Chap 10 : Món quà bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phải chạy 1 quãng đường dài đến độ mệt đứt hơi, Thiên Tỷ cuối cùng cũng lết được thân về tới nhà. Dừng bước trước cổng, Thiên Tỷ nhẹ đặt tay lên ngực để ổn định nhịp thở cùng trái tim đang đập liên hồi kia rồi mới từ tốn mở cửa vào. Suy cho cùng cũng tại xảy ra sự cố với Vương Tuấn Khải nên bản thân mới phải chạy bán sống, bán chết như thế. Đúng thật khổ tâm. Mà cái chân cậu nó khỏi từ lúc nào nhỉ?

Thiên Tỷ ngẩn ngơ chìm đắm trong mớ suy nghĩ, đến khi hồi tâm lại được mới để ý rằng trong phòng hiện đang tối đen như mực. Cậu nhíu mày, với tay lần mò cái công tắc điện. Đèn bật lên, ánh sáng chiếu rọi xuống căn phòng trống không chẳng 1 bóng người.

Chú với dì đi đâu rồi nhỉ ?

Thiên Tỷ tự hỏi, còn chưa kịp định rõ sự tình thì tiếng chuông điện thoại liền kêu lên. Cậu ấn nút nghe máy, tiếng đầu dây bên kia hay đâu lại là dì cậu.

- Thiên Thiên hả, cho dì xin lỗi con nha. Tại chú với dì phải đi công chuyện gấp nên không có thời gian báo cho con.

Nghe dì nói vậy Thiên Tỷ cũng đã phần nào biết được bản thân sẽ phải ở nhà 1 mình, giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.

- Không sao ạ. Vậy khi nào thì dì với chú trở về ạ?

- Khoảng hơn 2 tuần nữa dì mới về được. Con nhớ phải chăm sóc bản thân mình đấy, với lại đồ ăn dì cũng đã mua sẵn để trong tủ lạnh cho con ăn dần rồi đó.

- Vâng, con biết rồi ạ. Tạm biệt dì.

- Ừ, chào con nhé.

"Cạch....tút..."

Ngắt điện thoại, Thiên Tỷ khẽ thở dài 1 tiếng rồi lủi thủi đi xuống bếp. Thật là chán khi phải ăn tối 1 mình.
...

Thông tin có mưa sao băng giờ đã loan tới khắp cả trường. Mọi lớp học đều ồn ào bàn tán địa điểm ngắm sao băng thích hợp nhất. Không chỉ riêng mấy cô nàng ưa sự lãng mạn mà ngay cả những giáo viên nữ trong trường Thảo Xuyên cũng thích thú không kém gì.

- Chị Nguyệt!

Nghe thấy tiếng gọi phát ra từ sau mình, Hà Minh Nguyệt vội ngoảnh đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi chút ngạc nhiên.

- Tiểu Hy, có việc gì hả?

- À. Em chỉ định hỏi lại chị địa điểm ngắm sao thôi.

- Ra thế, như chị đã nói trong club thì chỗ thích hợp là tại đây mà.

- Em nhớ rồi, cảm ơn chị, cũng tại em quên mất.

- Không sao đâu.

- Mà chắc chị Nguyệt với anh Khải sẽ cùng nhau ngắm sao băng nhỉ - Dương Hân Hy nở nụ cười tươi có chút trêu chọc hỏi.

Đoạn nhắc đến Vương Tuấn Khải, khuôn mặt Hà Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng.

- Chị chưa hỏi Khải. Cũng chưa chắc anh ấy sẽ đi.

- Chắc chắn anh Khải sẽ đi mà, chỉ cần chị Nguyệt nói cái là anh ấy đồng ý a~

- Thôi mà Tiểu Hy, em đừng chọc chị nữa.

- Đấy là em quan tâm chị mà. Thôi em phải đi đây, hẹn gặp chị sau.

Nói rồi Dương Hân Hy xoay người đi ngược hướng với Hà Minh Nguyệt. Cái dáng cao mảnh khảnh của cô đúng là làm nhiều người phải chú ý.

Trong giờ học....

Tâm trạng Vương Nguyên hôm nay có vẻ cực kì tốt. Nếu quan sát kĩ qua mấy tiết học có thể thấy cậu ta luôn ngồi cười tủm tỉm 1 mình, mắt thỉnh thoảng lại ngắm nhìn Thiên Tỷ đầy ôn nhu. Cái biểu hiện kì lạ ấy làm cậu không khỏi khó hiểu: "Bộ có gì vui lắm à?"

Vừa nghĩ, Thiên Tỷ vừa đưa ánh mắt hổ phách nhìn cậu bạn ngồi bên phải mình, tay bất ngờ đánh rơi bút xuống sàn. Thiên Tỷ nhíu mày, cúi đầu định nhặt thì 1 bàn tay khác nhanh hơn đã lấy được bút giúp cậu.

- Bút này.

Vương Tuấn Khải nhẹ đưa nó cho Thiên Tỷ. Thấy anh, cậu hơi sựng người trong vài giây. Cũng vì mải chú ý tới Vương Nguyên quá nhiều nên Thiên Tỷ mới quên mất người ngồi bên trái mình, đột ngột bị chạm mặt cộng thêm sự việc xảy ra hôm qua nữa khiến 2 má cậu bỗng chốc đỏ bừng. Mắt không dám nhìn trực tiếp vào con người trước mặt, cậu đưa tay lấy cây bút rồi vội quay lên nghe giảng, tránh né ánh nhìn của anh.

10 giờ tối...

Lúc này Vương Nguyên đang đứng đợi Thiên Tỷ ngay trước cửa cổng của Thảo Xuyên. Cũng cảm thấy đặc biệt suốt ruột vì người mình đang đợi vẫn chưa nhìn thấy tăm hơi đâu. Mãi đến khoảng 10 giờ 30 phút mới nhìn ra được bóng dáng của Thiên Tỷ.

- Thiên Thiên làm gì mà lâu thế? Có biết tôi phải đợi lâu lắm không?

Đối với 1 người rất nghiêm chỉnh về thời gian như Vương Nguyên thì việc chờ tới tận 30 phút là cả 1 vấn đề lớn.

- Tôi xin lỗi. Tại phải dọn dẹp nhà nên quên mất thời gian - Thiên Tỷ nói bằng giọng hổn hển, ánh mắt nhìn người đối diện lại rất trân thành hối lỗi, môi còn khẽ mím lại. Như vậy sao mà Vương Nguyên có thể giận nữa chứ.

- Không... không sao, chúng ta vào trường đi.

Sau khi 2 người họ đi khỏi, hội nữ sinh khác cũng bắt đầu ồ ạt đến. Đa phần toàn là thành viên của club Âm Nhạc. Mà nhắc đến club Âm Nhạc, chắc chắn không thể thiếu hội trưởng Hà Minh Nguyệt. Đương nhiên người đi cùng với cô chắn chắn sẽ là Vương Tuấn Khải.

- Khải, chúng ta đi loanh quanh sân trước rồi chờ đến 1 giờ sáng lên sân thượng trường nha - Hà Minh Nguyệt nở nụ cười rất đỗi dịu dàng nói, dường như cô đang rất hạnh phúc.

- Ừ, cứ theo ý em đi.

*chú thích : trường Thảo Xuyên gồm có 4 khối nhà cho học sinh và 2 dãy nhà dành cho giáo viên nhá. Nên chỗ Vương Nguyên với Thiên Tỷ đứng có rất ít người lên, thuận tiện cho 2 người riêng tư chút*

Tại sân thượng... Thiên Tỷ và Vương Nguyên đã nhanh chóng có mặt tại địa điểm ngắm sao. Bầu trời lắp lánh khiến tâm trạng Thiên Tỷ thoải mái đi phần nào, cậu ngước nhìn lên, miệng cười nhẹ hỏi Vương Nguyên.

- Cậu nói rằng sẽ tặng cho tôi món quà phải không?

- Ừ, đúng rồi. Nhưng chờ đến khi sao băng rơi tôi sẽ tặng.

- Vậy là còn 10 phút nữa - Vừa nói, Thiên Tỷ vừa đưa tay lên xem đồng hồ.

Không khí bắt đầu im lặng cho đến phút thứ 10. Thấy đã đúng 1 giờ sáng, Thiên Tỷ liền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ánh sao băng bỗng chốc hiện ra thật huyền hảo, nó thật sự làm con người ta phải mê mẩm. Đang mải mê ngắm nhìn những thứ lấp lánh đó thì bỗng nhiên Vương Nguyên chợt cất giọng :

- Thiên Thiên, đây là món quà tôi tặng cậu.

Nghe thấy từ quà Thiên Tỷ vui vẻ quay ra, bất giác đón nhận ngay 1 nụ hôn từ người đối diện mình.

"Tôi thích cậu, Thiên Thiên"

Hết chap 10~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro