oneshot : lừa dối 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ  lúc này mới phát hiện mười mấy anh em phụ trách lèo lái và phục vụ trên thuyền đã vây xung quanh.
- ” Em có biết sau này tên gián điệp đó ra sao không? Hắn đã tự sát sau khi bị phát hiện, thi thể bị anh ném xuống biển. Sau này anh đã thề rằng, nếu còn đểanh phát hiện có gián điệp, tìm được một tên thì ném một tên! “
-  ” Đồ khốn! Thả tôi ra! ”
Trong cuộc vật lộn Thiên Tỉ  bị năm, sáu tên đánh ngã, bị đè chặt trên boong thuyền. Boxing với karate của Thiên Tỉ  đều vô cùng xuất sắc, bình thường cậu ứng phó từ bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, nhưnghôm nay trong lúc đánh nhau cậu phát hiện hình như sức lực của mình đang dần mất đi. Cậu nhận ra rằng Tuấn Khải  đã bỏ thuốc vào ly soda.
- ” Tuấn Khải , tên khốn nạn! Anh ném tôi đi, ném ngay bây giờ đi! “
- ” Thiên Tỉ , cậu quá ấu trĩ quá đơn thuần!Cậu tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Nơi đây cách bờ biển không xa, đem một quán quân bơi lội của trường quăng xuống nước, tôi chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Hơn nữa, trước khi xuốngnước cậu không cầnmấy anh em giúp cậu làm động tác khởi động à? ”
Không đợi cho Thiên Tỉ  kịp trả lời Tuấn Khải  đã làm dấu tay, mấy tên đàn em nắm lấy hai chân của Thiên Tỉ  kéo lê cậu đến cạnh hồ bơi trên du tuyền. Thiên Tỉ  nhìn thấy hồ nước kia ban ngày trong xanh đến thế, trong đêm lại ánh lên những tia sáng xanh thẫm. Một người trung niên tuy không cao nhưng vô cùng lực lưỡng mang một cái máy bơm nước loại nhỏ từ dưới khoang thuyền lên, đây vốn là công cụ dùng để thoát nước trong tình huống khẩn cấp. Người trung niên đó thả một đầu của máy bơm nước vào trong hồ bơi, và đầu ra của máy bơmnước bị cắm vào một ống nhựa thô.
Bây giờ Thiên Tỉ  toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, tứ chi của cậu bị đè chặt lên boong thuyền. Có mấy cánh tay không an phận còn nhân lúc này mà trêu chọc cậu, ngườiđàn ông trung niên sau khi bài trí xong cái máy bơm nước thì cầm đầu còn lại của cái ống nhựa đi về phía Thiên Tỉ . Dưới sự phản kháng kịch liệt của Thiên Tỉ cái ống nhựa vẫn bị nhét vào sâu trong cổ họng của cậu. Cậu hiểu Tuấn Khải  muốn làm gì, cơ thể bị đè chặp trên mặt đất cố sức vùng vẫy. Trong đám hỗn độn, cậu nhìn thấy Tuấn Khải lạnh lùng đứng ở một bên, con người hôm qua vẫn còn hôn cậu một cách đắm say giờ đây mặt không cảm xúc, gật đầu nhẹ với tiểu Lạc – người đang khống chế sự tắt mở của cái máy bơm nước.
Một lượng lớn không khí trong ống nhựa bị đẩy vào trong bụng Thiên Tỉ , tiếp đó là chính dòng nước biển lạnh giá mặn chát dưới áp lực cựclớn điên cuồng chảy vào trong cổ họng của cậu, thuận theo thực quản nhanh chóng trôi tuột xuống bụng,
Tuấn Khải  nhìn thấy cái eo mềm mại thon gọn của Thiên Tỉ  từ từ trương lớn lên. Sự thật là mọi người trên boong thuyền đều có thể thấy rõ tốc độ phồng lên của phần bụng Thiên Tỉ  và lúc này nơi eo của cậu  vẫn còn đeo sợi dây nịt da cá sấu do Tuấn Khải  tặng, siết chặt lấy phần eo đang trướng phồng lên một cách nhanh chóng của cậu. Nhìn thấy Tuấn Khải  lại gật đầu vài cái, tiểu Lạc tắt máy bơm nước.
- ” Mùi vị được không? Không thua gì soda đá thêm muối chứ? ”
Tuấn Khải  ngồi trên chiếc ghế bố đặt trên boong thuyền, thị ý những người đang đè Thiên Tỉ  rút cái ống nhựa trong cổ họng cậu ra, kì thật bây giờ dù cho không có người đè xuống thì cậu cũng không đứng lên nổi. Trong giây phút cái ống bị rút ra khỏi cổ họng, cậu giống như một con cá bụng to mới bị ném lên bờ, trên boong thuyền không ngừng vùng vẫy khuấy động, cậu nôn không ngừng, như cố gắng nôn hết lượng nước trong bụng ra.
-  ” Các Lạp, mày đi giúp cậu ta. “
Sau vài từ đơn giản của Tuấn Khải , một gã cao lớn cơ bắp cótướng tá của một vận động viên quyềnanh đến cạnh Thiên Tỉ , sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh xuống bụng của cậu . Theo sau tiếng thét không thể ức chế, Thiên Tỉ  phun ra vài ngụm máu tươi, tiếp đó huyết dịch tựa như mất khống chế mà chảy ra từ miệng Thiên Tỉ  …… Tuấn Khải  cầm lấy tệp tài liệu màu xanh đứng dậy đi đến phía trước Thiên Tỉ . Đôi môi của cậu  bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi không ngừng chảy ra khẽ động đậy, nhưng cổ họng cậu lại không phát rabất kì âm thanh nào.
- ” Vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội. ”
Tuấn Khải  đổ hết mọi thứ trong tệp hồ sơ ra trước mặt Thiên Tỉ ,đó là hồ sơ lưu trữ kể từ khi thi vào học viện cảnh sát đến giờ của cậu, trong đó còn lẫn một xấp ảnh, nơi trong ảnh là chỗ hôm trước Thiên Tỉ  đã tới – nhà hàng hải sản Thành Đô, Thiên Tỉ  trong ảnh trịnh trọng bàn giao một cái đĩa mềm và phong bì màu trắng cho Hoàng đội trưởng.
- ” Những thứ trong cái đĩa mềm đó hoàn toàn có thể chứng minh Hải Khải  làm ăn chân chính hợp pháp, là do tôi cố ý đưa cái đĩa mềm đó cho cậu, mắc công cục cảnh sát ngày nào cũng âm thầm cắn lấy tôi không buông. Thế nhưng, ” trong giọng nói của Tuấn Khải  không có sự hưng phấn đắc ý, chỉ có nổi thống khổ cùng bi thương không thể che giấu.
-  “Thế nhưng tôi ước cậu không đi đến đó, tình nguyện bây giờ Hải Khải  vẫn bị cảnh sát hoài nghi …… Tại sao hôm ấy tôi kéo dài thời gian, giữ cậu lại cho đến khi cách thời gian xuất phát chỉ còn một tiếng mà cậu vẫn muốn đi?! Tại sao?! “
Nhìn những bức ảnh lộn xộn trên mặtđất, Thiên Tỉ  mỉm cười, cậu đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa rồi nhưng ai cũng có thể thấy được cậu quả thật đang cười. Cũng giống như ném một que diêm đang cháy vào thùngxăng, nụ cười của Thiên Tỉ  đã thổi lên ngọn lửa tức giận của Tuấn Khải ,hắn cảm thấy Thiên Tỉ  đang cười cợt hắn như một tên hề bị tình yêu lừa dối:
- ” Không được cười! Không được cười! “
Tuấn Khải  tựa hồ giận đến mất cả lý trí mà quát tháo lũ đàn em:
-  “Khóa miệng nó lại! Bơm nước vào cho tao! Tiếp tục bơm! Không được để xót một giọt nướcnào hết. “
Trong lúc vội vã, có người lại nhét cái ống nhựa vào sâu trong cổ họng của Thiên Tỉ , có người lại khởi động máy bơm nước, có người còn ác ý đem hai điếu thuốc đang cháy nhét vào lỗ mũi của người trước giờ không hút thuốc là cậu , mùi khói thuốc nồng nặc khiến cậu nghẹt thở xuýt chút nữa là hôn mê, nhưng lại không cách nào ho được. Thiên Tỉ  bị nghẹn đến nỗi mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy cótiếng quát tháo:
- “Không phải lúc nào mày cũng quản việc hút thuốc của lão đại sao? Lần này cũng để mày thưởng thức vị ngon của nó mới được. - - ” Bọn chúng cười ầm lên một cách tàn nhẫn, cùng với tiếng cười, nước biển chảy vào trong cơ thể Thiên Tỉ  một cách vội vã. Tốc độ dòng chảy lần này nhanh hơn so với lần trước, sức ép cũng lớn hơn so với lần trước, máy bơm nước phát ra tiếng gầm, vận hành với mã lực mạnh nhất …… Tuấn Khải  bực tức ngồi trên chiếc ghế bố, rất lâu sau vẫn không kêu ngừng lại.
-  ” Đại ca, nó sắp chịu không nổi rồi. ”
Tiểu Lạc đứng kế bên nhắc nhở. Lúc máy bơm nước cuối cùng cũng đã dừng lại, phần bụng của Thiên Tỉ  giống như thai phụ có mang mười tháng. Và sợi dây nịt cậu yêu thích vẫn đang hành hạ cậu. Mắt cậu mở to, nhìn xa xăm về phía bầu trời đen thẳm. Tuy Tuấn Khải  từng nói không được để xót một giọt nước nào hết, nhưng vẫn có một thứ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt Thiên Tỉ . Tuấn Khải  không cho người đạp vào phần bụng trương lên của Thiên Tỉ  nữa, chỉ là rút cái ống nhựa trong miệng cậu ra, rồi lại dùng một cái còng tay còng hai tay cậu lại ở sau lưng, cuối cùng đẩy cậu xuống vùng biển băng lạnh đến tận xương tủy.
- ” Là do cậu lừa tôi trước. ”
Nhìn theo bọt biển nổi lên khi Thiên Tỉ  rơi xuống, Tuấn Khải  tự nói với chính mình. Rồi một dòng lệ thuận theo má anh rơi xuống, nhưng đã nhanh chóng bị gió biển thổi khô đi.
-  ” Cho thuyền quay về. ” Tuấn Khải  quay đầu lại dặn dò đám đàn em một câu.
-  ” Tiểu Hải, năm sau anh vẫn sẽ đến thăm em. ” Đối mặt với mặt biển đen ngòm, Tuấn Khải  trong lòng mặc niệm. *************************** Ngày thứ hai sau khi Tuấn Khải  trở về từ Quỳnh Đảo, anh nhận được một gói bưu phẩm được gửi từ chỗ cha của Thiên Tỉ . Sau khi mở ra, những thứ trong đó khiến mặt Tuấn Khải  tái đi, đó chính là hồ sơ phạm tội của Tuấn Khải  trước khianh thành lập Hải Khải , và những chứng cứ này đủ để Tuấn Khải ăn hơn trăm viên đạn. Ngoài ra, cùng với những tư liệu được gửi đến còn có một cuộn băng, Tuấn Khải  bỏ nó vào đầu máy, ngón trỏ run rẩy ấn lên nút Play hai lần rồi mới ấn xuống hẳn. Cuộn băng chạy một cách chậmchạp nhưng ổn định,giọng nói trong trẻo hấp dẫn của Thiên Tỉ  vang lên:
-  ” Tuấn Khải, em là Thiên Tỉ . Trước giờ em vẫn luôn muốn thú nhận với anh một chuyện, nhưng lại không biết làm sao để mở lời, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho anh biết. Chỉ khi anh không ở trước mặt em, em mới có thể nói ra những lời này, vả lại em nghĩ, dùng phương thức này nóivới anh cũng có thể cho hai ta một quãng thời gian để suy nghĩ kĩ lại.Điều em muốn nói là … kì thật … em là một cảnh sát, nói chính xác hơn là một gián điệp. Em biết kẻ anh hận nhất chính là những tên gián điệp, bởi vì anh nói tiểu Hải là do bọn chúng hại chết, thế nhưng nếu tiểu Hải không tham gia vận chuyển ma túy thì làm sao lại chết? Thứ hại chết cậu ấy là độc phẩm! (dừng khoảng vài giây) Em ở Hải Khải  đã hai năm rồi, trong hai năm này em đã thu thập được không ít tư liệu, thậm chí bao gồm cả hồ sơ anh mua bán ma túy từ bảy năm trước, em biết em nên đem những thứ này giao cho Hoàng đội trưởng, nhưng em thật sự không muốn đưa anh vào tù, không muốn nhìn thấy anh bị xử bắn. Anh thường nói một người vừa mới ra trường không trải sự đời như em thật quá ấu trĩ, quá đơn thuần. Xem ra đã bị cái miệng quạ của anh nói trúng rồi. Lúc ở bên anh, em cứ luôn quên mất bản thân vẫn là một cảnh sát, cũng không biết kể từ lúc nào, em lại hồ đồ đến nỗi … thích anh. Em biết những việc mà bây giờ tập đoàn Hải Khải  làm đều là việc làm ăn chân chính, anh cũng không làm những việc vi pháp nữa. Sau khi xác nhận được tin này em đã vui mừng suốt một tháng, lúc nào cũng âm thầm mừng rỡ. Thế nhưng Hoàng đội trưởng và Lý cục trưởng hình như không mấy tin tưởngchuyện này, từ trong thái độ của họ em cảm giác được lòng trung thành của em đang bị cục cảnh sát hoài nghi (than thở). Bọn họ hoài nghi cũng đúng thôi, em quả thật không xứngđáng với chức phận cảnh sát của mình (dừng vài giây). Ngày tới chính là ngày em cùng anh đi Quỳnh Đảo, em sẽ giao một đĩa mềm có liên quan đến công ty và sổ sách nội bộ cho Hoàng đội trưởng, tuy trong đó bao gồm cả bí mật kinh doanh nhưng chí ít có thể chứng thực Hải Khải  là công ty làm ăn chân chính, em nghĩ như thế là có lợi cho anh. Hơn nữa nhữngbí mật kinh doanh này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, cho nên sẽ không gây nên tổn thất kinh tế cho Hải Khải . Còn hồ sơ mua bán ma túy trước kia của anh, em sẽ kêu cha em trả lại cho anh, cuộn băng này em cũng sẽ giao lại cho cha, bảo ông vào hôm ba mươi đem cuộn băng cùng tư liệu tấtcả gửi đến đây. Vậy thì đợi sau khi anh trở về từ Quỳnh Đảo sẽ vừa kịp lúc nhận được nó. Em biết hành động của mình đã phản bội lại lòng trung thành và chính nghĩa mà một cảnh sát phải có, nhưng em thật không muốn đưa một người đã làm lại từ đầu như anh đến tuyệt lộ …… (trầm mặc) cứ coi như đây là chút ích kỉ của em đi “
-  ” Em biết anh ghét nhất là gián điệp, cho nên em tính ở lại Quỳnh Đảo thêm vài ngày, nếu như sau khi nghe xong cuộn băng này anh vẫn còn có thể chấp nhận em thì hãy gọi điện cho em, nếu như không thể chấp nhận thì xin anh đừng gọi, em không muốn tận tai nghe thấy anh nói lời chia tay. Xong rồi, tất cả những tư liệu em thuthập được đều đã hoàn trả cho anh hết rồi, hi vọng sau khi nhận được anh có thể xử lý thích đáng. Cũng hi vọng những thứ này có thể nhắc nhở anh vạn lần đừng đạp lên vết xe cũ, đừng làm lại nghề đó nữa. Ừm, còn có một chuyện nữa, em đã viết xong đơn từ chức, trước khi đi Quỳnh Đảo, em sẽ đem nó cùng với đĩa mềm giao cho Hoàng đội trưởng. Em thật sự không xứng làm một vị cảnh sát. Nói đến đây thôi, cha em ở bên ngoài kêu em ra đánh cờ tướng với ông rồi. Em sẽ ở Quỳnh Đảo đợi một tuần, đợi điện thoại của anh kêu em về nhà (cười). Đúng rồi, lúc em không ở bên anh, anh hút thuốc ít thôi!Bác sĩ Hàn nói anh mà không cai thuốc nữa thì chứng tức ngực, hồi hộp sẽ nặng thêm đấy. (Sau khoảng nữa phút) Đồ khốn! Nhớ mau mau gọi điện cho em đấy! “
Sau câu nói ấy là một sự im lặng lạ thường, cho đến ba phút sau vẫn không có âm thanh gì. ngaylúc Tuấn Khải  cho rằng cuộn băng đã hết, ba tiếng :
- “Em yêuanh”
phát ra từ đầu máy một cách rõ ràng. Tuấn Khải ngồi nghệt ra trong phòng của tổng giám đốc, nghe tiếng sè sè phát ra từ cuộn băng. Rồi một lúc sau, cô thư kí bên ngoài nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá, xô đẩy. Lẫnvới tiếng đổ vỡ ấy, phát ra từ phòng tổng giám đốc …… là tiếng khóc không thể đè nén.
*************************** Năm ngày sau,
-  ” Reng …… “
-  ” Xin chào, đây là nhà của Dịch Dương Thiên Tỉ . Xin hỏi có chuyện gì không? “
-  ” Ơ, tôi là nhân viên công tác tại lớp học bơi của Trung tâm thể dục thể thao,  Dịch  tiên sinh từng gọi điện đến báo danh lớp dạy bơi kì thứ 26, nhưng anh ấy nói hôm đó anh ấy phải đi Quỳnh Đảo nên chưa kịp đến đây nộp học phí, chỉ để lại một số điện thoại cho chúng tôi. Vì mai là ngày khai giảng lớp học bơi, nếu Dịch  tiên sinh còn muốn tham gia thì xin nội trong chiều nay hoặc trưa mai trước khi lớp học bắt đầu nộp hết học phí. Nếu học kì này không biết bơi, thì có thể được miễnphí tham gia lớp học kì sau …… “
-  ” Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy. Cám ơn anh. “
-  ” Không cần khách sáo. “
Cúp điện thoại. Tuấn Khải  nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ, như sợ làm cho con người đang say giấc trên giường kia tỉnh dậy.
-  ” Thiên Tỉ . ”
Anh cúi người xuống, giống như ngày hôm ấy Thiên Tỉ  hôn anh trước khi ra khỏi cửa, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt sưng phù biến dạng của cậu. Người trên giường không lên tiếng.
- ” Haizz, kể từ lúc đón em về từ Quỳnh Đảo đến giờ, em vẫn không màng gì đến anh, anh không cố ý đến chậm mất ba ngày đâu, mỗi phút anh đều gọi điện cho em, anh rất muốn nói với em rằng
-  ‘ Thiên , mau về nhà đi, anh đang đợi em quay về đây! ‘ , thế nhưng đã gọi bao nhiêu lần rồi màvẫn không ai bắt máy …… Thiên , đừng giận anh nữa, sau này anh hứa sẽ luôn nghe lời em … Đúng rồi, anh đã cai thuốc rồi này, sau này nhất định không hút nữa đâu. Em muốn anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó, đừng có bỏ rơi anh mà, Thiên Tỉ  …… À, người ở lớp dạy bơi của Trung tâm thể dục thể thao đã gọi điện đến rồi, họ hỏi em còn muốn đi học bơikhông, em đúng là đồ hư, rõ ràng khôngbiết bơi thì sao lúc đó lại gạt anh?”
Tuấn Khải  lật chăn lên, cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thiên Tỉ  rồi ôm chặt lấy cái cơ thể đang dần dần thối rữa.

.............
....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kattyon