Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thế là rõ quá rồi". Tiêu Tuyết vừa cắn hạt dưa vừa chốt hạ: “Thầy ấy muốn bẫy cậu”

“Hở? Nghiêm trọng thế sao? " Cậu đưa hai tay che trước ngực, hoảng hốt hỏi lại.

“Chóc!” Một hạt dưa bị ném vào đầu, Tiêu Tuyết quắc mắt hầm hè: “Đừng có giả làm dân nữ bị ác bá cưỡng bức đi, trong trường này chẳng thiếu nữ sinh hay năm sinh muốn bị Vương Tuấn Khải bẫy đâu.”

Tôn Vân Vân nằm ở giường trên hừ lạnh một tiếng: “Là Vương Nguyên thì chỉ sợ người ta không thèm bẫy ấy.”

Cái này có tính là an ủi không nhỉ, kệ đi.

Tiêu Tuyết đứng dậy, nhào qua bên giường cậu, hạ giọng thần bí nói: “Sau này đừng nói với ai chuyện cậu với Vương Tuấn Khải nhé, chúng nó ghen đó.”

Vương Nguyên nghi hoặc: “Thế chuyện đi tỏ tình hồi đó không phải do mấy cậu xúi tớ làm à?”

Nó cốc đầu cậu một cái: “Đó là vì không ai ngờ được chuyện lại thế này, chúng nó không dám làm nên mới muốn cậu làm thử chứ sao, có nằm mơ cũng không ngờ được Vương Tuấn Khải lại có ý với cậu”

Cậu rầu rầu nghĩ tới mị lực thiếu niên bị người ta khinh thường, ỉu xìu hỏi: “Hóa ra tớ bị xem thường.”

“Cũng không phải thế, chẳng qua nhìn cậu thì không có cảm giác bị uy hiếp thôi.” Nó an ủi cậu: “Không phải trong lòng cậu chỉ có Tô Á Văn sao?”

Trong lòng đau nhói lên, cậu im lặng không đáp. Sợ bị Tiêu Tuyết nhìn ra, cậu vội vàng lảng sang chuyện khác: “Vương Tuấn Khải còn bảo chiều mai chờ anh ta trước cổng trường, cậu bảo coi tớ có nên đi không?”

Tiêu Tuyết đáp: “Cái này tự cậu quyết định đi, thực ra tớ nghĩ Vương Tuấn Khải không tệ lắm đâu.” Thấy cậu còn nhíu mày do dự, nó lại hỏi tiếp: “Có phải cậu sợ có người biết mà ăn dấm chua không hả?”

Vốn đang do dự, chả hiểu sao nghe nó nói xong cậu bèn hạ quyết tâm luôn: “Tớ đi.”

Tiêu Tuyết mò về giường nó, cậu mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà quét vôi trắng của ký túc xá, trước mắt hiện lên gương mặt tươi cười đẹp trai của Tô Á Văn. Anh rất thích cười, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau là khi cậu tham gia đoàn leo núi, anh là sinh viên của trường bên sang giao lưu với chúng tôi. Xe từ từ lăn bánh, anh đứng ở đầu xe, cười nói với mọi người: “Chào mọi người, anh là Tô Á Văn, phụ trách hoạt động lần này của đoàn, nói cách khác, ba ngày này anh hoàn toàn là người của các em.”

Hàm răng trắng, vóc người cao lớn cùng gương mặt tuấn lãng khiến người ta vừa nhìn đã sinh hảo cảm, chỉ cần cười tươi lên thì cả gương mặt ấy liền bừng sáng lên như được ánh mặt trời chiếu sáng, cái câu là người của các em khiến chúng tôi vốn dĩ còn ngại ngùng phải cười nghiêng ngả.

Một sinh viên nam hỏi: “Có chuyện gì thì có thể hỏi anh sao?”

“Có thể chứ, đương nhiên rồi.” Anh làm bộ nghiêm túc: “Có chuyện muốn hỏi, không thành vấn đề, không có chuyện gì cũng cứ hỏi.”

“Thế, anh Tô, anh đã có bạn gái chưa?” Một giọng nam trong trẻo vang lên, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.

Rất không may, người nói ra câu đó là cậu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh cùng những cái nhìn chằm chằm từ mọi người, cậu chậm rãi thu người lại, hận không thể chui xuống cái lỗ nào cho rồi.

Mấy ngày sau cậu đều tìm cách tránh mặt Tô Á Văn, lúc anh qua nói chuyện, phổ biến cho chúng tôi, cậu đều cúi đầu ngắm ngón chân mình. Thực ra chuyện này cũng chẳng có mấy ai nhớ, thứ nhất là vì tụi cậu căn bản không nhớ mặt nhau, thứ hai là vì mọi người ai cũng ưa náo nhiệt. Thực ra lần đầu gặp, Tô Á Văn cũng chỉ hơi hơi đẹp trai thôi, còn cậu thì chẳng hiểu sao mình lại lớn mật tới mức đó.

Tất cả mọi người đều hào hứng, nói là leo núi, nhưng thực ra chỉ là ra ngọn núi ở ngoại thành chơi thôi. Trên núi có một cây cầu treo, trên cầu treo là những ván gỗ xếp liền nhau, bên dưới còn chăng cả lưới để đảm bảo an toàn, bước chân lên có cảm giác lắc lư thú vị nhưng cũng rất an toàn. Tất cả mọi người đều chơi đùa vui vẻ, duy chỉ có cậu là mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Cậu bám chặt lấy dây bên đi chầm chậm, mặc dù biết an toàn nhưng lúc nãy nhìn xuống khe suối sâu rất sâu, tự nhiên cái ý nghĩ mình bị rớt xuống lại nhảy ra. Cậu vừa run run lết từng bước chậm chạp, vừa tự giễu mình, đã có chứng sợ độ cao còn đi leo núi, không tự rủa mình thật vô cùng có lỗi với bản thân.

Tô Á Văn đi phía trước dừng lại, bước tới cạnh, nắm chặt lấy tay tô
Cậu, nói: “Đừng nhìn xuống dưới, đi theo anh.”

Bàn tay anh ấm áp, lại to rộng, nắm chặt lấy tay cậu, cố ý bước chậm lại. Cậu không thấy sợ như ban đầu nữa, trong lòng đã bình tĩnh trở lại. Nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại quay cuồng, tim đập càng ngày càng nhanh, cậu lẩm bẩm tự nói với mình: “Nắm tay so với chứng sợ độ cao còn kích thích hơn nữa.”

Cậu nói rất nhỏ, không ngờ anh vẫn nghe được. Tô Á Văn quay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng kéo lên thành một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen lấp lánh.

Nhìn viền mắt thâm đen của mình trong gương, cậu thở dài đánh sượt, cuối tuần rồi, phải lết ra khỏi giường lúc mười hai giờ trưa đúng là quá quá quá quá quá tàn nhẫn!! Tuy rằng đối tượng hẹn hò rất kỳ lạ, quá trình cũng kỳ lạ, nhưng với lòng tôn trọng và cũng hơi vui vui với cuộc hẹn này, cậu quyết định cũng nên chọn cái gì mặc cho nghiêm túc một chút.

Vừa tới cổng trường đã thấy có một chiếc xe đậu ở đó, thiết kế thon dài, thân xe lấp loáng ánh mặt trời, cậu nghiêng đầu nhìn logo phía trước, thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của cậu chắc cũng chả mua nổi lấy một cái bánh xe. Mãi tới khi đi tới gần, Vương Nguyên mới cười toe sung sướng.

Vương Tuấn Khải nghiêng người dựa vào bên xe, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mờ mịt như bị phủ sương, duy có đôi mắt là vẫn trong suốt trầm tĩnh như cũ. Anh vừa thấy cậu đã cười cười, hỏi: “Tới rồi à?”

Chỉ cần đứng cạnh con xe này thì dù tên đàn ông đó có tầm thường cỡ nào cũng tính là ưa nhìn được, huống chi người đứng cạnh nó giờ là người đàn ông đẹp trai như Vương Tuấn Khải. Mà bất luận người phụ nữ hay thiếu niên nào có đàn ông đứng chờ thì ai lại không thấy vui chứ, huống hồ là đứa ưa hư vinh như cậu, cậu nở nụ cười hiền lành thục nữ vô cùng hiếm hoi: “Vâng, để thầy đợi lâu rồi.”

Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm giọng nói: “Lần sau nhớ tới đúng giờ đó.”

Sao mà mất hứng thế cơ chứ, cậu đảo mắt nhìn qua con xe và gương mặt anh, quyết định không thèm so đo nữa.

Xe chạy êm, ngồi trong xe gió lùa mát mẻ, cạnh bên là một người đàn ông đẹp trai dáng vẻ đường hoàng, tuy anh vẫn tiếp tục duy trì trạng thái im lặng trầm mặc triệt để, nhưng trong lòng cậu vẫn tự thấy rất phơi phới.

Chỉ là nhạc trong xe có hơi quái dị, giai điệu đơn điệu dạo tới dạo lui có mỗi một đoạn, cậu hảo tâm nhắc: “Đĩa này có bị xước không thầy, sao chỉ nghe được mỗi nhạc dạo mà không có người hát ạ?”

Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu , giọng đều đều: “Đây là một loại nhạc ở Bắc Âu.”

Cậu yên lặng cúi đầu xuống. Diệu Ngọc [1] đã từng nói với Đại Ngọc [2]: “Ngươi đúng là tục nhân.” Còn cậu thì chỉ thấy mình giống hệt Lưu bà bà [3]. Tuy vẻ mặt của anh không thay đổi, ngữ khí cũng bình thường, nhưng thế nào mà cậu lại tự thấy như mình đang bị khinh thường vậy trời.

May mà anh cũng mở miệng nói trước: “Em không thích nghe thì thôi, chúng ta đổi cái khác.”

Cậu nhìn vào hộp đựng CD, toàn là tiếng nước ngoài, hình như cái nào cũng na ná như nhau, đành nói: “Thôi kệ đi ạ.”

Anh nói: “Thực ra tôi cũng không thích lắm, nghe là muốn ngủ.”

Hóa ra anh cũng không phải dương xuân bạch tuyết [4] gì, cậu có cảm giác đã tìm được đồng minh, hào hứng đề xuất: “Nếu đã thế, lần sau em sẽ mang cho thầy mấy cái đĩa, nhạc bốc vô cùng đó.”

“Không cần.” anh đáp.

“Thầy đừng khách khí, em có nhiều lắm.”

“Không phải là tôi khách khí với em, mà là tôi không cần.” Anh hờ hững liếc nhìn cậu, chậm rãi nói: “Xe này là tôi đi mượn.”

Xe này là đi mượn, cậu thừa nhận mình bị lời này ép cho nghẹn sắp chết.

Cậu nên hiểu anh là dạng người thích hư vinh hay nên khen hắn thành thật đây trời, cuối cùng vẫn phải gắng gượng nói mỗi một câu: “Ai da, thầy, xe thầy mượn cũng có phong cách ghê.”

Im lặng một lát, cậu lại tìm được một chủ đề an toàn hơn để tán: “Quần áo thầy hôm nay nhìn đẹp quá.”

Rất thoải mái, đơn giản, so với quần tây áo sơ-mi khi anh đi dạy thì nhìn còn đẹp hơn mấy phần.

Anh cười: “Yên tâm, quần áo này không phải hàng mượn đâu.”

Muốn ép người nghẹn chết hay sao, cậu chẳng biết nói gì, chỉ im lặng, lần đầu tiên phát hiện, muốn hai người nói chuyện mà chỉ toàn những câu khách sáo là chuyện khó tới nhường nào.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên khiến bao nhiêu da gà da vịt trên thân cậu nổi lên hết ráo, chỉ nghe bên tai tiếng nói: “Nếu là lần đầu tiên hẹn hò, tôi cũng nên nghiêm túc một chút.”

Bấy giờ cậu mới từ trong mơ tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ ra mục đích tại sao mình lại tới đây, vội vã cúi đầu vặn vặn tay giả vờ e thẹn: “Thầy không cần như thế, chỉ cần thầy vui vẻ là được rồi.” Cố nén acid đang trào dâng trong dạ dày, cậu ném sang bên cạnh một cái liếc tình.

Anh liếc mắt qua, hỏi: “Phải không?”

Cậu hạ cằm xuống một góc bốn mươi lăm độ, lúc này nên im lặng thì hơn.

“Vậy không cần phải khách khí như thế.” Giọng anh nhẹ nhàng tới quỷ dị: “Gọi tôi là Khải ca đi.”

———————

[1], [2], [3]: là tên những nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Các bạn có thể tham khảo thêm ở đây Còn câu trên đó, ta có thể hiểu rằng, Đại Ngọc là người thanh thuần như thế còn bị Diệu Ngọc coi là người phàm thì Vương Nguyên chỉ có thể so mình như Lưu bà bà mà thôi : ))

[4] dương xuân bạch tuyết: ý chỉ người hoàn hảo, cái gì cũng biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro