Chap 2 Ngốc Nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này tặng cô 2128KTs - NTs
Con tem tiếp theo sẽ thuộc về ai?


Chương 2: Ngốc nghếch

Cũng trải qua một thời gian dài, lúc đầu Tuấn Bảo còn cố dạy dỗ Khải nhưng về sau ông thật sự bó tay với thằng con này, để nó muốn làm gì thì làm đừng có quá lố là được.

Năm hắn mười ba tuổi, cậu nhóc nhỏ ngày nào cũng học lớp ba rồi cơ đấy, nhưng hai đứa thì ngược ngạo vô cùng.

Tuấn Khải chẳng lẽ học lớp bảy nhưng bây giờ đang học lớp mười một a, được nhảy cóc, vì quá thông minh hơn những bạn cùng tuổi. Hắn định thi luôn lên đại học nhưng khi nghe ba nói:

" Con thi đậu đại học đi rồi giúp ba trong công ty nhé!", thế là hắn chỉ thi đến lớp mười một thôi, thứ nhất hắn không muốn giúp ông ta, thứ hai hắn muốn ra oai trong trường mình là thần đồng đẹp trai nha.

Còn Thiên Tỉ không nhờ hắn hằng ngày cầm cây đánh vào mông thì chắc ba năm học lớp một quá, cậu bé chậm tiêu này nhớ được chút là quên, khi thi hắn phải đứng ngoài cửa lớp cầm cây roi, mắt không ngừng trừng to ra, vì sợ cây roi đó đánh vào mông rất đau, nên tất cả những gì hắn dậy cậu đều nhớ tất tần tật, nhưng khi thi xong thì, ôi thôi quên hết trơn.

Năm năm sau, hắn cuối cùng đậu đại học, cố gắng không đậu nhưng trời xui đất khiến thế nào ghi sai lại thành đúng, thời gian qua hắn cố đình chỉ cái bằng đại học lâu lắm rồi, định học lên tiến sĩ và không dính dáng tới việc giúp ba mình.

Những việc đó đâu có thể qua mắt được Tuấn Bảo, nhìn ra được suy nghĩ của con trai, vẫn cho nó học lên cao đấy. Nhưng vẫn lôi đầu nó vào công ty giúp mình.

Tuấn Khải mười tám tuổi, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, tập đoàn Vương gia đứng thứ hai thế giới, hắn như một con mồi của biết bao người muốn nhắm tới, các cô gái muốn làm bạn gái hay vợ hắn, bọn con trai muốn kết bạn thân để lợi dụng, bọn xấu hăm he muốn bắt cóc hắn.

Hắn không sợ ai cả, vì từ nhỏ đã được học võ của các sư huynh trong võ quán gần bệnh viện, tới giờ thân với hắn chỉ có hai người Vũ Lạc, Lâm Phong, bọn họ đều là cô nhi, hai người ấy bây giờ vẫn còn học lớp mười hai nhỏ hơn Tuấn Khải một tuổi, dù là địa vị khác nhau nhưng không vì thế mà mặc cảm tự ti hay khinh thường nhau, họ quả thật thân như anh em ruột vậy.

Vũ Lạc - Lâm Phong học chung trường với Thiên Tỉ a, trường Định Nghiêm gồm có cả cấp hai và ba, gặp mặt nhau đa số hai người đó hay chọc Thiên Tỉ lớn lên không xinh đẹp gì cả lại rất xấu xí, đi học quần áo lại lôi thôi, đầu tóc  chẳng giống ai, có khi đi học không mang cả giày cơ đấy.

Hôm nay Tuấn Bảo- Minh Thi đi dự tiệc thọ của chủ tịch Dương nên để đám nhóc coi nhà, dù không an tâm nhưng cũng có người làm giữ nhà đi.

-Này bộ cậu không chăm chút cho Thiên Tỉ à? Sao ngày nào vào trường cũng cứ giống ăn mày thế?-Vũ Lạc ngồi khoanh hai chân trên tràng kỷ, miệng nhai nhốp nhép miếng bánh snack.

Lâm Phong thì ngồi trên ghế xoay, chúi đầu vào game, mắt không nhìn Vũ Lạc nhưng vẫn có thể trả lời:

-Đó là tại bác Thi  mang giày cho Thiên Tỉ, thằng Khải không thích nên quẳng đôi giày của Thiên Tỉ đi.

Vũ Lạc nghe xong cũng gật đầu, cậu đúng là óc nhỏ nha, ngày nào cũng thấy bác Thi chăm chút cho Thiên nhưng sau đó cậu bé lại như ăn xin đi vào trường, chân không giày, tóc thì cứ như ổ quạ.

Tuấn Khải ngồi trên giường đang lau tóc cho Thiên Tỉ, hắn vừa mới lôi cậu ra khỏi phòng tắm, nếu hắn không vào tắm cho cậu, chắc tha nhóc ngốc này nghịch nước tới cảm mới chịu. Hắn không ngừng tay, nói:

-Ai biểu bà ta đụng vào đồ của tôi làm gì.

Thiên Tỉ đưa đôi mắt to tròn lên nhìn Tuấn Khải, cậu đưa năm ngón tay xòe trước mặt hắn như ý muốn phát biểu, liên tục cười.

Hắn thấy lạ liền hỏi:

-Chuyện gì vậy?

Thiên ngây thơ trả lời:

-Lúc sáng đi học có một người hỏi em chủ nhật này đi công viên chơi không ấy? Anh Lạc Phong nhận lời rồi, em sắp được đi chơi á vui quá hà hihi.

Tiếng cười giòn tan của cậu lại là một đòn chí mạng làm đứng hình hai chàng trai, bọn họ cùng nuốt nước bọt cái ực, thầm nhủ trong lòng chết chắc.

Lạc Phong tắt game, quay sang, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt.

-Hihi đâu có anh đâu có đồng ý đâu.

-Đúng vậy, sáng này chính anh nghe thấy Phong từ chối dùm em mà - Vũ Lạc cũng giúp Phong nếu mà anh ta bị gì chắc chắn cậu cũng không thoát khỏi đâu

-Ơ, rõ ràng là hai anh nói em sắp được đi chơi mà.

Lời nói ngây dại phủ định lời biện hộ hai kẻ kia, khuôn mặt Tuấn Khải đã đen như nhọ nồi, tay cũng bắt đầu ngừng lau tóc cho Thiên, hắn quay sang hai anh em chí cốt, cười nham hiểm.

-Ồ đi chơi à?

Hắn nghiến răng kêu lên kèn kẹt, mắt tỏ ra tia sát khí.

-Không, không có a, hahaha trễ rồi thôi tụi tao về ba mẹ lo haha, à nhằm sơ sẽ lo haha.

Vũ Lạc - Lâm Phong dùng hết tốc lực, co giò bỏ chạy, mạng sống cần bảo toàn là tốt nhất.

Tuấn Khải chỉ tỏ ra nguy hiểm thế thôi chứ hắn làm sao mà ra tay với hai thằng bạn mình được, sau khi hai con thỏ chạy mất hắn quay sang nhìn con mèo ngốc nghếch cười khanh khách vì sự hài hước của hai người anh.

Hắn nhắm nhìn cậu thật lâu, đúng thật cậu bé này chẳng đẹp gì hết, da thì đen vì tối ngày chạy ra vườn hoài, mắt thì nhỏ chẳng to tròn như mấy người chị hay vây quần bên hắn, mũi thấp nhìn ngang dọc cũng không thấy sống mũi đâu, đôi môi hồng hồng nhưng nứt nẻ tùm lum, mái tóc mây óng mượt đen huyền thả dài ngang lưng không bao giờ chải cho gọn gàng.

Nhìn mãi cũng không thấy có điểm gì hấp dẫn thế mà hắn lại rất ư là thích a, cứ có ai tỏ tình hay đến gần cậu hắn lại xù lông nhím lên đuổi hết bọn chúng đi.

Thiên Tỉ tuy ngốc nghếch thật nhưng thế nào cũng mười ba tuổi rồi nha, Phong - Lạc hay chọc mình có bạn trai giỏi lại rất đẹp, lúc đầu cậu chẳng hiểu bạn trai là gì đâu, nhưng sau khi hai người kia giải thích ở chung nhà mà không phải anh em ruột, đi học, lúc nào cũng kè kè vậy đã coi là bạn trai rồi, mà bạn trai tất là người yêu cũng giống như chồng,... vân.. và.. vân..vân..

Nhiều lúc nằm kế bên không ngủ được Thiên lại chống tay ngắm Khải, làn da trắng, to cao, chiếc mũi cao như những chàng trai cao bồi cậu hay xem, đôi môi đỏ mộng, chiếc cằm chẻ, mái tóc thẳng ngay nếp, đôi má lún đồng tiền lúc cười cứ như thiên sứ ấy nhưng tiếc rằng hắn ít khi cười lắm. Bờ vai rộng, tay chân săn chắc, bàn tay rất to a một lần có thể úp hết khuôn mặt cậu đó chứ.

Bất ngờ Thiên giơ hai ngón trỏ chạm vào khóe môi Khải kéo nó lên tạo thành nụ cười, nhưng nó cứng đơ nhìn không đẹp tý nào.

Khải lau tóc tiếp cho cậu, hắn bị chọc vào mặt khó chịu, giọng gây gắt hỏi:

-Làm gì thế?

Cậu lắc đầu, chu mỏ lên.

-Hổng đẹp gì hết.

Hắn hiểu được ý, hóa ra là cậu muốn thấy hắn cười a, Tuấn Khải nghiêm mặt làm Thiên sợ chọc giận hắn sẽ bị ăn đòn đau lắm đó, cậu bỏ tay xuống làm vẻ mặt cún con.

Không ngờ hắn thay đổi rất nhanh, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười, khuôn mặt đẹp như tượng được khắc họa thêm nụ cười giảo hoạt khiến chói mắt Thiên, cậu cũng mỉm cười nhào vào lòng hắn khiến cả hai ngã nằm xuống giường.

-Tóc còn ướt.

Hắn khẽ mắng.

Thiên Tỉ cụng đầu hắn, giựt cái khăn chạy nhanh xuống lầu, hắn lắc đầu nhìn theo, được một lúc mới sực nhớ mình quên cho cậu mặt quần trong a, nó mà chạy nhong thế thì khổ.

-Thiên Tỉ đứng lại...

Hắn nhảy khỏi giường chạy theo bắt cậu nhưng cậu đã chạy ra sân ngồi bệch xuống cỏ, hắn cau mầy tức giận mới tắm bây giờ lại dơ nữa rồi.

Tuấn Khải cầm cây roi ra ngoài, nắm tay lôi cậu ngốc lên phòng khóa chốt lại, người làm núp sau vách tường lú đầu ra than thở nhìn lên cửa phòng cậu chủ, không ngừng thương cảm cho cậu bé tội nghiệp sắp lĩnh đòn a.

Tiếng la, khóc cả tiếng roi chua chát vang ra khỏi cửa làm cho người phía dưới lầu mong ông chủ, bà chủ về đúng lúc cứu cậu .

Chát... Chát... Chát...

-Thiên Tu hư nè, mốt còn vậy nữa không hử?.

-Thiên không dám nữa huhu, đau mà, Khải đừng đánh Thiên nữa mà...

Chát... Chát... Chát...

Giọng tức giận của hắn, tiếng khóc nức nở của cậu cứ vang hơn một tiếng đến khi Tuấn Bảo cùng Minh Thi về vào can ra thì Thiên nhi cả người toàn vết roi, khóc hết nước mắt, thút thít đi theo Thi xuống phòng, bà tắm lại cho cậu.

Sau đó Thiên sợ sệt đi lên lầu, vào phòng, hắn đã ngủ, cậu chỉ biết lẳng lặng nằm cạnh khẽ nấc không dám nhúc nhích.

Tuấn Khải giật mình tỉnh giấc quay sang thấy mèo con giương mắt sợ hãi, hắn ôm cậu vào lòng vuốt tóc cho cậu ngủ, lúc nãy giận quá nên vậy thôi, bây giờ thì thấy mình không đúng với cậu bé ngốc nghếch này.

Thiên ngoan ngoãn úp mặt vào lòng Khải nấc một lúc cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro