Chap24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ có cảm giác đầu óc của mình bắt đầu hoạt động, nước mắt lại vô thức chảy ra. Cậu nhanh tay che miệng mình lại, sợ lộ ra thanh âm sẽ bị người bên đầu kia điện thoại phát hiện. Anh vẫn để dương vật trong cơ thể cậu rồi nhẹ nhàng hoạt động, một bên dùng ngữ khí dịu dàng nói chuyện điện thoại, một bên cúi người xuống nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu.

"... Làm sao có thể, chỉ là vì này hai ngày qua anh rất bận... Anh đương nhiên nhớ em... Sao? Anh ngược lại thật sự là quên..."

Đầu bên kia điện thoại giống là bắt đầu một chuỗi dài trách cứ và oán giận. Anh không nói gì thêm, chỉ là ngẫu nhiên ứng phó bằng cách cười hai tiếng đáp lại, cả người cũng chậm chậm đè lên cậu, môi ở trên mặt cậu cũng nhẹ nhàng dao động, hôn qua toàn bộ mắt và mũi, cuối cùng kéo tay cậu ra, cúi đầu hôn lên hai phiến môi ướt sũng.

Khoảng cách gần như thế làm cậu có thể nghe được rõ ràng giọng nói của bạn mình ở trong điện thoại, loại cảm giác này giống như trước mặt bạn mình cùng anh yêu đương vụng trộm.

Cậu hoảng sợ giãy dụa liều mạng muốn đẩy đối phương ra. Anh gắt gao ngăn chặn môi cậu, hạ thể trừng phạt bằng cách dùng lực đâm vào mấy cái mới rời khỏi cơ thể cậu, nằm qua một bên ứng phó với sự nghi ngờ của người yêu: "... Ngoan, là ông xã sai lầm... Tốt, đừng tức giận... Đợi một lát anh sẽ đi mua, em muốn cái gì?... Được rồi... Anh cũng yêu em, ngoan, anh còn đang tăng ca nữa, anh cúp máy đây."

Anh đem điện thoại di động ném qua một bên, lấy cả người mình đè lên người cậu không nói một tiếng, hôn hôn trán cậu một lúc sau mới nói: "Tiểu bảo bối.."

Người trong lòng thân thể cứng đờ, Tuấn Khải cười cười, ôm cậu càng chặt hơn nói: "Tiểu Thiên ngoan, em đừng khóc, mắt em đều sưng hết lên, ông xã nhìn thấy rất là đau lòng..."

Cậu cắn môi dưới không nói một lời, Tuấn Khải sờ sờ tóc cậu cười hỏi:

"Thì ra em đã thích ông xã đến trình độ này sao?"

Cậu cảm thấy mình giống như đã không còn cách nào phủ nhận mũi đau xót, nhẹ nhàng gật gật đầu. Sau khi anh trầm mặc một lúc lâu mới cúi đầu thở dài: "Thiên Thien, không cần thẳng thắn như thế... Không thì ông xã nhất thời kích động, vất vả chính là em..."

Cậu nhắm mắt lại không cho nước mắt chảy ra một chữ cũng nói không nên lời. Anh lẳng lặng ôm cậu một hồi lại mở miệng nói: "Anh quên ngày mai là thất tịch... Kỳ thật đối với những ngày hội này anh không có hứng thú, nhưng nếu cùng với em bên nhau..." Anh dừng lại một chút rồi lập tức lại cười nói: "Được rồi, chúng ta còn có cả thời gian một đêm... Đi thôi, anh đưa em đi đến một chỗ."

Mười phút sau hai người đã ngồi ở trong xe. Tuấn Khải ôm chặt đối phương hôn một cái thật dài, một hồi lâu cậu đã thở không ổn mới buông tay ra: "Kỳ thật ở trong xe cũng tốt lắm... nhưng mà hôm nay lại không có thời gian ... Hi vọng khi đến nơi đó thật sự có thể nhìn thấy..."

Buổi tối đường phố cũng không đông đúc, anh một đường chạy rất nhanh như là không thể nhẫn nại. Chỉ hơn mười phút xe chạy đến một vòng xoay rẽ vào rồi chạy vào bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà lớn.

Tuấn Khải mạnh mẽ đem Thiên Tỉ tha vào thang máy, lấy tay ấn vào tầng 37. Cửa thang máy còn chưa khép lại thì anh lại ôm rồi cúi đầu hôn cậu.

"Không..." Cậu như phản xạ có điều kiện bám chặt đối phương hoảng sợ nói: "Đừng.... Sẽ bị máy quay phim thâu vào..."

Anh nắm hai cánh mông của cậu dùng lực xoa nắn, miệng lưỡi kề sát cùng một chỗ dây dưa: "Ngoan, đừng lo lắng... Nhìn không thấy mặt đâu... Sẽ lập tức đến thôi..."

Hai người trong thang máy gắt gao ôm hôn, rất nhanh thang máy dừng lại, cửa "Đinh" một tiếng chậm rãi mở ra. Tuấn Khải buông đối phương ra nắm tay cậu bước nhanh qua hành lang, đi vào một cái phòng rộng rãi. Thình lình tiếp xúc với bóng tối khiến cậu có chút không thích ứng, anh quen thuộc đem cậu ôm đến trên sô pha để cậu ngồi xuống, thấp giọng cười nói: "Tiểu Thiên, đây là lần đầu tiên anh dẫn em đến văn phòng của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro