Chap13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đi vào phòng khách thì thấy cậu đang cuộn tròn trên sô pha mà ngủ. Anh nhìn gương mặt ngủ điềm tĩnh kia bước nhanh tới phía trước hôn lên trên má cậu một cái, mọi lo lắng dọc theo đường đi lúc này mới thả xuống.

Thiên Tỉ bị hôn cảm giác rất ấp áp chợt bừng tỉnh, trong lúc nhất thời không rõ là mộng hay là hiện thực, há mồm mơ mơ màng màng kêu: "Ông xã..."

Đôi mắt Tuấn Khải bỗng dưng tối lại, khom lưng đem Thiên Tit ôm lấy để trên đùi, lại lần nữa cúi đầu hôn cậu: "Sao hôm nay lại tự giác như thế hả? Buổi sáng còn nói muốn đi? Tiểu bại hoại... Sau này đừng nghĩ trốn..."

Môi bị dùng lực mút vào xả cắn khiến cậu bị đau đến rên rỉ lên tiếng, cậu nhịn không được muốn lấy tay đẩy người đang đè mình ra nói: "Ah... Đừng... em không đi... ông xã... Em sai rồi ..."

"Em làm hại anh hôm nay không có tâm trí công tác, chỉ mở miệng nhận sai thôi sao. Nên em phải bị trừng phạt một chút đúng không?" Anh lại nắm ngón tay cậu, đầu lưỡi quấn quanh đầu ngón tay tinh tế liếm lộng, một tay vói vào quần áo đùa bỡn núm vú đã biến cứng

"Như thế này đi... Anh phạt em một tuần không cho mặc quần áo, em thấy thế nào?"

Thiên Tỉ giật mình một cái, nhắm mắt lại không dám nhìn đối phương nói: "Không... Đừng mà..."

Anh không nhìn cậu phản đối, anh ta ôm cậu đứng lên nói: "Ngoan, sofa rất chật, về trên giường đi chậm rãi mà cởi quần áo."

Trong lòng ThiênTir đau xót, nhịn không được nhớ tới tình cảnh tối hôm qua đối phương ôm Thiên Lam trở về phòng. Cậu gật gật đầu, đem mặt chôn ở lồng ngực đối phương chậm rãi cọ xát. Anh cười ra tiếng: "Tiểu bảo bối không nhịn nổi sao? Em yên tâm, một tuần này anh chỉ có em... Một người... Đến lúc đó em đừng trách anh đem em làm đến không xuống giường được..."

Quả nhiên chỉ có thời gian một tuần... cậu cảm giác mình hẳn là vui mừng, nhưng cuối cùng cậu lại không thể trốn thoát trạng thái đau lòng hốc mắt lại không phối hợp bắt đầu nóng lên. Anh đem cậu nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, một bên cởi quần áo cậu, một bên thật sâu hôn cậu: "Thiên Thiên ngoan, tiểu bảo bối... Anh đã sớm đã muốn ở trên giường này chơi em. Anh vẫn luôn muốn thao em như vậy "

Anh cảm thấy trên môi cậu ướt sung, cảm giác này đã cắt đứt những lời chưa nói hết, Tuấn Khải ngồi dậy cúi đầu xem kỹ cậu toàn bộ trong mắt đều đỏ. Sau một lúc lâu, lại bất đắc dĩ hôn đối phương hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Em miên man suy nghĩ cái gì vậy?"

Cậu chần chờ một chút, lắc đầu, hai tay như lấy lòng ôm lấy đối phương: "Ông xã... Em đã chuẩn bị tốt..."

Anh nhìn cậu một hồi, cười rồi nằm qua một bên, lấy tay đem cậu kéo vào trong lòng, môi nhẹ nhàng dán lên trán cậu: "Ngoan, đêm nay không muốn thì thôi anh ôm em ngủ... Chúng ta còn nhiều thời gian mà..."

Tư thế như vậy khiến cậu có một loại ảo giác giống như họ là người yêu làm trong lòng vừa chua xót lại mềm nhũn, cậu không lên tiếng, do do dự dự lấy tay ôm eo đối phương.

Anh thở dài, đem cậu ôm càng chặt, thân thể chặt chẽ hợp cùng một chỗ, trầm giọng nói: "Ngủ đi, ngày mai anh không có khả năng dễ dàng bỏ qua em như thế nha."

Khi Thiên Tỉ tỉnh lại người kia đã đi mất. Cậu thất lạc kéo qua chăn che đầu, muốn đem khí tức của đối phương lưu lại càng lâu, chưa đến một giây thì nghe thấy âm thanh quen thuộc ở cửa vang lên: "Tỉnh dậy rồi còn ngủ nướng?"

Cậu kinh hỉ xốc chăn lên nhìn đối phương, Tuấn Khải nở nụ cười, anh đi đến trước giường khom lưng hôn cậu một cái, anh nói: "Em đã khôi phục bình thường? Anh còn tưởng rằng em không bao giờ cho anh chạm vào nữa."

Cậu đỏ mặt, có chút hối hận vì tối hôm qua thất thường. Đúng là cùng một chỗ thời gian đã không nhiều, kết quả mình còn suy nghĩ miên man lãng phí một buổi tối... Cậu rầu rĩ nâng tay ôm lấy đối phương nói: "Xin lỗi..."

Anh cười cười mặc thêm áo ngủ cho cậu rồi nói tiếp: "Không sao cả, em mau ra ăn sáng, anh đã chuẩn bị tốt."

___________________________
Hế Lô con Ri ăn hại này đã comback rồi đây có đứa nào nhớ tao ko ???
Ta lặn hơi lau thì phải nên hòm nay ta sẽ up 2 chap một lúc coi như quà xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro