Chap 14: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người, hiện tại mình đang trong thời gian ôn và thi đại học nên sẽ tạm nghỉ up chap mới khoảng 1 tuần nhé. Thực sự xin lỗi vì đây là việc mình không thể bỏ lỡ. Cho nên mọi người ráng đợi nha. Khi quay trở lại có thể sẽ 2 chap mỗi ngày ^^... còn bây gìơ quay trở lại với chap tiếp theo nào...
==========================
Thiên Tỉ đã đi lại bình thường được, những ngày qua ở trong nhà rất nghẹt thở nên cậu quyết định sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Việc Vương Nguyên bày tỏ tình cảm với cậu khiến cậu cũng hơi ngại khi gặp lại Vương Nguyên vào buổi chiều nay. Quả thật là đúng như cậu nghĩ, sẽ rất là rắc rối khi dính vào việc tình cảm, họ thích cậu hay cậu thích họ, hai điều ấy đều khó khăn như nhau.
Bác giúp việc đã được Thiên Tỉ đuổi khéo đề về lại Vương gia làm việc, cậu lại quay về cuộc sống yên bình như mọi ngày. Thiên Tỉ mở lớp hóa trang của mình ra, gương mặt xinh đẹp đã được giải phóng trong những ngày bí bách vừa qua.
- Nếu mình ra ngoài với gương mặt này, bọn họ sẽ không nhận ra mình. - Thiên Tỉ nảy ra một ý định trong đầu. - Mình đã hứa với Chí Hoành sẽ không quay về nhà cũ nữa, nhưng nếu mình quay về đó với bộ dạng này, anh ấy sẽ không biết mà không giận mình nữa.
Thiên Tỉ nghĩ vậy liền mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans đen cùng với đôi giày thể thao. Trông cậu hiện tại rất trẻ trung năng động. Sau đó đi ra xe.
- Không được đi xe này, nếu không bọn họ sẽ nhận ra. - Thiên Tỉ vừa định lên xe liền thay đổi ý định.
Cậu đi trên con đường dài, hai bên là hàng cây cao ngã bóng xuống che nắng cho mặt đường rộng. Một chàng trai vô cùng tuấn tú với làn da trắng, sống mũi cao, đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười với hai đồng điếu đáng yêu... nhưng đâu ai biết rằng, bên trong cậu chứa đầy thù hận và chỉ một mục đích sống duy nhất... đó là " nợ máu phải trả bằng máu".
Ngồi trên chiếc taxi, Thiên Tỉ quay về khu nhà mười năm trước cậu sống cùng cha mẹ mình thật hạnh phúc.
- Ngừng xe. - Thiên Tỉ bất giác gọi tài xế dừng lại sau đó thanh toán tiền và bước xuống.
Trước mắt cậu là ngôi trường tiểu học mà cậu đã theo học, ngôi trường này cách nhà cậu không xa. Cậu vẫn còn nhớ hằng ngày mẹ cậu nắm lấy tay cậu đến trường, hai chiếc bóng in trên đường một cao một thấp.
- Mẹ ơi, khi nào thì bóng của con mới dài bằng của mẹ vậy. - Thiên Tỉ cười tươi hỏi mẹ.
- Nếu Thiên Thiên ăn thật ngoan không bỏ rau và cá nữa thì con sẽ nhanh chóng cao bằng mẹ. - Mẹ cậu âu yếm nói.
- Nhưng... những thứ đó rất khó ăn. - Thiên Tỉ lắc đầu. - Con thôi không muốn cao nữa.
Mẹ cậu nhìn rồi cười thật tươi." Thằng nhóc này, thật là...."
Hình ảnh mẹ cậu cứ thế ăn sâu vào trí nhớ Thiên Tỉ . Đôi mắt cậu ướt đẫm nước mắt, nhìn về con đường quen thuộc.
Thiên Tỉ đứng trước trường học cũ, ngôi trường cũ kĩ ngày xưa đã được tân trang nâng cấp lại thành một ngôi trường khá mới và quy mô. bọn trẻ vẫn đang học bên trong nên Thiên Tỉ không vào được, cậu chỉ đứng trước đó thật lâu rồi theo con đường quen thuộc và bước về lại ngôi nhà cũ.
Thiên Tỉ đứng trước một ngôi nhà lớn, được xây dựng kiểu cách rất sang trọng. Nơi này ngày xưa khi cha mẹ cậu mất và cậu mất tích nghe anh Chí Hoành nói rằng vì quá đau lòng nên bà ngoại của cậu đã bán đi và mang hết số tiền đó đi làm từ thiện, sau đó không lâu thì bà ngoại cậu cũng qua đời. Cậu chỉ nhận được tin tức từ Chí Hoành ở Mỹ, anh nói sẽ rất nguy hiểm nếu cậu quay về dự tang lễ của bà, mọi việc đã có anh lo ổn thỏa.
Thiên Tỉ nhìn một quán nước ven đường liền nhận ra cô bán nước trước đây. Không ngờ cô ấy vẫn còn bán tại nơi này, Thiên Tỉ đi tới ngồi xuống chiếc ghế đã cũ gọi một chai nước suối.
- Cô vẫn còn bán ở đây ạ. - Thiên Tỉ mỉm cười nói.
- Sao cháu lại hỏi vậy, cô với cháu có quen nhau sao? - Cô bán nước niềm nở trả lời.
- A, dạ không, ngày xưa cháu từng sống gần đây đã thấy cô, hôm nay quay lại thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá cô ạ. - Thiên Tỉ đáp.
- Cô bán cũng hơn mười năm qua... quả thật mọi thứ thay đổi nhiều hơn... thời gian quá là khắc nghiệt, ngay cả con người còn thay đổi huống hồ cảnh vật.
Thiên Tỉ thấy cô bán nước có vẻ nhiệt tình liền nhanh chóng dò hỏi.
- Cô có biết chủ nhân căn nhà kia không? - Thiên Tỉ chỉ căn nhà trước kia của mình.
- À, đấy... cô thấy người thì không có chỗ ở phải ngủ ngoài lề đường... kẻ thì xây nhà to đẹp thế mà lại bỏ không.
- Căn nhà đó không có người ở ạ?
- Đúng vậy, hàng tuần có người đến dọn dẹp. Ngoài ra không có ai ở bên trong cả, tôi nhìn cũng sờ sợ nhưng nhìn hoài cũng quen.
- Sơ ạ, sao lại sợ?
- Cậu ở đây một thời gian mà không biết sao, mười năm trước chủ nhân cũ của căn nhà đó đã bị giết chết ngay bên trong, đứa con trai duy nhất lại mất tích, đám cháy dường như chôn vùi tất cả. Người ta nói rằng người con trai đã bị cháy thành tro, xương cốt bị sâu dưới đống đổ nát. Sau đó, người ta xây lên tại căn nhà này, oan hồ cậu con trai vẫn sống bên trong đó mà khóc lóc cho cha mẹ.
Thiên Tỉ bật cười trước câu chuyện thêu dệt kia, nhưng cái chết của cha mẹ cậu cũng đã giết đi trái tim non nớt của cậu. Thiên Tỉ nhìn về phía căn nhà rộng lớn trước mắt mà hỏi tiếp.
- Cô biết tên của chủ nhân mới không ạ.
- Hình như là một người rất giàu có và nổi tiếng... tôi cũng không nhớ nữa... hình như là... Vương gia... gì mà Vương Thị ấy.
- Là Vương Tuấn Khải, tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị? - Thiên Tỉ giật mình hỏi lại.
- Đúng rồi, đúng rồi, nghe nói cậu ta vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai... lại còn rất là giỏi giang nữa. Mà không hiểu vì sao lại mua căn nhà này xây dựng lên rồi bỏ không nhỉ.
Thiên Tỉ như ù tai mình, cậu trả tiền nước rồi đứng lên bỏ đi không một lời chào. Cậu bước tới gần hơn ngôi nhà cũ của mình.
- Là Vương gia sao, là anh ta vô tình mua ngôi nhà này hay anh ta có liên quan đến cái chết của cha mẹ mình? - Thiên Tỉ khẽ nói, ánh mắt cậu thâm sâu... như muốn giết người.
Thiên Tỉ dời bước rời đi... cậu muốn tìm hiểu Vương gia có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ cậu hay không, cậu muốn biết vì sao Chí Hoành lại không muốn cô quay về nhà cũ... là Chí Hoành muốn che giấu điều gì... hoặc là anh ấy không muốn gợi lại kỉ niệm đau lòng của cậu.
Thiên Tỉ rời đi được một đoạn không xa thì nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đang chạy ngược hướng cậu. Đây chính là xe của Chí Hoành mà, anh ấy là đang đi tới nhà cũ của cậu sao, Thiên Tỉ ngước mắt liếc nhìn chiếc xe chạy vụt ngang qua mình không suy nghĩ liền quay đầu đi về phía nhà cũ. Hiện tại cậu đang sử dụng gương mặt này, bộ dạng này... Chí Hoành sẽ không phát hiện ra rằng cậu đang đi theo anh.
Quả nhiên rằng xe Chí Hoành dừng ngay trước nhà cũ của cậu, nhưng anh chỉ ngồi trong xe mà nhìn vào căn nhà mà không xuống xe. Thiên Tỉ cũng từ phía xa mà nhìn Chí Hoành không thể đoán trong đầu anh đang nghĩ gì khi nhìn căn nhà kia... máu... nước mắt... lửa... tàn tro... mọi thứ đối với cậu như hiện ra trước mắt. Cậu nhận ra rằng... có những thứ không thể nào tin tưởng hoàn toàn được. Và Chí Hoành đang che giấu cậu điều gì, chắc chắn anh biết ngôi nhà này đã thuộc về Vương gia, cậu cũng nói với anh là làm việc tại Vương gia... vì sao anh ấy không nói điều gì với cậu.
Thiên Tỉ đứng đó nhìn cho đến khi xe của Chí Hoành rời đi, Thiên Tỉ rút điện thoại gọi cho Chí Hoành.
- Anh nghe đây Jack. - Chí Hoành đáp.
- Anh đang ở đâu vậy, em có việc muốn gặp anh. - Thiên Tỉ nói.
- Anh đang ở công ty. Có việc gì sao? - Chí Hoành đáp.
- Anh đang bận? - Thiên Tỉ khẽ hỏi, giọng cô xen chút tức giận.
- Có một chút việc, anh sẽ liên lạc lại với em sau... - Chí Hoành cúp máy.
Thiên Tỉ nắm chặt điện thoại của mình như muốn nghiền nát nó ra, có lẽ thời gian qua cậu đã quá lơ là rồi. Cậu phải nhanh chóng lao vào điều tra những kẻ giết chết cha mẹ cậu, cậu phải tiêu diệt tất cả... là tất cả bọn chúng không chừa một ai.
Cậu đi taxi quay về nhà thì nhìn thấy xe của Đình Tín vừa rẽ vào cửa nhà. Với bộ dạng này mà đến gặp anh ta sẽ lộ ra hết, cậu đành lên lại taxi mà rời đi. Quả nhiên, cậu vừa lên xe thì điện thoại reo lên.
- Alo, tôi nghe đây. - Thiên Tỉ đáp.
- Cậu Jack, tôi đang đứng trước nhà cậu, cậu có nhà không? - Đình Tín nói.
- Tôi đang ra ngoài rồi, anh tìm tôi có việc gì sao? - Thiên Tỉ đáp.
- Tôi đến để nhắn lời mời của Vương tổng, mời cậu đến dự buổi tiệc tại Vương gia. - Đình Tín đáp.
- Buổi tiệc sao?
- Vâng, nhờ cậu mà Roy có kết quả tốt như vậy... Vương tổng rất hài lòng với cách làm việc của cậu. Vì vậy buổi tiệc lần này đặc biệt mời cậu đến để Vương tổng gửi lời cảm ơn.
- Tôi muốn biết lí do của buổi tiệc? - Thiên Tỉ hỏi
- Là lễ xem mắt của Roy và tiểu thư nhà họ Mai. - Đình Tín đáp.
- Lễ xem mắt? - Thiên Tỉ trố mắt lên hỏi.
- Ngày mai, 7h tối Vương gia sẽ cho xe đến đón cậu. -Đình Tín nói tiếp
- Vâng, tôi rõ rồi. - Thiên Tỉ khẽ đáp.
Lễ xem mắt sao? Vương Nguyên chắc chắn sẽ gây chuyện trong buổi tiệc ngày mai... cậu sẽ lợi dụng lúc hỗn loạn mà điều tra một chút về Vương Tuấn Khải.
Nghĩ đến Vương Nguyên, Thiên Tỉ bỗng nhiên trùng lòng... nếu như Vưing Tuấn Khải chính là kẻ thù của cậu...cậu sẽ khiến Vương Nguyên thành một đứa trẻ mồ côi và có lẽ Vương Nguyên sẽ hận cậu giống như cậu hận Vưing Tuấn Khải kia. Nhưng... chưa thể nói trước được điều gì... dù sao Vương Nguyên là một đứa trẻ tốt, hy vọng sẽ không có những chuyện đau lòng xảy ra.
Thiên Tỉ ngồi trước gương, gương mặt xấu xí này cùng với một bộ vest có vẻ hơi quê mùa một chút.
- Hoàn hảo. - Thiên Tỉ khẽ cười đứng lên.
Một chiếc xe hơi đậu phía trước nhà Thiên Tỉ , vị tài xế đang mở cửa mời Thiên Tỉ bước lên xe. Sau khi cậu ngồi yên trong xe, chiếc xe vụt chạy đến biệt thự Vương gia.
- Thiệp mời của thiếu gia. - Vị tài xế dừng xe trước Vương gia sau đó đưa một tấm thiếp về phía Thiên Tỉ .
- Thiệp mời ư? - Thiên Tỉ lạ lẫm hỏi.
- Đây là tiệc gia đình, chỉ có những ai có thiệp mời mới có thể vào. - Vị tài xế giải thích.
- Cảm ơn anh. - Thiên Tỉ khẽ cười.
Thiên Tỉ bước xuống từ một chiếc xe hơi đắt tiền, mọi người đều biết nó thuộc về tài sản của Vương gia. Cậu ta lại được Vương gia đặc biệt đến đón thì xem ra quan hệ đối với Vương gia không nhỏ.
- thầy Jack, mời thầy vào. - Đình Tín từ phía trong bước ra đón Thiên Tỉ vào trong.
- Cảm ơn. - Thiên Tỉ gật đầu chào.
Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, đây là lễ ra mắt giữa hai gia đình thế lực nhất tại thành phố này. Tuy nhiên chỉ có khách mời là được vào bên trong, phóng viến đứng chật kín bên ngoài. Những người bảo vệ vest đen hầm hố đứng khoanh tay đứng phía trước ngăn cản không cho người là đột nhập.
Mặc dù Thiên Tỉ đi cùng Đình Tín nhưng vẫn phải trình ra thiệp mời để vào được bên trong, cậu bước vào biệt thự Vương gia được trang hoàng vô cùng lộng lẫy không giống như cái không gian lạnh ngát thường ngày.
- Chào thầy, Jackson. - Vương Tuấn Khải nhìn thấy Thiên Tỉ liền đi tới.
- Chào Vương tổng, thật vinh dự khi được anh mời đến. - Thiên Tỉ đáp. - Xem ra Vương tổng thật quan tâm đến con cái.
- Tôi có thể xem đây là một lời khen. - Vương Tuấn Khải cười đáp.
- Haha, tất nhiên đó là một lời khen. - Thiên Tỉ che miệng cười.
- Mong thầy hài lòng với buổi tiệc, xin phép. - Vương Tuấn Khải nói.
- Không phiền Vương tổng. - Thiên Tỉ gật đầu chào.
Vương Tuấn Khải đi chào hỏi khách. Thiên Tỉ đứng giữa bữa tiệc khá đông quan khách cảm thấy lạc lỏng. Thiên Tỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mắt, diện trang phục của một người phục vụ trong bữa tiệc.
- Mĩ Kỳ, em làm gì ở đây. - Thiên Tỉ đi tới nói.
- Thầy chủ nhiệm. - Hạ Mĩ Kỳ cúi đầu chào.
- Em làm thêm sao?
- Dạ, em đến Vương gia làm được một thời gian... công việc ở nơi này tốt hơn làm thêm bên ngoài. - Hạ Mĩ Kỳ cười buồn.
- Cố lên cô bé, em sẽ thành công. - Thiên Tỉ đặt tay lên vai Hạ Mĩ Kỳ như khích lệ.
- Thầy chủ nhiệm, em có việc muốn hỏi. - Hạ Mĩ Kỳ nhìn Thiên Tỉ mà nói.
- Có chuyện gì sao? - Thiên Tỉ hỏi lại.
- Dạ... - Hạ Mĩ Kỳ ngập ngừng không biết mờ lời từ đâu. - Dạ, không có gì đâu... em chỉ muốn biết khi nào thầy quay về lớp, chúng em rất nhớ thầy. - Hạ Mĩ Kỳ mỉm cười.
- Thầy cũng nhớ lớp, thầy sẽ nhanh quay về. - Thiên Tỉ vừa nói xong, tiếng micro vang lên trên khán đài.
Phía trên là Đình Phong đang đứng trên khán đài giới thiệu về Vương gia, và quan trọng là nêu lí do bữa tiệc.
Sau đó là Vương Tuấn Khải phát biểu lời cảm ơn vì mọi người đã đến.
Cuối cùng Vương Nguyên và Mai Hoa cùng nhau bước lên khán đài dưới sự vỗ tay vang dội của mọi quan khách.
Thiên Tỉ đợi chờ trò hay sắp diễn ra, cậu không tin với tính cách của Vương Nguyên lại chịu sự gán ghép của Vương Tuấn Khải.
Hạ Mĩ Kỳ ngước nhìn Vương Nguyên đang đi cùng cô tiểu thư nhà giàu kia... miệng khẽ cười nhưng trong tim vô cùng đau nhói.

Hết chap 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro