Chap 5 : Kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng chốc đã tới nơi, Vương Nguyên nhanh chóng mở cửa bước xuống, mang nét mặt vui vẻ chạy vào tòa biệt thự. Ngôi nhà to hoành tráng được vun đắp khá tinh xảo, chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán ngay được đó là Vương gia. Dĩ nhiên, tầm ảnh hưởng của họ trong giới thượng lưu cũng tương đối là lớn.

- Chào cha, mẹ.

Người phụ nữ mang dáng vẻ cao quý, khuôn mặt hiền hậu nhưng có phần sắc bén bất giác quay lại nhìn, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

- Ủa, con trai hôm nay có vẻ vui quá nhỉ. Có chuyện gì phải không? - Vương phu nhân cất tiếng hỏi rồi bước tới gần Vương Nguyên.

- À... haha cũng không có gì to tát đâu ạ.

- Không có gì to tát mà sao vui vẻ thế hả? Không lẽ...

- Ha... không có gì thật mà, mẹ cứ nghi con - Vương Nguyên mỉm cười gãi gãi cái đầu mình.

- Thôi được rồi... Mà 2 đứa mau vào ăn cơm đi, mọi thứ dọn xong rồi đó.

- Được, thưa mẹ.

Hẳn là do nỗi niềm mang tên Thiên Tỷ nên tính khí Vương Nguyên mới thay đổi như trẻ con vậy. Cậu nhanh nhảu vứt cặp xuống, 1 mạch chạy thẳng vào nhà bếp rồi dạ thưa hệt như đứa con ngoan. Trong khi đó Vương Tuấn Khải lại đi lên phòng ngủ.

- Tiểu Khải, con xuống ăn cơm đi chứ? - Vương phu nhân thấy anh đi lên lầu, mắt lo lắng hỏi.

- Con không đói, mọi người cứ ăn trước đi.

- Con thật là..., không chịu ăn thế thì sao sức khỏe tốt hơn được chứ.

- ...

- Tiểu Khải !!

Ông Vương từ nãy đến giờ mới chịu mở miệng lên tiếng.

- Kệ nó đi, khi nào đói nó khắc tự xuống ăn, em đừng lo quá.

- Em không lo sao được chứ, nó cứ như thế thì làm sao khỏe được. Đã phải học muộn hơn 1 năm rồi mà... - Bà thở dài nhìn chồng mình, đôi mắt xinh đẹp rủ xuống đầy mệt mỏi.

- Thôi... ta ra ăn tối đi - Nói rồi ông dìu vợ mình xuống phòng bếp, nơi Vương Nguyên đang ăn rất ngon lành.

Trong phòng ngủ, Vương Tuấn Khải ngồi tựa ghế trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm khẽ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dường như là đang suy nghĩ 1 số điều. Giống như Thiên Tỷ, Vương Tuấn Khải cũng là 1 người sống khá nội tâm, những tâm tư của mình anh hầu như chưa bao giờ kể với người khác ngoại trừ... Hà Minh Nguyệt - vị hôn thê từ tấm bé của anh.

Vương Tuấn Khải và Hà tiểu thư từ nhỏ đã chơi thân với nhau, cũng vì ông Vương với ông Hà là 2 người thân bạn chí cốt nên khi nhà họ Vương và nhà họ Hà đã quyết định đính ước 2 người lại. Dù đột ngột nhưng Vương Tuấn Khải với Hà Minh Nguyệt lại không hề phản đối gì, có lẽ đó là sự đồng ý ngầm từ phía 2 bên. Hiện tại anh với cô cũng sắp tổ chức lễ đính hôn, chỉ còn khoảng 1 tháng nữa là tới. Mặc dù từ bé Vương Tuấn Khải đã không mấy quan tâm hay để ý tới chuyện đính hôn cha, mẹ sắp đặt. Thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy có chút do dự rồi...
...

Một ngày mới lại bắt đầu. Những tia nắng nhẹ của mặt trời khẽ chiếu qua lớp cửa kính mỏng, nhẹ nhàng rọi vào khuôn mặt đang ngủ say như chết của Thiên Tỷ. Dường như bị ánh sáng ngoài trời làm chói, cậu chợt cựa mình tỉnh dậy, xem đồng hồ trên bàn đã gần 7 giờ sáng. Rời khỏi giường, cậu khẩn trương vệ sinh cá nhân rồi nhanh chân xuống ăn sáng đi học.

- Thiên Thiên dậy rồi à.

- Này, con lại ăn sáng đi, dì chuẩn bị cho con rồi đó.

- Vâng. Mà chú đâu rồi dì?

- Chú con đã lại đi làm từ sáng sớm rồi, khổ thân tối qua còn đi về trễ nữa vậy mà đã phải dậy từ 5 giờ rồi - Dì Thiên Tỷ thở dài.

Thiên Tỷ cũng đồng cảm với quan điểm của dì, bất giác gật đầu.

- Chú đúng thật vấn vả quá.

- Ừ, chả biết công việc tốt thế nào mà cứ phải làm khổ bản thân quá như vậy.

- ... Thôi con đi đây.

- Con ăn thêm chút nữa đi.

- Nhưng sắp muộn rồi. Thôi, con đi đây, tạm biệt dì - Nói xong Thiên Tỷ vội vã mang cặp sách ra khỏi nhà, cầm luôn cả phần cơm trưa dì cậu làm.

Đi bộ được một quãng, tiếng còi xe inh ỏi chợt phát ra từ phía sau Thiên Tỷ, cậu tưởng bản thân đang chắn đường người ta đi nên vội lách mình vào bên lề đường, thân vẫn chẳng hề quay đầu lại nhìn.

- Thiên Thiên.

Giọng nói quen thuộc này...

- Vương... Vương Nguyên.

- Mau lên xe đi, tôi đưa cậu tới trường.

- Thôi, không cần đâu. Tôi tự đi được - Thiên Tỷ xua tay từ chối nhưng Vương Nguyên nhanh hơn đã vội kéo tay cậu vào trong xe.

Bị cái kéo làm bất ngờ, Thiên Tỷ không đứng vững được liền vấp ngã. Tưởng chừng cái người đỡ cậu là Vương Nguyên ai dè lại là Vương Tuấn Khải, 1 tay anh thuận theo mà ôm lấy eo cậu, tay còn lại giữ vào thành cửa xe ôtô.

- Cẩn thận chút.

- À... à cảm ơn anh.

Ở khoảng cách gần đến vậy, tim cậu bỗng chốc liền đập nhanh thành gia tốc, nét mặt đã nhỉnh tới chút ửng hồng. Thấy vậy, Vương Nguyên vội kéo Thiên Tỷ ra khỏi cái ôm của Vương Tuấn Khải, gương mặt nói đúng ra thực khó chịu.

- Thôi, chúng ta mau lên xe đi.

Thiên Tỷ gật đầu ngồi im không nhích gì cho tới khi xe đến được trường. Đám nữ sinh xung quanh đều trố mắt bàn tán vì thấy cậu bước xuống từ trong xe của Vương gia, theo sau còn có Vương Nguyên với cả Vương Tuấn Khải. Tuy rằng học buổi sáng là khoảng thời gian vô cùng mệt mỏi, bởi đại đa số nhiều người đều chưa thể dứt khỏi cơn buồn ngủ, thế nhưng khi được chứng kiến cận cảnh đáng ghen tị đang ngời ngời phía trước kia hẳn là liền tỉnh táo luôn.

Cổng trường đông đảo học sinh đột ngột xúm khiến Hà Minh Nguyệt - tiểu thư quyền quý của gia tộc Hà bất giác để ý. Con ngươi đen nhánh chợt nhìn về phía Vương Tuấn Khải, định lên tiếng gọi anh nhưng bản thân lại bỗng chợt ngừng, ánh mắt đặc biệt dán vào người cậu con trai đang đi bên cạnh anh. Tự hỏi rằng rốt cuộc cậu ta là ai?

Hết chap 5~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro