Chap 50 : Câu trả lời cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỷ nằm gục mình xuống cạnh giường bệnh. Suốt cả đêm qua, cậu gần như thức trắng giấc chỉ để trông non và quan sát Vương Nguyên. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy cậu quá có vấn đề, nhưng biết làm sao được, cứ mỗi lần nhắm mắt là cái cảm giác bồn chồn không yên cứ bắt đầu trỗi dậy trong lòng. Bởi cậu chỉ sợ 1 điều rằng Vương Nguyên sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cũng vì quá lo lắng mà sinh ra mệt mỏi, tới độ gần khi tờ mờ sáng Thiên Tỷ mới có thể chợp mắt ngủ được.

Vương Tuấn Khải từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt hình như không được tốt, có lẽ anh cũng giống cậu, không thể ngủ nổi nên phần mắt dưới có vẻ hơi thâm. Lặng lẽ tiến về phía giường bệnh, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt tấm chăn nhỏ mà khi nãy lấy được từ trong xe ra đắp lên người Thiên Tỷ. Dường như cảm nhận được nguồn nhiệt, khóe miệng cậu bất giác cong lên. Chắc vì ấm áp lắm nên Thiên Tỷ mới biểu cảm thoải mái, dễ chịu vậy. Thấy cậu cười, mặt anh cũng dãn ra phần nào. Đang định nhích môi gần trán cậu thì đôi mắt hổ phách kia bất giác mở trừng ra.

- Ưm... anh làm gì vậy?

- À, tôi... tôi định gọi em dậy - Vương Tuấn Khải hơi lắp bắp trả lời cậu.

- Ừm... Mấy giờ rồi? - Thiên Tỷ dụi dụi mắt rồi lại hỏi.

- Gần 7. 30 sáng - Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ.

- Vậy... mình đi học thôi.

- Em nghỉ đi, bữa nay mình không đi học.

- Ừm... vậy...

Tiếng chuông phát ra từ điện thoại liền làm gián đoạn câu nói của cậu. Màn hình hiển thị lên con số lạ lẫm.

- Xin lỗi, nhầm...

- Thiên Tỷ, em đang ở đâu vậy?

- Ở đâu? Ai thế? - Lúc đầu Thiên Tỷ tưởng nhầm số nhưng hình như người đầu dây bên kia lại biết cậu.

- Là tôi. Kim Tử Kiệt.

- Cậu làm sao biết số tôi vậy? - Thiên Tỷ ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại rồi hỏi.

- Đi xin thôi. Mà em không tới trường à, hôm nay tổ chức lại cuộc thi chọn hội trưởng.

- Tổ chức lại? Tôi... tôi rút lui rồi.

- Sao lại rút lui. Không được, em phải tới đấu với tôi - Giọng Kim Tử Kiệt hình như có chút hùm beo.

- Xin lỗi. Hôm nay tôi rất mệt.

- Mệt? Em đang ở đâu vậy?

- Ở bệnh viện, chào cậu.

"Tút !"

- Khoan, Thiên Tỷ !

Cố nói nốt vào cái điện thoại nhưng đầu dây bên kia đã thẳng thừ ngắt máy luôn. Kim Tử Kiệt thở dài rồi nghĩ tới câu nói cuối của Thiên Tỷ, lòng hắn chợt thấy lo lắng. Cậu bị bệnh sao? Vậy thì hôm nay hoãn tiếp đi.

Nghĩ là làm, từ sau phía cánh gà, Kim Tử Kiệt nhanh chóng túm lấy người quản lí lôi ra ngoài nói chuyện :

- Thầy có thể hoãn tiếp cuộc thi lại 1 tuần nữa không?

- Sao lại hoãn? - Người cầm mic kia ngạc nhiên hỏi.

- Tại hôm nay em rất mệt. Không có tâm trạng nào để mà thi thố.

- Nhưng trường đã thông báo hết cho toàn bộ người dự thi rồi, nếu lại trì hoãn thêm e rằng hơi...

- Hoãn thêm thì sao? Chẳng lẽ bản thân mệt thế này mà lại cố thi nữa để mà sinh bệnh chết à! - Thấy ông thầy kia quá lằng nhằng, Kim Tử Kiệt chịu không nổi liền đổi sang ngữ khí lạnh.

- Thôi... thôi được rồi. Để... để tôi đi nói lại với ban tổ chức.

- Tốt. Cảm ơn thầy - Đắc ý, Kim Tử Kiệt liền rời khỏi hội trường. Trong đầu cười thầm đôi chút, hắn chỉ muốn đấu thật 1 lần với cậu, sớm hay muộn gì được hết.
...

- Ai gọi vậy? - Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi.

- À, là bạn tôi.

- Ừ, tôi đưa em đi ăn sáng.

- Thôi, tôi muốn ở đây với Vương Nguyên - Thiên Tỷ mặc nhiên trả lời, không biết rằng mặt Vương Tuấn Khải đã tối sầm lại.

- Vương Nguyên cứ để đó cho y tá chăm sóc. Em hôm qua đâu có ngủ, quá mệt mỏi rồi - Anh quay mặt hướng khác nói.

- Nhưng...

- Đi thôi.

Chẳng quan tâm Thiên Tỷ có đồng ý không, Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu mà kéo ra khỏi phòng. Đi dọc theo hành lang bệnh viện, cuối cùng anh với cậu cũng tới được chỗ ăn sáng. Bởi xung quanh hầu như toàn nữ là nữ nên sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải khiến cả đám y tá ngồi gần đó không khỏi sững sờ, dù mấy bà cô kia cũng đã tầm hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn hí hửng rồi mơ mộng cảm thán cậu con trai mới 17 tuổi kia.

Bị hàng tá ánh mắt nhìn mình chằm chằm, anh thực sự cảm thấy rất khó chịu. Trong đầu chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong để mà rời khỏi đây.

- Em có ăn thêm gì không?

- À, không... tôi... - Câu nói chưa được định hình hết thì 2 má cậu lại đỏ ửng lên khi thấy anh đưa tay lau đi vết thức ăn trên khóe miệng cậu.

- Hết rồi. Em ăn mau đi còn về.

- À, ừ - Thiên Tỷ vội lấy lại hồn về, cặm cụi ăn tiếp đĩa cơm trước mặt.

Lặng im đi đằng sau Vương Tuấn Khải, Thiên Tỷ đi chầm chậm từng bước nặng nhọc. Suốt cả quãng đường về, anh và cậu hầu như chẳng nói gì với nhau cả. Tưởng chừng khoảng im lặng này sẽ kéo dài dằng dặc thêm nữa nhưng không. Vương Tuấn Khải bất giác dừng lại. Lạnh lùng quay đầu, anh trầm mặc hỏi cậu :

- Câu hỏi tối qua, em vẫn chưa trả lời tôi.

- ...

Câu hỏi tối qua ư? Chẳng phải suốt cả đêm cậu đã nhọc công suy nghĩ kĩ về nó. Bắt bản thân lựa chọn Tuấn Khải với Vương Nguyên thực sự là cậu không làm được.

- Em mau nói đi - Anh sốt ruột nhìn cậu. Mong muốn câu trả lời.

- Vương Tuấn Khải...

- Sao?

- Nếu... em là kẻ tham lam... liệu có được không?

Hết chap 50~

Đây là lần đầu au muốn có cmt, bởi fic này au sẽ cho kết mở nên muốn m.n cmt ý kiến ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro