Hồi 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc chắn việc mẫu thân nàng là người Nguyên Căn có ẩn khúc, Khiết Lan nhấc đôi mắt cẩn thận suy xét. Việc này không hề đơn thuần nữa, nhưng nàng vẫn sẽ nói cho Phi Dạ biết về việc phụ thân nầng cho người định hạ độc chàng.
.
Sau khi kể lại vụ việc ban nãy nàng xử trí Tiểu Ngọc, Phi Dạ chỉ cười mỉm rồu xoa đầu nàng.
- Nàng đúng là một nử tử thông minh.
Vậy chúng ta đi Nguyên Căn, từ đó điều tra thân phận Mẫu thân nàng, vậy có khi sẽ rõ được phần nào chân tướng sự việc.
.
Khiết Lan lại xoay người tiếp tục nói.
.
- À còn Minh Hương, tỷ ấy nhất định biết được vài chuyện, lần trước ở An Nam, tỷ ấy đã định nói với ta chuyện gì đó, nhưng sau lại không nói nữa, nhất định có chuyện.
.
- Minh Hương?
- Đúng rồi, nhắc mới nhớ tỷ ấy hiện đang ở đâu, sao không thấy tỷ ấy đến tìm ta.
.
- Minh Hương chúng ta gặp ở An Nam là giả mạo, đó là do đại công chúa Tịnh Tâm dịch dung, Minh Hương thật sự ta vẫn cho người tìm chỉ là chưa có tin tức.
- Giả mạo? từ bao giơg?
- Ta cho rằng từ khi muội rời thành, Minh Hương đã bị bắt rồi.
.
- Không đúng, rõ là khẩu khí này muội không thể nhầm được, Minh Hương có giao vật này cho muội, nhất định Tỉ ấy đã bị hoán đổi lúc chúng ta ở Dịch Quán chứ không phải từ đầu.
Khiết Lan khẳng định rồi đưa ra một chiếc trâm mà Minh Hương tặng nàng lúc ở dịch quán. Vật này vốn là vật bất ly thân, giả mạo thì không thể biết được công dụng cũng như có được nó.
.
Phi Dạ nhìn qua chiếc trâm trên tay nàng.
-Đây là .. Vạn phượng trâm. Là một con phượng hoàng ngậm chân trâu.
.
- Đúng vậy, là nó, mà.. tại sao ngài biết, chẳng lẽ cây trâm này nổi tiếng vậy sao..
.
- Vì đây là cây Trâm nổi tiếng, rất lâu về trước có tương truyền có một vị y nữ vì muốn thành toàn cho người mình yêu đi lấy nữ nhân khác, đã tự huỷ đi đôi mắt, sau luyện thành hai viên trân bảo này. Viên màu đỏ là để đoạn tình, viên màu xanh để đoạt mệnh. Có điều cây trâm này đã bị thất truyền từ rất lâu rồi, Minh Hương tại sao lại có nó?

.
- Ngài thật sự là cái gì cũng biết..
Khiết Lan kinh ngạc với những gì mà hắn biết. Thật sự là bất cứ chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt hắn.
- Vậy chúng ta, trở về An Nam tìm Tỷ ấy.
.
- An Nam?
- đúng vậy, nhất định tỷ ấy vẫn còn ở An Nam, nhất định vậy, ta chắc chắn.
.
Thôi được, chúng ta trở về lại An Nam, lần này có Tề Kha đi theo, nhát định độc của muội sẽ không sao.
.
-------------------------------------------
.
An Nam.
.
Đám người huyên náo, ai nấy đều đổ ra xem, đoàn người trước mắt là đoàn người hộ tống Công chúa Mạn Ly, òn người cưỡi ngựa phía trước chính là Mạn Hải công tử, mới được sắc phong làm Mạn Hải Quận Vương. Hắn vận một bộ y phục trắng như thường lệ, cưỡi một con chiến mã nhìn chung vô cùng tuấn tú, phía sau chính là Mạn Ly Công Chúa, vị công chúa nghiêng nước nghiêng thành đang e ấp trong xe ngựa.
.
.
Đoàn người đi qua đám đông khiến ai nấy đều trầm trồ, họ bàn luận rôm rả, nào là Mạn Hải Quận Vương này đã tốn rất nhiều công sức mới cưới được công chúa.
- Nhìn xem nhìn xem đúng là vô cùng đẹp đôi, một bên là nam tử thiên thiên vô trượng, một bên là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Ai giaa, thiệt sự là đẹp đôi, đẹp đôi.
.
Đâu đó giữa dòng người, có một nữ nhân, trên đầu mặt còn đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt, ánh mắt nàng thê lương nhìn theo đám người, lúc định quay người bước đi lại đám nam nhân xô đẩy, khiến bản thân bị té, chiếc mặt nạ vô tình bị rớt ra khiến nửa gương mặt bị huỷ dung bị lộ rõ.
- Thật kinh tởm, loại người xấu xí như ngươi bước ra đường làm gì.
Một gã đàn ông thô kệch lên tiếng, xung quanh lại có thêm vài tiếng xì xầm. Khiến nàng như chết lặng, vội vàng nhặt chiếc mặt nạ mà đeo lên..
Nàng ấm ức mà nước mắt lăn dài, kẻ cưỡi ngựa kia chẳng phải đã hứa sẽ bên nàng bảo vệ nàng sao, lúc này lại có thể nhẫn tâm cưới nữ nhân khác.
- Mạn Hải ta hận huynh.
Minh Hương bật khóc, nàng nhìn gương mặt bị huỷ dung mà lòng chợt cứng lại.
.

Đêm trước khi họ đi Tây Vực, lúc nàng ngủ trong phòng đã có người lẻn vào, sau khi đánh ngất nàng liền không biết chuyện gì nữa, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một bãi tham ma, cả toàn thân đều bị thương, đặc biệt trên gương mặt còn lưu lại một biết rạch dài. Nếu không nhờ có một người y nhân đi qua đó, có lẽ nàng đã mất mạng rồi, Sau khi tỉnh lại nàng vẫn luôn đợi ai đó đến kiếm mình, nhưng mãi vẫn không thấy. Để trả ơn nàng ở lại chỗ của y nhân kia, giúp bà ta công việc hằng ngày. Hôm nay ra chợ lại gặp cảnh tượng này...
Nàng, biết phải làm sao đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro