenh
thienduong_2811
KaiYuan-ChanBaek
NariWang
XukasHttiu
KaylaNguyen796
khainguyen666
huongngok8

Chap cuối òi nên sẽ không nói nhiều nữa vào chuyện lun nha!!

Vừa nghe bà hát mới của bảo bối vừa đọc chuyện nhé!!
.

.

Chủ nhật, ngày mùng 3 tháng 3, trời nắng…

Vương Tuấn Khải mở mắt nhìn người  nằm bên cạnh, 7 năm qua, cậu và anh vẫn luôn hạnh phúc như thuở ban đầu. Cậu đã sinh cho anh một hoàng tử nhỏ và một công chúa đáng yêu, cậu đã khiến cho cuộc sống của anh càng trở nên viên mãn hơn. Tối qua, Vuoeng Nguyên vừa đi  diễn từ Paris trở về, giờ cậu vẫn hơi mệt nên chưa muốn dậy ngay. Cậu giơ tay ôm chặt eo anh, cất giọng mềm mại:
“Khải, em muốn ngủ thêm nửa tiếng nữa!”
Vương Tuấn Khải không thể cưỡng lại được kiểu làm nũng thế này. Anh cúi xuống hôn lên trán cậu:
“Nửa tiếng nữa anh qua gọi em.”

Mặc xong bộ quần áo thể thao, anh đi tới căn phòng ở đối diện, nhẹ nhàng gõ cửa. Công chúa nhỏ của anh vẫn còn đang ngái ngủ:
“Baba, chào buổi sáng!”

“Chào con!”
Vuoeng Tuấn Khải mỉm cười bế con gái lên, cô bé dụi mắt, mơ màng hỏi: “Baba ơi, hôm nay chúng ta ra ngoại ô đúng không ạ?”

“Đúng rồi! Nhưng mà Beenle phải dậy nhanh lên!”

Cô con gái dễ thương của Vương Tuấn Khải nghiêm túc gật đầu. Bảo mẫu tới giúp Beenle thay quần áo. Cô bé ngồi trên giường ngân nga bài hát Tôi yêu Thiên An Môn – Bắc Kinh mà anh trai mới dạy cho mình. Anh trai đã được tới Thiên An Môn cùng papi một lần rồi, đến khi nào thì Beenle mới được đi đây?
Vương Tuấn Khải ngồi đọc báo trên sofa trong phòng khách. Cậu cả Vương Tuấn Kiệt không biết từ đâu chạy vào, hào hứng nói:
“Baba! Con có thể cùng đi với mọi người bằng ván trượt được không ạ?”
Vuoeng Tuấn Khải không từ chối.

Mặc dù Vương Nguyên rất buồn ngủ, nhưng Mộc Trà của cậu đã đến đánh thức papi:
“Papi, hôm nay chúng ta đi du xuân đấy!”
Cả Tuấn Kiệt và Mộc Trà đều bắt chước thằng bé người Hongkong mới chuyển tới cạnh nhà gọi mẹ là papi.
Vuoeng Nguyên bế con gái lên giường: “Cho papi thêm mười phút nữa, được không?”
15 phút sau
.
.
Cả gia đình bốn người ngồi quây quần bên bàn ăn dùng bữa sáng. Sau đó, họ cùng ra xe, bắt đầu chuyến du xuân.Vương Tuấn Khải cầm lái, Vương Nguyên ngồi trên ghế lái phụ, còn cô con gái nhỏ Beenle ngồi trên ghế trẻ em ở băng ghế sau.

Con trai muốn khoe mẽ kỹ thuật trượt ván nên không chịu lên xe. Vương Tuấn Khải hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nói với cậu bé:
“Chúc con may mắn! Nhưng baba nói trước với con một việc, chúng ta sẽ đến ngoại thành ở Bắc Kinh, ngồi tàu hỏa cũng phải mất khoảng một tiếng đồng hồ.”

Vương Tuấn Khải đã bước lên ván trượt, xuất phát trước một bước rồi. Vương Tuấn Khải thấy vậy bèn rồ ga, chiếc Lamborghini của anh bỏ con trai với khoảng cách khá lớn.

Mười phút sau, Vương Tuấn Khải đỗ xe bên đường. Cô con gái bé nhỏ chớp mắt hỏi bố:
“Hức hức… Anh trai đâu mất rồi?”
Vương Tuấn Khải bế cô bé lên, chờ đợi. Một phút sau, con trai anh cầm ván trượt trong tay, thở hồng hộc chạy tới:
“Cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người rồi!”

Cậu bé trèo lên xe, đón lấy chai nước papi đưa, vừa tu ừng ực vừa oán trách:
“Baba! Sao bố không bảo con là phải đi qua một đoạn đường đá chứ?”

Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn về phía trước:
“Không phải lúc nào baba cũng đi trước dò đường cho con đâu, con hiểu chứ?”

Cả gia đình đã có một ngày nghỉ tuyệt vời ở ngoại thành trung quốc. Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, họ mới lên xe quay về nhà.

Thứ Hai, ngày 4 tháng 3, trời nhiều mây chuyển mưa…

Thời tiết Bắc Kinh thật thất thường, hôm qua còn nắng to mà đến sáng nay trời đã chuyển sang âm u rồi. Vương Nguyên dậy sớm chuẩn bị sách vở cho Vương Tuấn Kiệt mới phát hiện ra thằng bé không hề làm bài tập về nhà.

Cậu rất tức giận cầm quyển vở bài tập đi xuống nhà. Vương Tuấn Khải và baba đang ăn sáng. Vương Nguyên ngồi xuống ghế, Vương Tuấn Kiệt tươi cười:
“papi, chào buổi sáng!”

Nhìn thấy quyển vở bài tập trên tay papi, cậu bé lập tức hiểu ra vấn đề, bèn trưng ra vẻ mặt vô tội:
“Papi uống chút sữa đi!”

“Tại sao con không làm bài tập?”
Vưong Nguyên cố kiềm chế để không nổi nóng.

Vương Tuấn Khải cúi đầu, uống một hớp sữa rồi nhỏ giọng nói:
“Con xin lỗi, papi! Con quên mất!”
Vương Nguyên ra hiệu cho chồng dạy bảo con trai. Anh cầm quyển vở lên, lật xem mấy trang rồi xé luôn:
“Nếu đã không muốn làm, thì sau này không cần phải làm nữa!”

Vương Tuấn Kiệt và Vương Nguyên nhất thời câm nín.

Vì hơi mệt sau buổi du xuân hôm qua, nên đến giờ cô con gái Beenle -Mộc Trà của họ vẫn còn chưa dậy. Vương Tuấn Khải đến công ty, tiện đường chở con trai đi học.

Ngồi trên xe, Vương Tuấn Kiệt thỏ thẻ: “Cảm ơn baba!”

“Không cần khách sáo! Vì baba sẽ mua thêm cho con nhiều vở bài tập hơn nữa. Quyển mà baba vừa xé thật sự quá dễ!”

“Con biết ngay là baba chẳng hiền từ như thế đâu mà!”

Khương Kỷ Hứa đang mặc quần áo cho con gái thì nhận được điện thoại của bố mình . Sau khi cậu sinh con, quan hệ giữa hai bố con cậu cũng thân thiết hơn hẳn. Mộc Trà làm nũng: “Ông ngoại, con nhớ ông quá!”

“Ông ngoại cũng nhớ Mộc Trà lắm!”

Beenle đã mặc xong chiếc váy len màu vàng và được papi búi cho hai bím tóc rất xinh. Cô bé làm dáng trước màn hình điện thoại rồi hỏi:
“Ông ngoại, con có xinh không?”

“Xinh lắm! Mộc Trà của ông ngoại là xinh gái nhất!”

Beenle cười khanh khách:
“Ông ngoại, khi nào thì ông mới sang thăm Mộc Trà?”

“Việc này à… Ông ngoại xong việc sẽ  đến chỗ Mộc Trà và Tuấn Kiệt ngay!”
Vương Nguyên lấy điện thoại từ tay con gái đang vui sướng nhảy tưng tưng trên giường:
“Bố cũng phải giữ gìn sức khỏe, tuổi đã cao rồi, đừng chỉ mải mê làm ăn!”

“Được, bố biết rồi!”

“Thuốc con gửi bố có uống đúng giờ không đấy?”

“Có, có…”

Buổi trưa, Vương Nguyên bế con tới chỗ Vương Tuấn Khải để cùng đi ăn cơm. Vương Tuấn Kiệt đáng thương thì phải ăn trưa muộn vì bị thầy giáo phạt can tội không làm bài tập về nhà.

Gần tối, Bắc Kinh mưa tầm tã. Vương Tuấn Kiệt trở về với mái tóc ướt rượt. Vương Nguyên giúp con lau khô tóc, cậu bé nhân cơ hội xin lỗi papi: “Papi, sau này còn nhất định sẽ hoàn thành bài tập về nhà đúng giờ!”

Vương Nguyên xoa mặt thằng bé: “Con lên gác chơi đi, trời mưa đừng ra ngoài! Khi nào ăn cơm papi gọi con!”

Thứ Ba, ngày 5 tháng 3, mưa nhỏ…

Vương Nguyên bế con gái xuống nhà, Beenle vừa nhìn thấy bố liền giơ tay ra đòi bế. Cô bé vui vẻ kể cho bố nghe câu chuyện cổ tích hôm qua mới được nghe. Beenle là một bé gái vui vẻ, hoạt bát và có rất nhiều điểm giống Vương Nguyên. Còn Vương Tuấn Kiệt lại được thừa hưởng diện mạo của Vương Tuấn Khải .

Buổi sáng, Vương Tuấn Kiệt dậy muộn, vội vàng xuống nhà ăn sáng. Sau đó, cậu bé đưa ba cái thiệp mời do chính tay mình làm cho baba, papi và em gái: “Thứ Sáu tới, đội bóng của bọn con có một trận đấu. Hy vọng mọi người tới xem đông đủ, xin cảm ơn!” Dứt lời, cậu bé vui vẻ vẫy tay với người tài xế đang đứng ngoài cửa: “Hi, chú Hứa! Có thể đưa cháu đi học không? Cháu bị lỡ mất chuyến xe buýt của trường rồi.”

Trong tấm thiệp mà Vương Tuấn Kiệt gửi cho mẹ chỉ ghi đúng một dòng tiếng Trung: Papi thân yêu! Hy vọng hai giờ chiều thứ Sáu này papi có thể tới sân vận động trường Anderle xem trận bóng đá của con! – Tuấn Kiệt mãi yêu mẹ!
Vuoeng Nguyên hẹn Bạch Lệ Như đi mua sắm ở trung tâm thương mại Harold vào lúc chín giờ sáng. Vương Mộc Trà đã lâu không gặp bà nội nên cứ quấn lấy bà. Bà Bạch bế cháu gái vào một cửa hàng quần áo trẻ em,  Vương Nguyên đi theo sau hai người.

Lúc bà Bạch đang mải mê chọn đồ, cô nhân viên của cửa hàng đột nhiên cất lời khen:
“Con gái xinh xắn quá! Chắc là được ba tuổi nhỉ?”

Bà Bạch cười không khép nổi miệng: “Cảm ơn!”

Cô nhân viên lại chỉ tay về phía Vương Nguyên đang đứng gần đó: “Em gái của chị phải không?”

Bà Bạch gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi!”

Ra khỏi cửa hàng, bà Bạch có chút áy náy:
“Nguyên Nguyên, xin lỗi con nhé! Nhưng mẹ vui quá! Mẹ trẻ như vậy thật sao?”

Vương Nguyên thành thật trả lời: “Mẹ thật sự rất trẻ mà!”

“Nhưng có trẻ đến mức đó không?”

“Lần đầu tiên gặp mẹ, con cũng tưởng rằng mẹ là chị gái của Tuấn Khải đấy.”

“Có lẽ vì mặt mẹ tròn nên mới không bị già.”

Hôm đó, bà Bạch cười suốt cả chặng đường về.
.
.
.

Cuộc của song Vương cứ mãi ấm áp và hạnh phúc như vậy!!
HẾT!!!
Mặc dù chap cuối hy vọng người vẫn vote ủng hộ đều đều để em có động lực viết tiếp các chuyện khác

Thank you so much!!!
Goodbye!!!  *hôn gió*
MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro