Chap 7: Tôi cần một Osin, cô có muốn làm hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ lần theo địa chỉ trong hồ sơ mà tìm đến nơi Hạ Mĩ Kỳ đang sống, đây chỉ là một khu nhà trọ nhỏ bé. Thật khó khăn để cô tìm ra nhưng cuối cùng Thiên Tỉ cũng đang đứng trước địa chỉ chính xác.
- Cậu tìm ai? - Chủ phòng trọ nhìn thấy người lạ liền hỏi.
- Tôi là giáo viên của em Hạ Mĩ Kỳ, xin hỏi em ấy ở phòng nào ạ? - Thiên Tỉ lễ phép đáp.
- Con bé ở phòng cuối cùng, hôm qua ngày đầu tiên đi học thế mà về đến nhà thì quần áo xốc xếch, gương mặt đầy vết bầm. Học sinh bây giờ thật đáng quan tâm. - Chủ phòng trọ lắc đầu.
- Dạ, cảm ơn cô. - Thiên Tỉ khẽ cúi đầu chào, sau đó đi tới căn phòng nơi Hạ Mĩ Kỳ ở.
Thiê Tỉ gõ cửa một lúc thì Hạ Mĩ Kỳ cũng mở cửa. Trước mắt Thiên Tỉ là một cô bé vô cùng xinh xắn, tuy nhiên gương mặt trắng bệch và như thiếu sức sống.
- Anh tìm ai? - Hạ Mĩ Kỳ hỏi.
- Thầy là giáo viên chủ nhiệm mới của em, hôm nay em vắng mặt nên thầy đến đây vì muốn biết lí do. Em bị ốm sao? - Thiên Tỉ đáp.
- Cảm ơn thầy, hôm nay em không được khoẻ nên không thể đến trường. - Hạ Mĩ Kỳ ủ rũ đáp.
- Thầy nghe nói hôm qua em bị đánh sao? Là ai đánh em? - Thiên Tỉ quá rành những trò của lũ trẻ, nhìn thấy vết bầm trên mặt Hạ Mĩ Kỳ còn chưa kịp tan hết.
- Không có gì đâu thầy, ngày mai em sẽ đến trường, thầy đừng lo.
- Được rồi, thầy mang chút trái cây và bánh đến cho em. Em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai gặp lại.
- Cảm ơn thầy. - Hạ Mĩ Kỳ nhận lấy, thầy giáo chủ nhiệm mới thật là nhiệt tình với học sinh.
- Nếu có người ức hiếp em, hãy nói với thầy, thầy là giáo viên chủ nhiệm của em, sẽ bảo vệ học sinh của mình. - Thiên Tỉ đầy tự tin nhìn Hạ Mĩ Kỳ nói.
***************
Tại biệt thự Vương gia,
- Hôm nay cảm ơn cậu. - Thiên Tỉ mỉm cười nhìn Vương Nguyên nói.
- Tôi chỉ đang tạo điều kiện để anh có thể thực hiện yêu cầu của tôi. - Vương Nguyên không nhìn Thiên Tỉ mà nói. - Anh đã làm đến đâu rồi?
- Yên tâm đi, một khi Jackson đã ra tay thì không gì là không thể. - Thiên Tỉ cười tự đắc.
- Hy vong là vậy. - Vương Nguyên đứng lên đi đến ghế salon. - Từ hôm nay, việc ai người đó làm cho tới khi hết giờ anh rời khỏi đây.
- Cậu không ôn bài cho kì thi sắp tới sao, nếu tôi lấy được hồ sơ cho cậu nhưng cậu không thực hiện được thì sao? - Thiên Tỉ lo lắng.
- Nếu anh chứng minh cho tôi anh đã có nó trong tay, tôi sẽ đạt trong top 10 toàn trường, không được tôi sẽ không nhận. - Vương Nguyên chú tâm vào điện thoại trong tay.
- Được, nói được làm được.
Vương Nguyên không đáp nhếch môi cười.
- Hạ Mĩ Kỳ ngồi cạnh cậu sao, cậu có biết ai đã ức hiếp Mĩ Kỳ hay không? - Thiên Tỉ hỏi.
- Là tôi. - Vương Nguyên không nhìn Thiên Tỉ đáp.
- Cậu đánh con gái sao? - Thiên Tỉ có chút không hài lòng.
- Tôi không cần ra tay, thiếu gì kẻ muốn cô ta biến khỏi trường.''
- Vì sao chứ, con bé trông rất yếu đuối và hiền lành mà. - Thiên Tỉ khó hiểu.
- Anh muốn biết không, nếu anh muốn tôi sẽ cho anh trải qua cái cảm giác mà Hạ Mĩ Kỳ đang trải qua. - Vương Nguyên đứng lên, nhìn về phía Thiên Tỉ mà nói. - Tốt nhất hãy chú tâm vào việc của tôi đã nói, đừng lo chuyện bao đồng nữa.
Thiên Tỉ nhìn qua cách nói chuyện liền biết Hạ Mĩ Kỳ bị ức hiếp là do Vương Nguyên gây ra. Cậu ta có thế lực và lời nói trong trường như vậy, muốn ức hiếp một Hạ Mĩ Kỳ bé nhỏ thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải đích thân ra tay.
- Tôi có một yêu cầu? - Thiên Tỉ nói.
- Yêu cầu?
- Tôi sẽ đưa cho cậu hồ sơ của cậu trong trường trước khi kì thi diễn ra, cậu hãy bỏ qua cho Hạ Mĩ Kỳ. - Thiên Tỉ thật sự có cảm tình với Hạ Mĩ Kỳ, cậu thấy cô bé rất giống mình.
- Cô ta có quan hệ gì với anh sao? - Vương Nguyên hỏi.
- Không, nếu cậu không đồng ý, tự mình đi lấy hồ sơ. - Thiên Tỉ đứng khoanh tay khiêu khích.
- Cũng không có gì quan trọng, tôi sẽ không gây khó dễ cho cô ta nữa. - Vương Nguyên ngoảnh mặt đi.
Thiên Tỉ một phần cảm thấy an tâm, nếu Vương Nguyên đã nói vậy thì có lẽ Hạ Mĩ Kỳ sẽ an toàn.
Buổi tối, Thiên Tỉ tạo một phần mềm hack toàn bộ máy tính của trường trung học King để truy tìm dữ liệu hồ sơ của Vương Nguyên đều thất bại. Cậu không thể truy tìm bất cứ tài liệu gì liên quan đến Vương Nguyên trừ thành tích học tập đáng xấu hổ kia ra.
- Mình phải đến thăm trường học một chuyến thôi. - Thiên Tỉ nhanh chóng thay bộ trang phục màu đen, hiện tại cậu đã gở bỏ lớp hoá trang xấu xí. Cậu trở thành một nam đạo chích tuấn tú.
Thiên Tỉ trèo tường nhanh như một con mèo hoang vào bên trong trường học nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động. Thiên Tỉ lần theo hành lang, bước chân nhẹ nhàng như đi trên không, cậu tiến đến văn phòng hiệu trưởng.
- Mình không tin ông ta không lưu giữ tài liệu đó. - Thiên Tỉ dùng thanh kẽm nhỏ mở khoá cửa văn phòng hiệu trưởng.
Cậu nhanh chóng mở máy tính bên trong văn phòng hiệu trưởng, nơi mà phần mềm hack của cậu không thể đánh sập được.
Máy tính hiện báo mật khẩu. Thiên Tỉ dùng mã khoá để phá vỡ mật khẩu thành công, cậu truy cập thành công máy tính. Cậu tìm hầu hết trong các mục nhưng không hề có tài liệu liên quan đến Vưing Nguyên. Cậu bấm vào một thư mục không tên, liền bắt nhập mật khẩu.
- Là nó sao? - Thuên Tỉ nhanh chóng đặt thiết bị lướt truy tìm mật khẩu.
Thiên Tỉ mở được tài liệu thành công, bên trong chính xác là hồ sơ của Vưing Nguyên. Cậu nhanh chóng chép nó về USB của mình rồi tắt máy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà, cậu nhanh chóng mở tài liệu bên trong USB kia ra xem, nó chứa đựng điều gì mà bọn họ phải bảo mật như vậy. Thiên Tỉ đọc qua hồ sơ của Vương Nguyên, chỉ có tên cha mà không có tên người mẹ sao?
- Vương tổng đó mười lăm tuổi đã sinh ra Vương Nguyên sao? - Thiên Tỉ chú ý về năm sinh liền há hốc mồm.
Thiên Tỉ lên mạng thu thập những tin tức liên quan đến Vương Tuấn Khải và tập đoàn Vương Thị.
Đúng mười năm trước, tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị đột ngột qua đời và con trai của ông ta là Vương Tuấn Khải đứng lên nắm quyền hành trong tay. Mười năm trở lại đây, dưới sự lãnh đạo của Vương Tuấn Khải, Vươg Thị bỗng chốc phát triển vượt bật và trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố. Vương Tuấn Khải trở thành một doanh nhân thành đạt, người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất thời đại. Tuy nhiên, đời sống riêng tư của Vương tổng rất phức tạp, anh liên tục thay đổi bạn gái, mỗi lần đi dự tiệc đều dẫn theo một cô gái khác nhau và các cô gái đều là mỹ nhân. Điểm kém hấp dẫn nhất của Vương tổng chính là có con riêng, đứa con riêng kém Vương Tuấn Khải 15 tuổi này không thể xác định là con ruột hay con do anh nhận nuôi. Tất cả thông tin và cậu ấy đều là một số 0, chỉ biết tên thường gọi là Roy, 17 tuổi,học trường trung học King.
Thiên Tỉ nhìn hình của Tuấn Khải, anh ta khá trẻ hơn số tuôỉ hiện tại, cậu ghét những loại đàn ông xấu, đặc biệt là đàn ông trăng hoa. Và người đàn ông trong bức hình trước mặt cậu, thật sự rất hấp dẫn.
Ngày hôm sau, Hạ Mĩ Kỳ đến trường như đã hứa, Hạ Mĩ Kỳ khá là phập phồng lo sợ vì còn ám ảnh chuyện Hồng Ngọc và Hoàng Mai cảnh cáo, nhưng lớp học chỉ còn duy nhất chổ ngồi đó, cô phải làm thế nào đây, ngay cả Roy cũng không thích cô ngồi bên cạnh. Hạ Mĩ Kỳ ủ rũ ngồi trên ghế đá trường từ sáng sớm.
Sân trường vắng lặng không một bóng người chỉ có những cơn gió nhỏ thổi bay những lá cây khô dưới sân, Hạ Mĩ Kỳ nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành, sẽ không có chuyện gì khiến cô phải sợ cả vì cô không hể làm điều gì sai. Hạ Mĩ Kỳ đứng lên mỉm cười rồi hét lớn.
- Mĩ Kỳ là cô gái mạnh mẽ. - Sau đó liền nhảy lên một cách sung sướng.
Sắp đến giờ vào lớp, Hạ Mĩ Kỳ đợi Thiên Tỉ gần đến lớp liền nhanh chóng chạy thụt mạng vào vị trí của mình. Hồng Ngọc và Hoàng Mai cứ ngỡ rằng Hạ Mĩ Kỳ đã một phen sợ hãi mả chuyển trường nào ngờ lại liều mạng đến trường như vậy. Hồng Ngọc đứng lên muốn đi về phía Hạ Mĩ Kỳ thì Thiên Tỉ vừa bước vào lớp.
- Các em, ổn định vị trí nào. - Thiên Tỉ nói lớn.
Hồng Ngọc đành quay về vị trí của mình, đợi đến giờ nghỉ sẽ xữ lý.
- Đã sắp đến kì thi học kì rồi, thầy chúc các em được điểm cao trong kì thi sắp tới. Bây giờ chúng ta điểm danh nào.
Thiên Tỉ đọc tên Hạ Mĩ Kỳ thì Mĩ Kỳ liền hô có, Thiên Tỉ cảm thấy hài lòng vì cô bé này thật biết giữ lời hứa.
Vương Nguyên nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, bàn tay lần trước bị anh nắm chặt rồi va vào bàn vẫn còn vết bầm tím, trên gương mặt và cổ vẫn còn dấu vết của cuộc ẩu đã lần trước trên sân thượng. Nhìn kĩ Vương Nguyên mới phát hiện rằng Hạ Mĩ Kỳ quả thật rất đẹp, vẻ đẹp mộc mạc hiền lành, trên gương mặt đầy nét ngây thơ ấy là ánh mắt buồn rười rượi.
- Hạ Mĩ Kỳ.- Vương Nguyên khẽ gọi.
Hạ Mĩ Kỳ giật mình, lần này thì tiêu cô thật rồi, hắn ta lại chuẩn bị đuổi cô đi đây, chẳng lẽ cô phải vừa đứng vừa học sao. Hạ Mĩ Kỳ khóc thầm, bao nhiêu tự tin ban sáng bay hết theo câu gọi của Vương Nguyên .
- Cậu... gọi... tôi... sao? - Hạ Miz Kỳ lấp bắp từng câu.
- Cô đi làm thêm sao? - Vương Nguyên chống tay lên đầu mình, ngoảnh mặt sang nhìn Hạ Mĩ Kỳ hỏi.
- À, vâng... có chuyện gì sao? - Hạ Mĩ Kỳ không dám nhìn Vương Nguyên, cúi mặt nói.
- Tôi cần một Osin, cô có muốn làm hay không? - Vương Nguyên vẫn nhìn chăm chăm cô.
- Tôi... tôi... - Hạ Mĩ Kỳ ấp úng.
- Nếu cô làm osin của tôi, cô có thể ngồi tại vị trí này. - Vương Nguyên nhoẻn cười.
- Vâng... vâng... tôi đồng ý. - Hạ Mĩ Kỳ gật đầu lia lịa.
- Tốt, từ này cô sẽ là Osin của tôi. - Vương Nguyên nói xong, không nhìn Hạ Mĩ Kỳ nữa mà lại gục mặt xuống bàn như ngủ.
Hồng Ngọc và Hoàng Mai nhìn thấy Vương Nguyên nói chuyện cùng với Hạ Mĩ Kỳ liền vô cùng tức giận.
- Con nhỏ đó, dám nói chuyện với Roy. - Hoàng Mai thốt lên.
- Nó sẽ phải bắt buộc cút khỏi thành phố này mãi mãi. - Hồng Ngọc tức giận nắm chặt tay thành cú đấm, nét mặt tia lên giận dữ.

Hết chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro