Chap 24 : Nỗi buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày vô vị trôi qua khiến bản thân Thiên Tỷ dần nhận ra rằng khi không có Vương Tuấn Khải ở bên quan tâm, không có tiếng cười nói vui vẻ của Vương Nguyên bên cạnh đúng thật là quá trống trải. Mặc dù trước đây cậu đã luôn cảm thấy phiền, rất phiền khi cứ bị 2 đó người lảng vảng ở cạnh nhưng hiện giờ thì khác, trong lòng không hiểu sao cứ dâng trào lên cái cảm giác thiếu vắng, là thiếu mất đi 1 thứ gì đó quan trọng. Thật sự rất khó có thể diễn tả nổi.

Thiên Tỷ ảo não, mệt mỏi, đôi mắt hổ phách khẽ cụp xuống, cậu từ từ thả lỏng người mình để tâm hồn được hòa vào những gợn gió nhè nhẹ thổi qua. Đang thư thái cảm nhận hương thơm thoang thoảng của đám hoa oải hương trồng gần đấy thì bỗng nhiên 1 bàn tay lạ khẽ chạm đầu cậu. Bất giác quay người lại, đập vào mắt Thiên Tỷ là khuôn mặt tươi cười của Lưu Chí Hoành.

- Đang nghĩ gì à?

- Cậu... ? Sao cậu biết tôi ở đây? - Thiên Tỷ kinh ngạc.

- Người như cậu rất dễ đoán.

Lưu Chí Hoành nhẹ nhếch môi, đến gần phía cậu rồi ngồi phịch xuống. Vốn dĩ Thiên Tỷ mới chỉ quen với Lưu Chí Hoành chính xác là 3 hôm nên trong việc giao tiếp cũng có phần ngại cộng với tính tình lầm lì ít nói của cậu nữa làm hai người cứ thế im lặng khoảng 1 lúc lâu.
...

- Thiên Tỷ.

- Gì?

- Tôi... là thích cậu thật đấy. Cậu có tin không? - Lưu Chí Hoành nói, mặt vẫn hướng lên phía trước.

- ...

Thiên Tỷ nhất thời ngẩn người vì câu nói quá mức đột ngột, may mắn thay là cậu đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chỉ không hiểu sao Vương Nguyên rồi đến cả Lưu Chí Hoành đều một mực nói thích cậu, chẳng lẽ bản thân mình lại thu hút con nhà người ta trở thành đồng tính luyến ái?

- Hừm, haha mặt cậu sao mà trông tức cười quá.

- ...

Đang không biết nói tiếp thế nào thì cái tên Lưu Chí Hoành kia tự nhiên phá lên cười lớn rồi đưa tay ôm bụng mình.

- Cậu? ... Hừ, đúng là vô duyên - Thiên Tỷ trưng bản mặt cao lãnh ra, bực mình quay lưng lại phía Chí Hoành.

- Ấy, cậu giận hả? Tôi xin lỗi... tôi...

"Ring... ring"

Tiếng chuông điện thoại đổ, Lưu Chí Hoành vội đưa tay lấy máy. Khẽ xoay người sang 1 bên nghe.

- Alo, cháu chào bác Vương.

- Hoành nhi hả?

- Có chuyện gì mà bác cho gọi cháu thế?

- Ta gọi chẳng qua là muốn mời gia đình Lưu gia, nhất là cháu có thể tới dự lễ trưởng thành của Tiểu Khải nhà bác được không vậy?

- Ồ, nếu bác Vương đã có ý mời thì sao cháu từ chối được chứ - Chí Hoành cười cười, mắt liếc nhìn Thiên Tỷ.

- Tốt quá, vậy 8 giờ tối nay cháu cùng gia đình nhớ tới Vương Gia đấy. Vương Nguyên nhà ta cũng làm tiệc đính hôn đó, cả 2 đứa.

- Ủa, thật ạ? Bác... nhất định cho 2 cậu ấy đính hôn sớm vậy sao? - Nét mặt bỗng thay đổi, Chí Hoành lại khẽ nhìn Thiên Tỷ. Trong lòng cảm thấy có chút lạ.

- Ừ, ta đã quyết rồi. Thế thôi, ta cúp máy đây.

- Vâng.

"Tút..."

Lướt phím kết thúc màu đỏ trên màn hình, Lưu Chí Hoành vô tư cất máy lại túi quần rồi khẽ sờ sờ lên cằm suy nghĩ. Mắt vẫn chăm chú nhìn tấm lưng Thiên Tỷ đang ngồi quay người lại.

- Thiên Tỷ này - Lưu Chí Hoành xoay vai cậu đối diện với mình.

- Gì nữa?

- Tối nay cậu có muốn tới dự lễ đính hôn của gia tộc Vương không?

- Đính hôn? Đi dự? - Thiên Tỷ tròn mắt nhìn, trái tim giờ như thắt lại khi mà nhắc đến 2 từ "đính hôn".

- Đúng. Muốn không, tôi sẽ dẫn cậu đi - Lưu Chí Hoành vẫn giữ điệu cười làm say lòng người ra, tò mò xem câu trả lời của cậu.

Thiên Tỷ suy nghĩ, tâm trạng càng lúc càng rối loạn : "Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cả 2 đều đính hôn sao? Vậy mấy ngày qua là do mình tưởng tượng, do mình ảo tưởng cái hạnh phúc viển vông kia?".

- Thiên Tỷ, Thiên Tỷ - Lưu Chí Hoành thấy người kia cứ đờ người mãi không trả lời đành suốt ruột lay lay người cậu.

- Hả? ....

- Cậu có muốn đi không?

- ... ừm, tôi đi.

.

Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, màn đêm dần bao trùm lấy cả thành phố. Một màu đen ảm đạm. Vô thức bước sau lưng Lưu Chí Hoành, Thiên Tỷ do dự nhìn vào căn biệt thự lộng lẫy trước mặt. Rất nhiều chiếc xe sang trọng cứ nườm nượp lướt qua người cậu, chung quy tất cả đều đi về 1 hướng đó là biệt thự Vương gia.

Buổi lễ long trọng như thế này thực sự không có phù hợp với cậu. Xấu hổ cúi xuống nhìn bộ quần áo giản dị đang mặc cộng với mấy vết thương lần trước nữa, Thiên Tỷ ngại ngùng đưa tay giật giật áo Lưu Chí Hoành.

- Tôi, có lẽ... có lẽ nên về thôi.

- Khoan, chẳng phải cậu nói muốn đi sao, giờ lại bảo về.

- Tôi nghĩ lại rồi. Thôi.

- Là do em không muốn chứng kiến cảnh họ đính hôn phải không? - Lưu Chí Hoành nắm lấy tay Thiên Tỷ đang định rời đi.

- Hả? Tôi.... - Bị nói trúng tim, cậu bất giác im lặng. Mặt cúi hẳn xuống nhìn đất.

- Thiên Tỷ... nếu không có họ, tôi sẽ ở bên cạnh em.

- Chí... Chí Hoành?

- Mau vào đi.

Lưu Chí Hoành kéo tay cậu nhanh chóng đi vào bên trong. Đương nhiên hiện ra trước mắt cậu vẫn là hình ảnh lộng lẫy, trang trọng chẳng kém gì lần đi dự buổi tiệc ở trường hôm trước. Không, có khi còn hoành tráng hơn cơ.

- Thiên Tỷ, em đứng đây chờ tôi. Tôi đi chào mọi người chút sẽ quay lại.

- Nhưng...

Chẳng đợi cho cậu nói hết, Lưu Chí Hoành đã biến mất tăm. Thiên Tỷ ủy khuất, đành loanh quanh đi xem.

- Thiên Thiên!

Bỗng có tiếng gọi từ phía sau, Thiên Tỷ ngạc nhiên quay ra đã bị Vương Nguyên hí hửng ôm chầm lấy 1 lúc rồi mới buông khiến mọi người xung quanh không khỏi bàn tán.

"Ủa, chẳng phải hôm nay cậu Vương Nguyên cũng đính hôn với tiểu thư của nhà họ Dương sao? Ôm ấp thân thiết nam nhân kia như vậy thực sự hơi quá rồi nha?".

"Đúng rồi, sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ có gian tình?".

Mấy vị khách mời tới liền xì xào bàn tán, mặt ai đó bất giác tối sầm lại. Dương Hân Hy bực tức cắn môi mình, khẽ chửi thầm trong lòng, quyết định đi tới chỗ Vương Nguyên và Thiên Tỷ nhưng vẫn giữ được nét mặt bình thản lạ thường.

- Xin lỗi, cậu đang làm gì hôn phu của tôi vậy?

Thiên Tỷ bỗng thấy Dương Hân Hy xuất hiện, người vội vàng nhích xa khỏi Vương Nguyên.

- Thiên Thiên, không phải đâu. Cô ta nói vớ vẩn đấy! Đừng tin!

- Anh Nguyên, anh nói gì cơ? Hôm nay chúng ta sẽ đính hôn đó. Mọi người đều biết là thế - Dương Hân Hy bực tức nhưng cố nói nhẹ nhàng nhất có thể vì ở đây rất đông người.

- Tôi không quan tâm. Tôi...

Vốn định nói tiếp nhưng ngay lập tức đã có 1 đám vệ sĩ không biết ở đâu tới, họ kéo Vương Nguyên cùng Dương Hân Hy đi.

- Gì thế này? Mau buông tôi ra!!

- Xin lỗi cậu, đây là lệnh của bà chủ.

- Không, Thiên Thiên...

Cố gọi Thiên Tỷ nhưng đám vệ sĩ cứ 1 mực lôi người cậu đi. Đứng xa trên tầng đó, Vương phu nhân khẽ nhìn Thiên Tỷ bên dưới sảnh, ánh mắt rất không vừa lòng.

Hết chap 24~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro