Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài xe, Đình Phong ngồi trên xe đợi Roy rời khỏi bữa tiệc sẽ đưa cậu đến sân bay kịp giờ đón Andy. Từ phía xa, trong thấy Roy đang tiến lại gần phía sau lại nắm lấy tay Mĩ Kỳ mà kéo đi. Đình Phong nhìn thấy bọn họ, trông thật xứng đôi vừa lứa rồi khẽ bật cười, anh từ lâu đã không còn cơ hội với cô và hiện tại Đình Phong cũng không muốn nghĩ đến việc đó, điều quan trọng chính là anh muốn toàn tâm toàn ý với Vương Thị và trả thù cho Vương Tuấn Khải. Phụ nữ với anh hiện tại, chính là không có nhu cầu tạo dựng mối quan hệ.
Roy đưa Mĩ Kỳ đến xe của mình, Đình Phong liền từ trên xe bước xuống nhìn thấy hai người toàn thân ướt sũng, cô gái kia có vẻ đang lạnh rung người với chiếc đầm hở vai như vậy.
- Vào xe trước rồi nói. - Đình Phong mở cửa mời hai người họ lên.
Roy đẩy Mĩ Kỳ vào trong sau đó nhanh chóng lên xe, chiếc xe lăn bánh đi Đình Phong nhìn vào gương chỉ thấy Mĩ Kỳ hai tay vòng qua người ôm lấy cơ thể gương mặt cúi xuống không nói một lời cũng không phản kháng lại ý Roy .
- Chú ghé trung tâm thương mại Vương Thị, chúng tôi cần thay trang phục trước. - Roy nói, phá tan sự im lặng đang hiện hữu.
- Vâng. - Đình Phong gật đầu, cho xe lái vào trung tâm thương mại.
Đình Phong một mình đi lựa chọn trang phục cho cả Roy và Mĩ Kỳ vì bọn họ đi lại khá bất tiện trong bộ dạng đó, và cả vì Mĩ Kỳ hiện tại không phải là một cô bé bình thường nữa, để lọt vào mắt phóng viên rất phiền phức.
- Em thay trang phục trước, tôi sẽ ra khỏi xe đợi. - Roy đưa túi trang phục mà Đình Phong vừa mua lại.
Mĩ Kỳ nhận lấy khẽ gật đầu.
Đình Phong và Roy đứng bên ngoài, cửa đen hạ xuống để Mĩ Kỳ cởi bỏ bộ trang phục thấm ướt kia. Roy cúi mặt dựa lưng vào xe, sau đó khẽ cất lời.
- Sau khi tôi đi, vì sao chú và cô ấy không ở bên cạnh nhau? - Roy hỏi.
Đình Phong không đáp, ánh mắt hướng về một nơi xa xôi.
- Không phải tôi chính là lí do hai người không đến với nhau được ư, tôi ở bên Mỹ một mình rất buồn và cô đơn nhưng cứ ngỡ rằng hai người đang hạnh phúc tôi lại cố gắng vượt qua sự cô đơn đó. Vậy mà, chú lại để cô ấy đi vào con đường đầy nguy hiểm đó, tôi đã tin tưởng sai người ư.
- Mĩ Kỳ cô ấy là một cô gái có tình cảm có suy nghĩ... không phải ai cũng có thể điều khiển được. Vả lại, chính vì sự ra đi của cậu... mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng xem như không còn.
- Hiện tại, chú còn yêu cô ấy không?
- Roy, hãy chăm sóc Mĩ Kỳ... tôi không còn bất cứ tình cảm gì với cô ấy nữa... hiện tại tôi chỉ muốn Vương Thị ngày càng phát triển hơn. - Đình Phong nói, lặng lẽ quay người lại thì đã nhìn thấy Mĩ Kỳ đứng phía sau bọn họ. Anh nhìn cô cười khẽ, sau đó lại nói tiếp. - Tôi biết tình cảm của cô ấy cũng vậy, từ ngày cậu ra đi cô ấy có lẽ đã nhận ra sự mất mát đó, Mĩ Kỳ yêu cậu, thiếu gia.
Mĩ Kỳ đưa mắt nhìn Đình Phong... điều Đình Phong nói, vì sao anh ta lại nói như vậy.
- Xin lỗi, tôi đã thay trang phục xong... Roy, anh thay đổi trang phục đi không lại bị ốm. - Mĩ Kỳ nói.
Roy bước vào bên trong xe, Mĩ Kỳ đứng cách xa Đình Phong.
- Đình Phong, anh nói vậy là có ý gì... hai người lại muốn đẩy tôi qua lại nữa ư. Hạ Mĩ Kỳ hiện tại, không còn là một cô gái ngày xưa nữa. - Mĩ Kỳ không nhìn Đình Phong, hai tay khoanh lại ôm lấy cơ thể.
Đình Phong cười khẩy một cái, nhìn qua phía Mĩ Kỳ mà đáp:" Em ngày xưa hay hiện tại đều không thay đổi, và tôi cũng vậy."
- Tôi sẽ không để hai người xem thường tôi nữa, tôi không yêu cả anh và Roy vì vậy đừng mơ tưởng sẽ có thể đùa giỡn với tình cảm của tôi.
- Thật đáng tiếc, là tôi không có hứng thú với em. - Đìn Phong lắc đầu. - Hạ Mĩ Kỳ, từ nay tôi và em cứ xem như người xa lạ, nếu có vô tình gặp nhau không cần chào hỏi.
- Được, tôi sẽ ghi nhớ. - Mĩ Kỳ tức giận nói.
Roy từ trong xe bước ra, nhìn thấy không khí căng thẳng kia thì thấy lạ lùng, anh đi đến phía Mĩ Kỳ liền nói:" Tôi có cuộc gặp quan trọng, em có thể đợi tôi."
- Roy, tôi sẽ tự mình về trước... từ nay hãy xem như chúng ta chưa từng quen biết. Tôi không muốn liên quan đến bất cứ ai liên quan đến Vương gia. Vì sao anh lại kéo tôi đến đây, không phải anh từng nói tôi không xứng đáng sao? Anh muốn tôi đợi anh ư, vì sao tôi phải đợi một kẻ xem thường tôi như vậy?
Mĩ Kỳ nói xong liền quay lưng chạy đi, cô thật sự không thể đối diện với cả hai người đàn ông đó. Cách tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, cứ sống như thời gian qua không phải rất tốt sao?
- Cô ấy lại bị kích động như vậy, có lẽ chúng ta đã khiến Mĩ Kỳ tổn thương. - Roy nhìn theo mà nói.
- Thiếu gia, đuổi theo cô ấy đi. - Đình Phong nhìn theo nói. - Đường đi rất nguy hiểm, cuộc gặp gỡ với Andy tôi sẽ giúp cậu.
- Chú lo lắng như vậy, vì sao lại không đuổi theo...
- Tôi không muốn tình cảm đã nguội tắt kia nhen nhóm nữa... hãy hất một gáo nước lạnh mà khiến nó tan biến. - Đình Phong nói tiếp. - Roy, cậu đi đi... và hãy nắm bắt cơ hội này... tôi sẽ không tha cho cậu nếu cậu khiến cô ấy đau lòng một lần nữa.
Roy khẽ gật đầu, nhanh chóng đuổi theo Mĩ Kỳ. Đình Phong khẽ mỉm cười chua chát, sau đó lại nhấc điện thoại mà gọi.
- An Nhiên ư, cô có nhớ từng nhờ tôi một việc. Lần này, tôi muốn cô giúp tôi làm một việc.
- Rất sẵn lòng. - An Nhiên khẽ đáp, đã lâu không liên hệ... không ngờ anh ta có việc cần nhờ cô sao?
- Cũng giống như cô đã nhờ tôi, lần này phiền cô đóng giả bạn gái tôi một thời gian vậy. - Đình Phong nói.
- Chuyện này... còn Mĩ Kỳ...
- Chính là tôi muốn đóng cho Mĩ Kỳ xem...cô có thể không?
- Anh có thể nói lí do không? - An Nhiên có chút lo lắng, Mĩ Kỳ là người em mà cô yêu thương... nếu cô làm vậy sẽ khiến Mĩ Kỳ đau buồn.
- Tin tôi... tôi đang làm cho Mĩ Kỳ hạnh phúc. - Đình Phong đáp.
- Được, tôi tin anh.... tôi đồng ý. - An Nhiên gật đầu nói, cô tin Đình Phong là người đàn ông tốt.
Roy đuổi theo Mĩ Kỳ, từ phía sau nắm lấy tay cô kéo về phía mình. Anh ôm Mĩ Kỳ vào lòng, đó chính là sự nhớ nhung mà anh chất chứa bao lâu nay. Từ ngày rời xa cô, anh cảm giác nhớ cô vô cùng và nhận ra cảm giác đối với cô chính xác là tình yêu... không phải đơn thuần là cảm giác muốn bên cạnh mà chính là cảm giác yêu đến hối hận.
- Roy, buông tôi ra. - Mĩ Kỳ không phản kháng lại nhưng nhẹ nhàng nói.
- Tôi nhớ em. - Roy ôm chặt cô vào lòng. - Em có biết rằng những tháng ngày một mình ở Mỹ tôi đã nghĩ rất nhiều về em.
- Roy ... làm ơn đừng xem tôi như trò đùa nữa. - Mĩ Kỳ bất động đứng im, đôi mi rơi giọt nước mắt. - Trước khi đi anh xem thường tôi, nói ra những lời khinh bỉ... sau khi quay về lại dùng những từ mật ngọt dẫn dụ tôi sao... tôi không tin. - Mĩ Kỳ nói xong, đẩy Roy ra khỏi cơ thể.
- Tôi sẽ chứng minh rằng những lời nói hiện tại là thật lòng, rằng tôi yêu em...
Mĩ Kỳ cười lớn, cười như gặp phải chuyện gì đó rất kích động.
- Yêu? - Mĩ Kỳ cười không dứt. - Vậy thưa Vương thiếu gia, anh lại đi yêu một cô gái thấp kém, làm vật cản đường thành công của anh được bao lâu? - Mĩ Kỳ nhắc lại chuyện cũ, trong lòng cô vẫn đau đớn khi nhắc lại.
Roy không đáp, đó là lỗi của anh vì trước đây đã nói ra những lời khiến cô đau buồn như vậy. Có lẽ vì anh, lỗi của anh mà cô hiện tại bước vào con đường đầy phức tạp kia, anh tự trách bản thân mình hơn, chính là anh có lỗi với cô. Từ đầu tới cuối, mọi đau buồn mà cô trải qua đều là do anh.
- Xin lỗi em. - Roy nắm lấy tay Mĩ Kỳ áp vào tim mình. - Tôi sẽ không khiến em phải chịu đau buồn nữa, hãy tin tôi...
- Roy . - Mĩ Kỳ bật khóc, choàng tay ôm lấy anh. - Thời gian qua, anh sống tốt chứ. Tôi... tôi rất lo cho anh, tôi sợ anh sẽ phải cô đơn một mình... sợ anh sẽ không vượt qua nỗi cú shock của Vương tổng... nhưng tôi rất vui vì anh cuối cùng đã quay về, tôi luôn ngóng theo anh và rất mừng khi anh không sao cả.
- Khi em rời xa tôi, tôi rất cô đơn... bên ấy rất lạnh vì bên cạnh tôi thiếu em. - Roy đáp. - Đừng rời xa tôi nữa, Hạ Mĩ Kỳ... tôi không cho phép em đi đâu xa tôi nữa.
Mĩ Kỳ không đáp, nước mắt lăn dài trên mi ôm lấy Roy . Anh choàng đôi tay ôm lấy Mĩ Kỳ vào lòng... anh sẽ không để mất cô lần nữa.
- Tôi đưa em đến một nơi. - Roy nắm tay Mĩ Kỳ kéo đi.
Hai con người trong trời lạnh của đêm, nắm tay nhau bước trên con đường vắng... họ không lạnh vì bàn tay của đối phương rất ấm áp.
Anh đưa cô đến bệnh viện, nơi mà Vương Tuấn Khải đang điều trị. Đã hơn một tháng qua anh vẫn nằm bất động như vậy, bác sĩ đều không thể chuẩn đoán khi nào Vương Tuấn Khải tỉnh lại, có thể là ngày mai... hoặc có thể là không bao giờ. Anh như đang ngủ một giấc dài, anh đang mơ thấy điều gì lại không muốn tỉnh lại như vậy.
Cả hai đứng trước giường bênh của Vương Tuấn Khải, Roy ngồi bên cạnh Tuấn Khải nắm lấy tay anh không nói một lời, chỉ im lặng mà nhìn gương mặt xanh xao của anh.
- Em biết không, anh đã từng rất ghét ông ấy... nhưng khi ngồi vào vị trí của cha anh, anh mới khâm phục ông biết bao. - Roy khẽ nói. - Anh chỉ mong ông ấy tỉnh lại, anh sẽ tỏ lòng hiếu kính của mình mà bao nhiêu năm qua anh không hề làm... ông ấy là người cha tuyệt vời nhất vậy mà anh... - Roy đau lòng nhìn Vương Tuấn Khải mà nói.
- Rồi Vương tổng sẽ tỉnh lại mà,đừng quá bi thương. - Mĩ Kỳ đặt tay lên vai Roy chấn an.
Cả hai không nói một lời nào nữa, cùng nhau ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải... luôn hy vọng Vương tổng tỉnh lại.
********************
Chí Hoành đưa Thiên Tỉ về một vùng quê yên bình, nơi này mọi người chỉ ra đồng làm việc từ sáng sớm đến chiều tối. Không có ti vi, không có đèn điện, không có đầy đủ tiện nghi, và nó rất xa rất xa như cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Thiên Tỉ hoàn toàn không biết gì về cuộc sống bên ngoài kia, hằng ngày cứ mỗi buổi tối cậu gom tất cả những đứa trẻ trong làng đến một ngôi nhà thắp những ngọn nến sáng cả căn phòng để dạy bọn trẻ học chữ. Đứa trẻ trong bụng cậu luôn khiến cậu khó khăn về mặt ăn uống, hơn nữa mọi người đều nghĩ cậu và Chí Hoành là vợ chồng, dù có hơi ngược đời nhưng do họ yêu mến Thiên Tỉ nên chuyện này cũng không chý ý đến nhiều vì vậy việc cậu mang thai không hể bị dị nghị điều gì.
Thiên Tỉ đang dạy bọn trẻ trong lớp học nhỏ mà tự cậu động viên các gia đình cho những em nhỏ đến học. Nhưng đứa trẻ tại nơi này rất yêu quý thầy giáo, vừa đẹp trai, tính tình lại ôn nhu hiền hòa... bọn trẻ cứ thế mà quấn lấy cậu. Điều đó khiến cậu bận rộn hơn, cảm giác nhớ Vương Tuấn Khải trong lòng cũng vơi đi, có lẽ anh đang đi tìm cậu... nhưng anh sẽ không tìm được cậu nữa... như vậy cũng tốt, anh sẽ không đau lòng vì anh sẽ không thể biết mối quan hệ không thể có của hai người.
- thầy giáo, chú đến tìm thầy - Một học sinh nhỏ trong lớp cười khúc khích nói khi Thiên Tỉ đang mải suy nghĩ.
Thiên Tỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, Chí Hoànhđang đứng bên ngoài nhìn cậu. Thiên Tỉ khẽ mỉm cười, sau đó nói lớn:" Được rồi, buổi học kết thúc các em về nhà nhớ viết bài nhé."
- Dạ. - Tiếng bọn trẻ đồng thanh reo lên.
Thiên Tỉ thu dọn một chút, sau đó bước gần về phía Chí Hoành. Hằng ngày anh đều đến đón cậu, vì đường về khá vắng vẻ... mặc dù cậu đã từ chối phiền anh nhưng anh nhất định không chịu, cậu đành chấp nhận.
- Anh Chí Hoành. - Thiên Tỉ khẽ nói. - Chúng ta về thôi.
- Hôm nay trong làng có lễ hội, chúng ta đi xem một chút. - Chí Hoành nắm tay Thiên Tỉ bước đi.
Thiên Tỉ rút tay mình lại, cậu không muốn quá thân thiết với anh... cậu biết anh có tình cảm với cậu... nhưng cậu đã có con với Tuấn Khải, làm sao có thể đáp trả anh được cũng vì cậu không yêu anh. Thiên Tỉ không muốn Chí Hoành quá lún sâu vào thứ tình cảm không có kết quả kia nữa.
- Chúng ta đi thôi. - Thiên Tỉ mỉm cười bước đi trước.
Chí Hoành nhìn bàn tay mình rồi khẽ buồn, sau đó bước chân theo Thiên Tỉ . Dù anh có mang cậu đi xa Vương Tuấn Khải như vậy, cậu vẫn không quên được hắn ta ư... tình cảm của anh dành cho cậu như vậy... cậu vẫn không đáp trả mà ngày càng xa lánh.

Hết chap 59. :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro