Chap 28 : Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua 1 đêm dài trằn trọc. Cũng vì mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu nên gần tới khi tờ mờ sáng Thiên Tỷ mới có thể để mắt mình thiếp đi. Buổi hôm nay chắc chắn là cậu cùng 2 người kia sẽ không dại gì mà đi học, bởi nếu mà đi thì chỉ có đường bị người của Vương phu nhân tóm cổ thôi. Vì vậy cho nên Thiên Tỷ, Tuấn Khải và Vương Nguyên cứ thế nằm bẹp ở trên giường, cả 3 đều say xưa ngủ cho đến khi có tiếng chuông điện thoại kêu.

"Tinh... tinh... tinh"

- Ưm.... ai gọi vậy chứ? - Mang khuôn mặt nhăn nhó, Thiên Tỷ vội đưa tay vớ cái điện thoại trên bàn, cẩn thận lấy thật khẽ để không làm thức Vương Nguyên. Màn hình hiển thị là số lạ.

- Alo.

- Thiên Tỷ - Đầu dây bên kia bỗng vang lên chất giọng trầm ấm.

- Ai vậy?

- Là tôi, Lưu Chí Hoành.

- Chí Hoành? Sao cậu lại biết số tôi thế? - Thiên Tỷ nghe xong tên người gọi, bất giác tỉnh ngủ hẳn.

- Cái này, rất nhiều cách để biết số của em.

- À...

- ... Em... chắc đang ở cùng Vương Tuấn Khải với Vương Nguyên đúng không?

- Ừm, chuyện xảy ra tối qua, lúc còi báo cháy đó... có phải cậu...

- Ừ, là tôi làm - Không chờ cho Thiên Tỷ nói hết câu, Lưu Chí Hoành đã rành mạch thừa nhận.

- ... Tại sao cậu giúp tôi? - Thiên Tỷ lại bắt đầu thấy thắc mắc. Thật sự cậu không có hiểu nổi Lưu Chí Hoành.

- Bởi tôi muốn em hạnh phúc. Dù... tôi không phải là người mang đến nó cho em.

- Chí Hoành... cậu... cậu đâu cần phải tốt với tôi đến như vậy? Tôi... chẳng qua cũng chỉ là 1 đứa con trai tầm thường, chẳng có gì là nổi bật - Đôi mắt khẽ rủ xuống, Thiên Tỷ nghẹn ngào nói từng câu vào điện thoại.

- Tôi đâu quan tâm điều đó, chỉ đơn giản là tôi thích em.

- Lưu Chí Hoành...

- Sao?

- Cảm ơn cậu.

- Hừm, vậy....

- Á... á đau quá, cái ghế chết tiệt - Giọng nói oang oang này chắc chắn là của Vương Nguyên chứ không còn ai vào đây.

- Vương... Vương Nguyên sao thế? Xin lỗi nhé, Chí Hoành, tôi cúp đây.

Thiên Tỷ nói xong liền thẳng thừ dập máy. Ngay sau đó là tiếng "tút" dài dằng dẵng, nhìn màn hình hiển thị đã kết thúc cuộc gọi. Miệng Lưu Chí Hoành bỗng chốc nở nụ cười chua xót, cậu biết cái tình cảm này không sớm hay muộn rồi cũng phải chịu khổ. Phải chi bản thân tới sớm hơn 1 bước thì đã có thể... Haizz thôi đành vậy. Buồn bã đút di động lại túi, Lưu Chí Hoành thở dài rồi bước chân qua cổng trường Thảo Xuyên.

Quay lại chỗ Thiên Tỷ...

Ngay sau khi vang cái giọng to tướng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải từ phòng bên cạnh cũng vì thế mà "được" đánh thức.

- Ồn ào quá.

- Tuấn Khải, anh dậy rồi hả? Ha, hôm qua ngủ ngon không chịu được - Vươn vai 2 cái, Vương Nguyên liền nở ngay nụ cười ranh mãnh nhìn Thiên Tỷ rồi tiếp tục :

- Thiên Thiên. Tôi đói quá. Nấu gì cho tôi ăn được không?

- Nấu? À... vậy để tôi vào bếp xem có gì không.

- Để tôi làm cho - Vương Tuấn Khải đưa tay ngăn Thiên Tỷ, bản thân tự dưng muốn tình nguyệt làm bữa sáng.

- Anh á? - Cậu hơi ngạc nhiên.

- Ừ.

- Nhưng em muốn Thiên Thiên làm. "Ọt...ọt..." Mà thôi đói lắm rồi anh mau đi làm đi - Cái bụng bắt đầu đánh trống, Vương Nguyên cũng đành bỏ không tranh cãi nữa.

- Được, vậy chờ ở đây.

Vương Tuấn Khải lặng lẽ vào phòng bếp, tay không quên lấy chiếc tạp dề treo trên tường. Phải nói thật là lúc anh mặc thứ đó vào nhìn sao cũng không thấy hợp gì cả.

Trong khi ngồi chờ đồ ăn xong, Thiên Tỷ đành ra phòng khách ngồi xem tivi với Vương Nguyên. Nhưng bật đi bật lại cũng chỉ có mấy kênh tin tức, thời sự, căn bản là chẳng có gì đáng xem cả. Chán nản, cậu liền lấy điện thoại ra nghịch nghịch bỗng đâu lại xuất hiện tin nhắn lạ.

"Chị là Nguyệt đây, em có thể ra quán cafe Wtle nói chuyện với chị được không, việc này có liên quan tới Khải".

"Là chị Nguyệt sao? Nhưng mà có thật là của chị ấy không? Phải hỏi cho chắc đã". Cậu thầm nghĩ, cẩn trọng đi hỏi Vương Nguyên về số điện thoại của Hà Minh Nguyệt.

- Có phải số chị Nguyệt là.... đúng không.

- Đúng rồi. Mà sao Thiên Thiên biết được thế? - Vương Nguyên không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thiên Tỷ biết được số điện thoại của chị Nguyệt.

- À, tại lần trước tôi đã gặp chị ấy rồi nên biết. Chỉ muốn hỏi lại cho chắc thôi.

- Ra thế.

- Tôi ra đây 1 chút sẽ về. Cậu bảo lại Tuấn Khải hộ tôi nha.

- Hả? Thiên Thiên đi đâu vậy?
Chưa kịp nói gì Thiên Tỷ đã mở cửa đi mất hút, Vương Nguyên nhíu mày khó hiểu. Trong lòng cứ có cảm giác sẽ không gặp lại được cậu nữa.

Đến nơi hẹn, Thiên Tỷ vội vàng bước vào trong quán, thế nhưng khi đảo mắt nhìn xung quanh lại không hề thấy bóng dáng của Hà Minh Nguyệt đâu cả. Mày khẽ nhíu lại, cậu xoay người định quay ra thì bắt gặp ngay khuôn mặt khinh khểnh của Dương Hân Hy, người bên cạnh cô ta còn làm cậu trấn động hơn. Là Vương phu nhân, bà ấy tới đây chẳng lẽ nào...

- Dịch Dương Thiên Tỷ, tôi cần nói chuyện với cậu. Mau ra kia ngồi đi. Còn Tiểu Hy, con cứ về trước đi.

- Nhưng... vâng, vậy con xin phép đi trước - Dương Hân Hy bỏ đi, mắt vẫn không quên liếc nhìn Thiên Tỷ rồi ma mãnh mà nở nụ cười đểu.

Chờ cho cô nàng đi khỏi, Vương phu nhân mới bắt đầu đi vào việc chính.

- Giờ ta sẽ nói nghiêm túc với cậu. Chắc cậu biết gia tộc của ta rất cần phải có người kế thừa, mà Tiểu Khải sinh ra chính là để làm việc đó cho Vương gia.

- Vâng,... cháu biết - Cậu nói, khuôn mặt cứ cúi xuống, không dũng cảm để có thể đối diện với người phụ nữ trước mặt.

- Nếu đã biết thì cậu nên biết ý mà bỏ Tiểu Khải con ta đi. Ta thừa biết nó cùng Nguyên nhi đang ở nhà cậu.

- Cháu...

- Cậu có 2 lựa chọn. Một là bị đuổi khỏi trường Thảo Xuyên, hai là rời xa 2 đứa con của ta ra - Ánh mắt sắc bén của bà nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Thiên Tỷ lúc cậu ngẩng đầu lên nói.

- Cháu... việc này...

- Vậy quyết định thế nào? Mới 16 tuổi nên ta chắc cậu sẽ không muốn bị đuổi học đâu.

- Cháu... xin lỗi....

Hết chap 28~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro