KHẢI THIÊN | HAI THÀNH PHỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Khải Thiên | Hai thành phố

Author: Choi Yeon SonVương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ


Trùng Khánh trở đông, trời bắt đầu se lạnh, không khí cũng trở nên mịt mù hơn trong làn sương. Trùng Khánh mùa đông không có tuyết, chỉ có những cơn gió lạnh tê người, những trận mưa lách tách trên mái hiên. Mỗi khi trời mưa, tôi lại tự hỏi, liệu thành phố nơi em, tuyết có rơi nhiều như cơn mưa nặng hạt này không ?


Bắc Kinh cách Trùng Khánh 1200km, mất 4 tiếng trên máy bay, vậy mà cùng là mùa đông, cái lạnh ở nơi em lại da diết đến vậy. Em thường gửi cho tôi những bức ảnh đầy tuyết trắng. Em nói, Trùng Khánh chỉ có mưa và gió, em tặng tôi chút se lạnh của Bắc Kinh. Đồ ngốc này, Trùng Khánh không lạnh như Bắc Kinh, nếu có thể, tôi thà ước nơi mình đầy tuyết hơn là thành phố em đang sống.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tôi nâng tách trà nóng hổi trên tay, khói nghi ngút bốc lên, tạo thành một đám mấy trắng nhỏ. Tôi gõ vội dòng chữ " Gửi cho em chút mưa của Trùng Khánh", lại thấy em nhanh chóng hồi âm " Thật trùng hợp, Bắc Kinh cũng đang có tuyết rơi. Anh nhìn xem, tuyết đã dày thế này rồi", cùng một bức ảnh có dấu chân lún đầy trong tuyết. Thế là tôi lại nghĩ, có lẽ nơi em đang lạnh lẽo lắm. " Đừng quên mặc ấm, lần trước trà anh đưa, mang ra uống đi, ấm người lắm đấy", " Biết rồi mà, nhìn xem, em cuộn mình trong đống quần áo dày thế này nè". Tôi vuốt nhẹ màn hình, đồ ngốc, lạnh tới má đỏ lên hết rồi.

Bắc Kinh xa nhớ ấy lúc nào cũng gửi cho tôi những tấm ảnh đầy màu trắng, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng nụ cười của em lại sưởi ấm trái tim tôi. Nếu như chúng ta cùng sống ở một thành phố thì thật là tốt. Cho dù là mưa Trùng Khánh, hay tuyết lạnh lẽo của Bắc Kinh, tôi đều có thể sưởi ấm em, đều có thể cùng em ngắm mưa bay hay tuyết rơi..

Này Thiên Tỉ, tôi không cần em gửi tuyết trắng, tôi chỉ cần em ở bên cạnh mình mà thôi, để tôi không cần mãi hỏi bản thân " Giờ này em đang làm gì ? ", " Nơi em có lạnh lắm không ?", để tôi thôi khỏi chìm vào da diết nhớ mong. Này Thiên Tỉ, ở thành phố nơi em, khi tuyết bắt đầu rơi, em có nhớ tôi không, như tôi nhớ em da diết lúc mưa rơi vậy. Này Thiên Tỉ, em xa quá, lạnh lẽo thế này, tôi lại chẳng thể đan tay vào tay em. Này Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, ...

Chúng ta gặp lại nhau giữa đám đông ồn nào nơi sân bay. Vai em ướt một khoảng, có lẽ là do tuyết tan, chạm vào cảm thấy rất lạnh, lạnh hơn cả mưa Trùng Khánh. Tôi xoa rối mái tóc của em, mỉm cười kéo em lướt qua dòng người đông đúc, thì thầm.

" Này Thiên Tỉ, chào mừng em đến với thành phố của tôi "" Dù chỉ là hiện hữu vài ngày..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro