Chương 14+15+16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14:

Từ ngày đó Vương Tuấn Khải thay đổi dường như trở thành một người khác, cả ngày tinh thần ủ rũ, không ăn không uống, ngẩn người nhìn ảnh chụp Dịch Dương Thiên Tỉ trong di động, ban đêm thức trắng xem đi xem lại video Dịch Dương Thiên Tỉ tại lễ khai giảng hát " Bong bóng" lặng lẽ rơi nước mắt sau đó vì mệt mỏi mà thiếp đi.

Vương Tuấn Khải cứ như vậy khiến cha mẹ anh bị dọa sợ, nhất quyết đưa Vương Tuấn Khải đi gặp bác sĩ tâm lý. Sau khi kiểm tra bác sĩ đưa ra kết luận:" Bệnh trầm cảm mức độ nhẹ. . ."

Ngắn gọn như vậy nhưng lại khiến hai người nhất thời không tin được, từ nhỏ tới lớn Vương Tuấn Khải vẫn luôn là một đứa trẻ hướng ngoại, có rất nhiều bạn bè, chưa từng nghĩ qua con mình sẽ mắc phải loại bệnh này . . . Nhưng cho dù thế nào cũng phải cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện, nếu cứ như vậy không chừng sẽ chuyển biến xấu.

..................................................................................................................................

"Tiểu Khải a, con gặp phải chuyện gì không vui trong trường học sao?"

"Ân. . ."

"Cậu ta là ai vậy?"

Nhìn đến thiếu niên đang mỉm cười trên màn hình máy tính, trong lòng Vương Tuấn Khải dâng lên một cỗ khó chịu.

"Bạn. . .Bạn học . . ."

". . .Sao con lại có nhiều ảnh chụp cậu ấy như vậy?"

Trực giác muốn nói đó là bạn thân của con, nhưng lại nhớ tới ngày đó Đoạn Húc Vũ nói phải rời xa cậu ấy nên chỉ có thể nói với mẹ là bạn học.

"Tiểu Khải, mặc kệ là chuyện gì, ba mẹ vĩnh viễn luôn ở cạnh con, con hiện tại nếu không muốn nói, vậy chờ khi con muốn nói, thì hãy nói cho mẹ nghe. . ."

" Mẹ, con cảm thấy con ngày càng không hiểu chính mình. . .Con nói thích Vương Nguyên nhi, nhưng lại phát hiện không có Thiên Thiên. . .con ngay cả chuyện của Vương Nguyên nhi cũng không thấy hứng thú, không nhìn thấy cậu ấy thì sẽ thật lo lắng, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu. . .Thiên Tỉ giống như mặt trời nhỏ vậy, nhìn thấy cậu ấy trong lòng sẽ cảm thấy thật ấm áp."

"Tiểu Khải, trước không nói đến con thích ai, Vương Nguyên nhi cùng Thiên Thiên đều là nam sinh, vô luận con lựa chọn theo đuổi ai, con đường này nhất định rất khó khăn, còn nếu vẫn muốn như vậy, mẹ không có quyền quyết định cuộc sống của con, nhưng mẹ sẽ ủng hộ con, giúp đỡ con.

Tiểu Khải, mẹ hỏi con, nếu có một ngày Tiểu Nguyên cùng Thiên Thiên đồng thời gặp nguy hiểm, con lựa chọn cứu người nào?"

". . .Con không có cách nào lựa chọn . . ."

"Vậy nếu Tiểu Nguyên cùng con đồng thời gặp nguy hiểm?"

"Con hẳn là. . .sẽ cứu Vương Nguyên nhi."

"Vậy nếu là Thiên Thiên cùng con thì sao?"

"Con sẽ cứu Thiên Thiên!"

Mẹ Vương không nói gì, cười yếu ớt nhìn Vương Tuấn Khải như vừa mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Chương 15:

"Con a, nếu có người khi con có chuyện vui thì muốn cùng người đó chia sẻ, mặc kệ có giúp được người đó chuyện gì hay không, con cũng muốn ở bên cạnh người đó, người đó không khỏe con liền lo lắng, âm thầm quan tâm người đó. Nếu gặp được người khiến con như vậy ngàn vạn lần đừng làm cho cậu ấy rời xa con, cậu ấy đối với con chính là vô cùng quan trọng."

Căn phòng to như vậy giờ chỉ còn lại mình Vương Tuấn Khải nằm trên giường ngẩn người, quanh quẩn trong đầu những lời mẹ vừa mới nói.

Tuy rằng biết rõ chính mình đối với Thiên Tỉ không phải tình cảm bạn bè bình thường nhưng lại do dự không hiểu sự ôn nhu cùng cưng chiều dành cho Vương Nguyên nên mới không thể xác định rõ tình cảm dành cho hai người bọn họ. Những điều mẹ nói khiến cho Vương Tuấn Khải như được kéo ra khỏi vũng bùn, làm cho anh hiểu được chính mình đối với Vương Nguyên là như đối với em trai cưng chiều mà Thiên Tỉ. . .

Thiên Tỉ khi cười ngọt ngào như kẹo, khiến cho Vương Tuấn Khải không thể tự chủ mà khoe ra răng nanh.

Thiên Tỉ rơi lệ lại giống như là axit mạnh, một giọt cũng làm anh đau đến hít thở không thông.

Mỗi chuyện liên quan đến Thiên Tỉ, cho dù nhỏ như hạt đậu cũng đủ làm cho anh không để ý đến không được.

Rõ ràng vừa hiểu rõ tâm ý của chính mình, giây tiếp theo lại nhớ đến câu nói đầy chán ghét của Đoạn Húc Vũ. . .Rời xa cậu ấy. . .Bản thân dường như không làm được.

Phong. . .người đó có thể khiến cho mọi người tin tưởng cậu ta sẽ chăm sóc tốt Thiên Tỉ, không biết cậu ta là gì của Thiên Tỉ a?!

"Thật phiền !!"

Ôm gối lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn là lấy ra điện thoại, tìm dãy số được lưu tên "Tỉ" nhấn nút gọi đi.

"Alo"

"Thiên, Thiên Thiên?"

"Ai?Xin hỏi ai vậy?"

"Anh là Vương. . ."

"Ai! Phong cậu từ từ đừng nháo a! Tớ còn đang nghe điện thoại! Ai!!"

Nghe được câu nói khiến trái tim Vương Tuấn Khải đông cứng, tự giễu nhếch nhếch khóe miệng, ngón tay lướt qua điện thoại, ngắt cuộc gọi.

Phong sao? Thiên Thiên cùng người đó ở cùng một chỗ rất tốt. . .Ha ha. . .Mình hiện tại đã trở thành người dư thừa đi. . .

Chương 16:

Ném điện thoại ra xa, cả người gục vào trong chăn, cảm giác đau đớn trải rộng trong lồng ngực, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tiếng nức nở nho nhỏ tràn ngập khắp căn phòng.

Cảm giác dư thừa, bị vứt bỏ thật sự rất khó chịu. . .

Vương Tuấn Khải nặng nề đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã là mấy giờ sau. Xoa xoa hai mắt, mở cửa phòng đi ra ngoài đã không thấy ba mẹ đâu, đồ ăn để trên bàn cũng đã nguội lạnh, căn nhà trống rỗng khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy không thoải mái. Dù sao cũng không muốn ăn, tùy tiện mặc thêm một cái áo khoác Vương Tuấn Khải ra công viên gần nhà tản bộ.

.............................................................................................................

Từng bước đi trên con đường lát đá đã cũ, nghe thanh âm của giày ma sát với mặt đất, phiền muộn trong lòng dường như vơi đi một chút. Vương Tuấn Khải cong khóe miệng, nhét tai nghe vào lỗ tai.

"Chúng ta cùng nhau ngắm ánh trăng lên cao, trong đêm mất ngủ anh nhớ người anh yêu nhất.

Chúng ta cùng nhau ngắm ánh trăng lên cao, trong đêm mất ngủ anh nghĩ đến tương lai tươi đẹp.

Chúng ta cùng nhau ngắm ánh trăng lên cao, trong đêm mất ngủ anh đang chờ đợi ai.

Chúng ta cùng nhau ngắm ánh trăng lên cao, trong đêm mất ngủ người anh yêu sẽ bày tỏ với anh chăng. . ."

Thanh âm quen thuộc hòa cùng tiếng nhạc truyền đến tai Vương Tuấn Khải, không khỏi nhìn quanh tìm kiếm cuối cùng thấy được trên sân khấu của một hoạt động nào đó thân ảnh đã thật lâu không gặp. . .còn có người đó. . .

Vương Tuấn Khải chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt như vậy của Dịch Dương Thiên Tỉ, khóe miệng, gương mặt đều tràn ngập ý cười. Mà người kia từng hành động đều ẩn chứa ôn nhu cùng sủng nịnh. Trên sân khấu hai người tựa như có được thế giới nhỏ hạnh phúc của riêng mình, người ngoài không thể bước vào.

Trái tim như có đó bóp nghẹt đau đớn.

Dịch Dương Thiên Tỉ. . .Thiên tổng. . .Thiên Tỉ. . .Thiên Thiên

Hiện tại em hẳn là rất vui đúng không?

Anh hiện tại có thể đứng từ xa nhìn em đã là thật may mắn, đúng không?

Ai?

Làm sao vậy?

Vì cái gì mà kinh ngạc như vậy?

Anh như thế nào lại không nghe được những thanh âm bên ngoài?

Em đang chạy về phía anh có phải không?

Thiên Tỉ.

"Tiểu Khải! Cẩn thận!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro