Phần 3:Nếu anh mất đi tất cả, em có còn ở bên anh nữa không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của Thiên Tỉ rất chắc chắn, cậu sẽ không rời đi, giọng nói này từng tiếng từng tiếng khắc sâu trong lòng Vương Tuấn Khải.

Anh là con người lạnh lùng, sẽ không vì ai mà quan tâm, đó chính là bản chất của anh.

Nhưng người con trai nhỏ bé yêu kiều trước mặt này lại có thể dễ xâm nhập vào trong trái tim lạnh như băng của anh.

Anh không tin tưởng bất cứ kẻ nào, trên thương trường kẻ lừa người gạt, khiến cho tính tình vốn lạnh như băng của anh lại càng thêm tàn nhẫn.

Đối đầu đối mặt, tuyệt không lưu tình!

Anh không có nhà, có thể là có nhà, nhưng không có đến một mái ấm.

Anh có một người cha không quan tâm đến anh, có một người mẹ lại là một người mẹ ghẻ, còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.

Anh cho tới bây giờ không hề về nhà, bởi vì nơi đó không thuộc về anh.
Mẹ ghẻ của anh hận không thể làm anh chết đi, như vậy công ty trong tay anh cũng sẽ rơi vào tay cậu em trai kia.

Địch nhân trong nhà lẫn trên thương trường không lúc nào ngừng nghĩ cách hạ bệ anh, có điều anh là kẻ mạnh, vĩnh viễn đều là kẻ thắng.

Trái tim của anh lạnh lùng kiêu ngạo, tàn nhẫn mạnh mẽ, anh biết sau lưng rất nhiều người nói anh là đồ máu lạnh vô tình, tính tình bất ổn.
Tính cách của anh chính xác là như vậy, thế nhưng người con trai tên Thiên Tỉ này lại tìm ra được mặt ấm áp của anh.

Anh không hề lưu luyến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề có người khác nữa, một lòng hướng về Thiên Tỉ.

Mỗi ngày anh đều mong được về nhà, xem Thiên Tỉ lại làm món gì ngon.
Thiên Tỉ mặc áo sơ mi trắng của anh nằm ở sofa chờ anh trở về.
Anh rất thích nhìn cậu mặc áo của anh bận rộn trong nhà mình.

" Anh thích ăn gì để em đi làm!" Thiên Tỉ nhẹ nhàng hỏi.

Giọng cậu nói chuyện rất êm ái dễ nghe, ngay cả lúc bọn họ ân ái cũng chỉ phát ra tiếng thẹn thùng rên rỉ, nhưng lại là giọng nói có thể kích thích dục vọng của anh .

" Em!" Vương Tuấn Khải nói ra suy nghĩ trong lòng.

Thiên Tỉ đỏ mặt yêu kiều đẩy ra anh nói:" Anh mau tránh ra, em phải đi nấu cơm!"
Vương Tuấn Khải lại gắt gao ôm cậu, thân thể áp sát vào cậu.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo lại mang theo ôn nhu nhìn vào mắt cậu, rồi nhìn vào môi cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt hồng hào vương chút thẹn thùng của cậu.
Có điều Vương Tuấn Khải cũng không giữ cậu nữa, thả cậu ra cầm lấy cốc nước đi vào bếp.
Thiên Tỉ có chút mơ màng đi theo Vương Tuấn Khải .

Để Vương Tuấn Khải chọn món xong, Thiên Tỉ bắt Vương Tuấn Khải đuổi ra khỏi bếp, có anh bên cạnh cậu không thể bình tĩnh được.

Anh sẽ làm cho tay chân cậu bấn loạn, sao có thể nấu cơm được chứ!
Thiên Tỉ làm xong cơm tối sửa soạn trên bàn ăn.
Đang định ngồi xuống thì Vương Tuấn Khải lại vẫy vẫy tay, ý bảo cậu qua đây.
Thiên Tỉ thuận theo đi qua, bàn tay to lớn của Vương Tuấn Khải ôm ngang eo cậu, làm cho cậu ngồi ở trên đùi anh.

" Ngồi ở đây ăn!" Vương Tuấn Khải nói chắc nịch xong bắt đầu gắp thức ăn.

" Như thế này làm sao ăn được!" Thiên Tỉ kháng nghị lại, có điều trốn không nổi cánh tay mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải.
Ăn cơm thì làm gì phải mặt đỏ tim đập như thế này chứ.
Thiên Tỉ giơ tay ra cù anh!

Có điều Thiên Tỉ thất bại nhận ra, Vương Tuấn Khải căn bản là không sợ bị cù.

" Anh không sợ bị cù đâu!" Vương Tuấn Khải nghiêm chỉnh nói.
Thiên Tỉ dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, sau đó nói:" Anh đừng có lừa em!" Sau đó tiếp tục cù anh.

Thực ra anh sợ bị cù đấy, có điều ráng nhịn sợ Thiên Thiên nhận ra.

Người con trai bé nhỏ này cũng thật cố chấp, điều này cũng cho anh thấy Thiên Tỉ cũng rất thông minh.
Cuối cùng Vương Tuấn Khải không nhịn nổi nữa, bắt lấy hai tay Thiên Tỉ , hung hăng ở môi cậu hôn một cái nói:" Ăn cơm đi!" Nói xong cũng buông Thiên Tỉ ra!
Thiên Tỉ vẻ mặt đắc thắng, ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải ăn.
" Kính cong!" Có tiếng chuông cửa truyền đến.

Thiên Tỉ nuốt vội miếng thức ăn định ra mở cửa thì Vương Tuấn Khải đã đứng dậy đi ra

Tiếp đến cậu nghe thấy ở ngoài phòng khách có tiếng người nói chuyện ồn ào
Giống như là cãi nhau vậy.

Giọng nói càng lúc càng lớn, Thiên Tỉ từ phòng bếp đi ra bắt gặp hai người xa lạ.

Một người đàn ông chừng 40, 50 tuổi, hai bên thái dương đã điểm bạc và một người phụ nữ chừng trên dưới 40 tuổi, ăn mặc đẹp đẽ nhưng lại tỏ vẻ dữ dằn khiến cho Thiên Tỉ không thể không liên tưởng đến ba chữ "bà la sát".
Thiên Tỉ nhìn thấy Thiên Tỉ đi ra, đi về phía Thiên Tỉ kéo tay cậu vào phòng bếp.

Để khách một mình ngoài phòng khách không ổn cho lắm!

Thiên Tỉ còn chưa kịp nói ra đã thấy một giọng nói tức giận từ phía sau vang lên:" Anh có thái độ kiểu gì đấy, đây là thái độ với bố anh đấy hả?"
Người nói câu này chính là bà la sát, còn người đàn ông kia chắc là bố của Thiên Tỉ, thảo nào nhìn thấy quen quen, đôi mắt quả thực có chút giống nhau.

"Đây là ai?" Lần này người nói chuyện là bố của Vương Tuấn Khải , giọng nói uy nghiêm có chút lạnh nhạt.

Vương Tuấn Khải mặt lạnh tanh nói:" Người của con!"
"Có người làm ấm giường tôi không phản đối, nhưng sao có thể làm ảnh hưởng đến hôn nhân gia đình chứ" Trong giọng nói mang theo vẻ cảnh cáo cùng ý định uy hiếp.

Thật là một gia đình kì quặc.

Vương Tuấn Khải sắc mặt rất khó nhìn, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, khiến cả khuôn mặt đẹp đẽ càng trở nên vô tình hơn.
Cậu biết Vương Tuấn Khải đang tức giận!
Thiên Tỉ đoán rằng người phụ nữ vừa lên tiếng không phải là người thân của Vương Tuấn Khải, mà là người khác, xem nắm tay Tuấn Khải nắm chặt lại giống như muốn đánh người vậy.
Vừa nói đến cậu sao? Có phải là vì cậu mà đến không. Hay là định cảnh cáo con mình không nên thật lòng đối với cậu, về nhà lo chuyện hôn nhân?

Thiên Tỉ nghĩ đến đây chợt cảm thấy trái tim nhói đau!

Vì sao lại đau như vậy, đây đâu phải người đàn ông mình yêu, chẳng lẽ người cậu đã yêu lâu như vậy không bằng chàng trai mới ở chung có mấy ngày ngắn ngủi này?
Sao tâm trạng mình lại trở thành như thế này? Thiên Tỉ chợt mông lung suy nghĩ.

" Không có gì có nói nữa, mấy người có thể đi rồi." Giọng nói của Vương Tuấn Khải lạnh như băng, không có lấy một tia cảm tình.

Mắt bà la sát mang theo tia hiểm độc nhìn Vương Tuấn Khải. Lay lay ống tay áo cha của Vương Tuấn Khải :" Chúng ta đi thôi!"
Hai vị cha mẹ kì quái bỏ đi! Không có quan tâm thăm hỏi ân cần, chỉ có giận dữ và ra lệnh.
Vương Tuấn Khải có chút bực mình đi vào phòng tắm tắm.
Thiên Tỉ dọn dẹp xong, đang định đi xem TV, lại nghe được tiếng Vương Tuấn Khải gọi.

" Thiên Thiên!" Giọng nói truyền đến từ phòng tắm!

Thiên Tỉ đứng ở ngoài cửa phòng tắm, hỏi:" Sao ạ!"
Không thấy Vương Tuấn Khải đáp lại, hay là giọng mình quá nhỏ. Thiên Tỉ lại đi về phía cửa phòng tắm.
" Tuấn Khải, gọi em à!"
Cửa phòng tắm bật mở, tiếp theo một cánh tay ướt sũng chụp lấy tay Thiên Tỉ , người cũng bị một lực rất lớn kéo vào trong.
Vương Tuấn Khải lõa thể ôm Thiên Tỉ vào trong lòng.
Thiên Tỉ đẩy Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng kháng nghị nói:" Khải, anh làm quần áo em ướt hết rồi!"
" Ướt càng hay!"
" Khải, anh...... không sao chứ!" Thiên Tỉ nghĩ đến việc Vương Tuấn Khải bị chính người thân của mình đối xử như thế kia, tâm tình chắc đang rất xấu, cậu muốn an ủi anh nhưng lại không biết nói cái gì.
" Có, tâm trạng anh không xong rồi!" Vương Tuấn KHải vẻ mặt buồn bã.
" Phải làm như thế nào để tâm tình anh tốt lên!"

Vương Tuấn Khải mắt sáng ngời nói:" Em giúp anh tắm đi!"

Thiên Tỉ nhéo mũi Vương Tuấn Khải nói:" Anh có phải trẻ con đâu!"

Vương Tuấn Khải hôn môi Thiên Tỉ , trầm giọng nói:" Vậy anh ăn em luôn, đây mới chính là chuyện người lớn làm!"
Thiên Tỉ đẩy Vương Tuấn Khải ra, cười nói:" Được rồi, em giúp anh tắm!"
" Anh đổi ý rồi!" tay Vương Tuấn Khải bắt đầu sờ soạng chân Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ còn chưa kịp kháng cự lại đã bị Vương Tuấn Khải hôn thật sâu.

Trên thân thể Vương Tuấn Khải còn vương vài giọt nước, mái tóc ướt sũng che khuất một phần ánh mắt lạnh lùng hòa cùng khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
Thiên Tỉ rên rỉ một tiếng, ôm lấy cổ vương Tuấn Khải.
Ánh mắt anh giống như đáy hồ, sâu không thấy đáy!

Anh thở gấp, ôm lấy Thiên Tỉ đi vào phòng ngủ, thả Thiên Tỉ trên chiếc giường rộng lớn mềm mại.

Nước trên người rơi xuống đệm, thân thể anh cũng phủ lên thân thể mềm mại của cậu.
Thân thể mềm mại của Thiên Tỉ làm Vương Tuấn Khải cực kì say mê, gò má hồng hào thẹn thùng của cậu lúc nào cũng làm anh chìm đắm.

Đúng là hồng nhan họa thủy mà!

Tay Thiên Tỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Vương Tuấn Khải , lưng anh rộng lớn mà rắn chắc, làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Hôn càng ngày càng kịch liệt, hai người chìm vào triền miên.
......
" Thiên Thiên, vì sao lại ở lại bên anh?" sau lúc kích tình Vương Tuấn Khải ôm lấy Thiên Tỉ, trầm giọng hỏi.

" Bởi vì em là người của anh!" Thiên Tỉ chớp mắt nhẹ giọng trả lời, là cô gái của anh, thân thể là của anh, còn tâm là của ai, Hạo Nam ư?

Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy cậu.
" Nếu anh mất đi tất cả, em có còn ở bên anh nữa không?"
Tay Thiên Tỉ khẽ vuốt qua môi anh, nhẹ nhàng nói:" Em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh người đàn ông của em!"

Hôn sự của Hạo Nam đã là một cú sốc rất lớn với Thiên Tỉ , có điều cũng không thể làm cho cậu bi quan đến mức mất hết dũng khí.

Là anh phụ cậu, vì sao cậu không thể đi tìm hạnh phúc chứ!
Đêm thinh lặng, lời nói của Thiên Tỉ ghi tạc vào đáy lòng lạnh như băng của Vương Tuấn Khải. Lời nói ấy tựa như dòng nước ấm chảy vào lòng anh.

-------------END CHAP 3---------------

Cho au ít cmt với sao vàng nha~~ Mơn!! Yêu mấy chế!~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro