Chap 39: Mọi chuyện đều dễ dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc sinh nhật của Triệu Hải Yến diễn ra tại biệt thự nhà họ Triệu. Cha của cô là Triệu Hà, một người đàn ông vô cùng mưu lượt và tài giỏi, Triệu Hải Yến tuy được cưng chiều đầy đủ mọi thứ nhưng ông lại vô cùng nghiêm khắc nên từ bé Hải Yến tuy lả tiểu thư nhà quyền thế lại không hề tỏ ra chảnh chọe ta đây.
Roy vì chiều lòng Mĩ Kỳ nên đồng ý miễn cưỡng đến dự tiệc sinh nhật này, Mĩ Kỳ cảm thấy Roy không tiếp xúc với nhiều người lại muốn anh giao thiệp rộng rãi như vậy anh mới cảm thấy vơi bớt sự cô đơn trong lòng.
- Hai cậu đến rồi sao, tôi rất vui khi hai người không từ chối. - Triệu Hải Yến mặc trên người một bộ váy vô cùng sang trọng, guơng mặt được trang điểm kĩ lưỡng trở thành người nổi bật nhất.
- Chúc mừng sinh nhất cậu. - Mĩ Kỳ mỉm cười đáp, sau đó liền kéo tay Roy.
- Chúc mừng. - Roy nhàn nhạt nói.
- Cảm ơn hai cậu, mời vào trong. - Triệu Hải Yến vừa nói xong, nhìn về phía sau liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc, tuy có chút kì lạ nhưng cô vẫn nhận ra người đàn ông vừa bước vào. - Xin lỗi, tôi có việc đi trước. - Nói xong Hải Yến liền rời bước ra phía cổng.
Cả Roy và Mĩ Kỳ đều tò mò trước thái độ của cô, cô ta nhìn thấy ai lại tỏ ra vội vàng nhu vậy. Cả hai đều quay đầu nhìn về phía Triệu HẢi Yến đang đi tới.
Đình Phong cầm trên tay tấm thiệp mời Vương gia, anh hiện tại là đại diện của Vương Tuấn Khải đến nơi này chúc mừng cô con gái độc nhất của Triệu tổng... bên ngoài nhìn thấy hình cô ta, nhận xét cô gái này quả nhiên là thiên kim tiểu thư, guơng mặt sáng láng và rất có khí chất lượng lưu.
Đình Phong nhìn thấy Triệu Hải Yến đang vừa nhìn anh mỉm cười vừa đi tới phía anh thì có chút ngạc nhiên, nhà họ Triệu tiếp đón khách nồng hậu như vậy... hoặc do anh là người của Vương gia nên bọn họ đặc biệt ra đến cổng mà đón.
Anh chuẩn bị cúi chào cô tiểu thư xinh đẹp kia cho phải phép thì Triệu Hải Yến đã ôm chầm lấy anh... như là đã quen biết thân thiết từ thuở nào.
- Tôi cứ nghĩ anh sẽ không đến... tôi rất vui khi anh đã có mặt trong sinh nhật 18t của tôi.- Triệu Hải Yến ôm chặt Đình Phong mà nói trong vui mừng hạnh phúc.
Roy nhìn bọn họ mà khó hiểu, chú Đình Phong vừa ở Mỹ về hôm qua... lại có quan hệ với Triệu Hải Yến sao?
Mĩ Kỳ trong lòng có một trận cuồng phong nhưng bên ngoài chỉ biết giuơng mắt nhìn bọn họ... quả nhiên anh noi đúng... cô không xứng với anh... thân phận của cô và Triệu Hải Yến là một trời một vực.
- Triệu tiểu thư... tôi chỉ là thay mặt Vương tổng đến gửi lời chúc mừng đến cô gái xinh đẹp nhất hôm nay. - Đình Phong không đẩy Hải Yến ra mà khẽ nói.
Triệu Hải Yến nhẹ nhàng buông anh ra, nhìn anh mỉm cười:" Trong mắt anh, tôi là xinh đẹp nhất sao, không phải là một con bé nữ sinh trung học."
Đình Phong nhìn qua Triệu Hải Yến, nhìn thế nào cũng không nhìn ra cô là nữ sinh trung học... lại thành thật đáp.
- Có một nữ sinh trung học nào, lại quyến rũ như Triệu tiểu thư đây. - Giọng nói mật ngọt của Đình Phong khiến Triệu Hải Yến như đang bay trên bầu trời xanh lộng gió.
Roy nhìn sang nét mặt xanh xao của Mĩ Kỳ, ánh mắt cô nhìn bọn họ đượm buồn sầu.
- Mĩ kỳ, em làm sao vậy? Không khỏe chổ nào sao?
- Không, chúng ta vào thôi... - cô quay mặt bước đi vào trong, trên mi một giọt lệ khẽ rơi... nhưng cô vội lau đi... không muốn ai nhìn thấy nó, chỉ sợ họ lại cười cô tự đa tình.
Triệu Hải Yến khoác tay Đình Phong bước vào bên trong như một đôi tình nhân thật sự, anh lại không tiện từ chối... dù sao cũng phải nể mặt Triệu tổng.
Sau khi nhận được lời chúc mừng của mọi người, Triệu Hải Yến vẫn quấn quít bên Đình Phong nhưng không hề phát hiện ra đây không phải là Đình Tín mà cô thầm thuơng trộm nhớ, có chết cô cũng không ngờ họ lại là anh em sinh đôi.
Ánh mắt của Mĩ Kỳ vẫn dõi theo Đình Phong... từng cử chỉ của anh đều lọt vào mắt cô. Roy tất nhiên nhận ra điều đó, nhưng anh vẫn xem như không biết gì.
Triệu Hải Yến kéo Đình Phong ra một góc tối khuất người. Trên guơng mặt xinh đẹp kia nhìn anh có một chút cười mờ ám.
- Triệu tiểu thư, có việc gì cần nói ư? Nhưng vì sao lại phải đến nơi này. - Đình Phong bất ngờ liền hỏi.
Hải Yến không đáp, đôi chân nhỉnh lên đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Đình Phong...
- Hôm nay là sinh nhật 18t của em, và nụ hôn đầu tiên này em đã trao cho người em yêu, chính là anh. - Triệu Hải Yến đỏ ửng guơng mặt nói.
Mĩ Kỳ cảm thấy mọi thứ ở bữa tiệc khá ồn ào nên muốn tìm nơi nào đó yên tĩnh một chút để thư giãn đầu ốc, khi cô vừa bước tới đã nhìn thấy hai người họ chạm môi... Mĩ Kỳ lặng người, bước lùi về sau một bước.
Đình Phong chính là người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên phải nhận cái nụ hôn của một cô gái 18t... lại là nụ hôn đầu tiên... lại là yêu anh. Anh trước kia quả nhiên có quan hệ vời nhiều phụ nữ thật, nhưng tuyệt nhiên không dụ dỗ trẻ con.
- Triệu tiểu thư, có lẽ có chút nhầm lẫn ở đây. - Đình Phong đáp. - Tôi và cô là lần đầu gặp mặt, cô lại yêu tôi.
- Anh bị sao vậy. - Triệu Hải Yến đưa tay lên trán Đình Phong. - Không nóng lắm, Đình Tín... anh không nhớ tôi sao?
Lúc này thì Đình Phong lại muôn đào một cái lỗ nào đó mà tẩu thoát... cô ta nhầm lẫn giữa anh và anh trai Đình Tín. Anh ôm đầu nhìn xung quanh liền thấy Mĩ Kỳ đang đứng nhìn anh với đôi mắt đầy lệ. Nhìn thấy cô ấy, Đình Phong lại không còn nghĩ được điều gì... Triệu Hải Yến đối diện kia cũng xem như không có. Anh nhanh chóng bước đi về phía Mĩ Kỳ.
- Anh đi đâu vậy. - Triệu Hải Yến quan sát thái độ của Đình Phong có chút thất vọng, không phải khi nãy còn vui vẻ sao.
- Xin lỗi, tôi sẽ giải thích với tiểu thư sau... - Đình Phong bước đi.
Mĩ Kỳ nhìn thấy anh đang tiến về phía mình liền nhanh chân bỏ chạy. Đình Phong liền đuổi theo.
- Á. - Mĩ Kỳ tông đổ chiếc bánh kem cao tầng phía trước, trên tay bị thanh sắt cứa rỉ máu.
Mọi người ai nấy đều nhìn cô ái ngại... không ai đến giúp cô cầm máu.
- Mĩ Kỳ. - Giọng của Roy và Đình Phong vang lên.
Cô đưa mắt về hướng Roy mà cầu cứu, cô không muốn Đình Phong bước tới... anh ta chỉ càng thêm khinh bỉ cô hơn. Cả hai cùng môt lúc chạy đến bên cạnh cô, vết thuơng khá sâu và máu chảy ra khá nhiều, trên người cô lại dính đầy bánh kem.
- Mĩ Kỳ, tôi đưa em đến bệnh viện. - Roy như muốn nâng Mĩ Kỳ lên tay thì bị Đình Phong ngăn lại.
- Cầm máu trước đã. - Đình Phong cời chiếc áo vest, sau đó cời luôn chiếc áo sơ mi màu trắng đang mặc để lộ vết dao đâm trên người, anh mang chiếc ao sơ mi mà băng lại vết thuơng cho cô.
- Cậu mang cô ấy đến bệnh viện đi, tôi sẽ thay mặt xin lỗi Triệu gia.
Roy gật đầu, nhanh chóng ôm Mĩ Kỳ ra khỏi bữa tiệc.
Đình Phong nhìn theo bóng dáng họ mà trong đôi mắt có chút u buồn.
Triệu Hải Yến sai người mang áo đến cho anh, Đình Phong khoác áo lên người nhìn Triệu Hải Yến khẽ nói.
- Xin lỗi Triệu tiểu thư, lần này đã phá hỏng bánh sinh nhật và không khí vui vẻ hôm nay rồi.
- Cậu ấy là bạn học của tôi, anh không cần phải xin lỗi... chỉ là một buổi sinh nhật thôi mà cũng không quan trọng... chỉ lo cho Mĩ Kỳ...
- Cô là một cô gái tốt... tôi rất vui vì cô để mắt đến anh trai tôi. - Đình Phong nói. - Thật xin lỗi, tôi là La Đình Phong, là em song sinh của La Đình Tín... ngay từ đầu đã không nhận ra mà nói rõ.
Triệu Hải Yến như bị chết đuối, hơi thở không còn đều đặn... nụ hôn đầu tiên của cô... lại trao cho một người không quen không biết... mà không là em trai của người cô đặt tình cảm.
- Một lần nữa xin lỗi cô, Triệu tiểu thư. - anh cúi đầu xin lỗi.
Triệu Hải Yến shock đến mức không nói được một lời, lắc đầu rồi quay bước bỏ vào bên trong.
Đình Phong cảm thấy vô cùng thú vị... không ngờ ông anh cộc cằn của anh lại có một cô gái bạo gan như vậy để mắt.
Mĩ Kỳ nhắm mắt lại cũng nhìn thấy vết thuơng trên ngực Đình Phong vẫn còn đỏ ửng... nó chẳng phải là chỉ vừa mới lành lặn sao. Nhưng lần đó gặp ở bệnh viện trong Đình Phong có vẻ khỏe mạnh, không ngờ vết thuơng kia lại nặng như vậy. Khoan đã, vậy thời gian qua với vết thuơng đó mà anh ta đi công tác sao... có sự kì lạ không thể hiểu được ở chuyện này.
***********
Thiên Tỉ không liên lạc được với Chí Hoành trong lòng có chút lo lắng, trước giờ cậu chưa từng gặp trường hợp như vậy. Thiên Tỉ đón một chiếc taxi đến biệt thự mà tìm anh.
- Jackson, con đến thật đúng lúc. - Guơng mặt Lưu Thiên Phúc đầy vẻ lo lắng.
- Bác Lưu, con không liên lạc được với anh Chí hoành.
- Chí Hoành bị Vương gia bắt rồi. - Lưu Thiên Phúc ôm đầu nói.
- Bị bắt. - Jackson bất ngờ, vì sao Vương gia lại bắt anh Chid Hoành... không phải lần trước nói hai nhà cũng có chút thân tình.
- Vương Tuấn Khải vì không mua được công ty của Chí Hoành nên có lẽ đã bắt nó mà hành hạ rồi... cậu ta đúng là lòng lang dạ sói mà.
- Vương Tuấn Khải bắt anh Chí hoành. - Jackson sửng sốt...
- Đúng vậy, chính là thân cận của ta nói... hắn ta muốn ta bán lại công ty cho hắn... nếu không đừng hòng gặp lại con trai. Trong thuơng trường này có nhiều cách tiêu diệt đối thủ, nhưng cách hèn hạ này chỉ có một mình Vương Tuấn Khải.
- Bác Lưu... chúng ta phải nhanh chóng giải cứu anh Chí Hoành... - Thiên Tỉ tức giận đến rung người. - Nếu kẻ nào dám động vào anh ấy, dù là Vương Tuấn Khải con cũng không bỏ qua.
Lưu Thiên Phúc nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt Jackson liền khẽ cười. Bà già kia muốn đấu với ông sao, trong tay bà ta có con cờ là Hàn Liên Chi... thì trong tay ông cũng có con cờ lợi hại hơn nhiều.
- Chúng ta mau đi thôi. - Jackson đứng lên. - Con không thề để anh Chí Hoành gặp nguy hiểm.
- Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. - Lưu Thiên Phúc đứng lên, trên tay cầm điện thoại nhắn cho Vương phu nhân:" Tôi đang mang cậu ta tới, bà hãy chuẩn bị thả Chí hoành ."
Vương phu nhân nhận được tin nhắn của Lưu Thiên Phúc thì khẽ cười, cuối cùng cỏ cũng gần được diệt tận gốc. Bà ta lên chiếc xe hơi sang trọng, bảo tài xế riêng từ nơi giam Chí Hoành đi đến khu nhà kho của Vương Thị nhận con mồi.
Lưu Thiên Phúc mang nhiều người và ngồi trên nhiều chiếc xe hơi giống nhau... sau đó ông ta để những chiếc xe kia đi tới khu nhà kho cùa Vương Thị, còn ông và Jackson lại rẽ theo một hướng khác.
- Chúng ta không đi theo họ sao? - Jackson thấy Lưu Thiên Phúc rẽ sang lối khác liền nói.
- Ta biết đướng tắt, chúng ta đến trước quan sát mà hành động.
Jack không hỏi nữa, trong lòng cậu đang lo lắng cho Chí hoành một phần... một phần lại không thể nào nghĩ rằng Vương Tuấn Khait lại là con người xấu xa, vì tiền có thể xem thường mạng sống người khác như vậy.
Chiếc xe màu đen dừng trước một căn nhà nhỏ. Lưu Thiên Phúc đắng thắng mà bước xuống, Vương phu nhân đang nghĩ rằng ông mang con tin đến nên sẽ không phòng bị nơi này.
- Chí hoành đang ở bên trong sao? - Jackson nhìn căn nhà mà hỏi.
- Theo ta điều tra thì đúng như vậy... vào thôi.
- Dạ... - Jackson trên tay cầm súng nhanh chóng bước tới. Phía trước là hai tên đang đứng canh gác.
Cậu nhắm bắn hai người bọn họ, cậu không muốn giết người bừa bãi... dù sao bọn chúng chỉ nghe theo lời chủ nhân căn dặn...
- Đoàng, đoàng. - Hai tên súng vang lên, cả hai tên canh gác gục xuống. Jackson trơ mắt nhìn, cậu chưa kịp bắn thì Lưu lão gia đã giết bọn chúng.
- Đáng chết, dám bắt con trai ta sao?
Cả hai lại tiến thêm vào bên trong, bọn chúng nghe tiếng súng liền kéo ra thêm vài tên... cũng là cậu chưa kịp ra tay cả bọn đều lăn ra đất với cò đạn trong đầu.
Lưu Thiên Phúc đạp cánh cửa phòng ra, Chí Hoành đang nằm trên giường... có lẽ anh ấy đã bị đánh thuốc mê. Cả hai người đỡ anh xuống xe mà lái về biệt thự.
Còn về phần Vương phu nhân. Ở tại nhà kho trống thuộc tâp đoàn Vương Thị... một cuộc đấu súng nổ ra nhắm đến Vương phu nhân... nhưng người của bà ta quá đông nên bà ta đã tẩu thoát được khỏi nguy hiểm.
Sau đó được báo người của mình đã chết, Lưu Chí Hoành đã được đưa đi... Vương phu nhân khẽ tức giận, bà đã tính sai một bước và quá xem thường lão già Lưu Thiên Phúc kia.
********
Hàn Liên Chi vết thuơng đã lành lặn được xuất viện và lại biệt thự Vương gia, tuy nhiên cô không được vận động mạnh sẽ làm động đến vết thuơng nên tất nhiên cô và Vương Tuấn Khải... ngủ chung một giường như không thể động vào nhau.
Tại bàn ăn tối, gồm có Tuấn Khải ngồi vị trí chủ bàn, bên cạnh là Hàn Liên Chi, tiếp đến là An Nhiên, phía bên kia là Roy và Mĩ Kỳ. Vì Tuấn Khải muốn vung vén tình cảm giữa Liên Chi và Roy nên muốn mọi người dùng cơm chung trên một bàn.
- Tuấn Khải, em có việc muốn nói. - An Nhiên đang trong không khí im lặng ăn cơm liền lên tiếng.
- Em nói đi. - Vương Tuấn Khải không nhìn An Nhiên mà đáp.
- Ngày mai là đến ngày khám thai định kì, em muốn anh đưa em đi... - An Nhiên ấp úng.
Hàn Liên Chi khẽ tức giận, cô ta là gì mà đòi chồng cô đưa cô ta đi khám thai...
- Để Đình phong đưa em đi, tôi bận. - Vương Tuấn Khải nói, là anh không muốn Liên Chi phật ý, dù sao cô ấy hiện tại là vợ chính thức.
Hàn Liên Chi khẽ nhếch môi cười đắc ý.
- Để con đưa dì đi. - Roy nhìn thấy nụ cười của Hàn Liên chi liền muốn chọc tức.
Vương Tuấn Khải liền nhìn về phía Roy. Roy chưa bao giờ gọi Liên Chi một tiếng dì... lại gọi An Nhiên là dì.
- Ông không phải ngạc nhiên, dù sao cũng là em tôi... lại có một đứa trẻ vô tội đáng thuơng sắp ra đời... - Roy nhìn Hàn Liên Chi mà nói tiếp. - Hy vọng nó sẽ bình an trước mưu đồ của những con người gian ác.
An Nhiên lần này lại chính là người đắc ý, xem ra Roy rất ghét Hàn Liên Chi...
- Được rồi, quyết định vậy đi... mai Roy sẽ giúp tôi đưa em đi khám. - Vương Tuấn Khải nhìn An Nhiên đang ăn cơm không gắp thức ăn, liền gắp một miếng thịt trên bàn vào chén cô. - Ăn nhiều vào, tôi không muốn em giữ dáng để đứa trẻ trong bụng thiếu dưỡng chất.
- Cảm ơn anh, Tuấn Khải. - An Nhiên vui sướng trong lòng.
Roy thấy vậy liền dùng đũa gắp ít rau vào chén Hàn Liên Chi rồi nói:" Cô nên ăn rau nhiều vào để giữ gìn sắc đẹp mà giữ chồng." - Roy nói xong nhếch cười khinh khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro