Chương 12 Hành Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chát... Chát... Chát...

-Aaaaaaaaa...aaaaaa..aaaa

Hắn điên cuồng quất chiếc dây nịt xuống da cậu, không nhanh không chậm nhưng lực đạo như dồn tất cả vào đó.

Câu đau đớn đến ngất đi nhưng đều bị hắn tạt nước cho tỉnh lại, màn hành hình cứ thế tiếp diễn.

Chiếc máy quay hắn lấp trên cao quay tường tận những gì đang diễn ra.

Trong khi đó, Thiên sống dở chết dở, da thịt nứt toét, máu chảy từ những vết thương đã lồi thịt đỏ ra ngoài, hắn đánh không biết qua bao nhiêu lâu mà khuôn mặt, cổ, thân người câu bây giờ không thể nhìn ra được nữa. Máu thịt lẫn lộn.

-Xin...n.n..n... a...n...h...

Thiên Tỉ đau đớn vang xin, cả người cậu đau rát, trái tim cậu buốt lạnh, cậu không thở nổi thật sự không thể. Tại sao Tuấn Khải lại như vậy? Tại sao Khải lại đánh cậu? Cậu làm gì sai?.

Tiếng mèo ngốc kia làm hắn càng sôi máu, nhìn những giọt máu trên người cậu làm hắn hăng hơn.

Giải phóng của quý của mình, hắn nắm tóc lôi đầu cậu đang gục xuống, ngẩng mặt dậy hắn nhét nhanh cậu bé mình vào mồm cậu, hết sức làm thõa mãn thú tính của mình, đẩy nhanh không cần biết người con trai ấy ra sao.

Thiên ngạt thở, câu ứa nước mắt, không thể như thế được, hắn cứ nắm đầu cậu điên cuồng đẩy mạnh. Đến khi hắn bấu chặt vào da đầu Thiên rên lên, dòng tinh ấm nóng từ hạ bộ hắn lấp đầy khoang miệng cậu.

Tuấn Khải cởi trói cho cậu, không nói không rằng, động thân tiến vào, hắn đẩy cậu úp lên giường hai chân đứng dưới sàn, nơi chặt hẹp lại làm hắn càng lún sâu vào con ác quỷ ấy.

Hắn mặc cậu năn nỉ, van xin, khóc lóc, hắn cứ làm, cứ thúc rồi đẩy đến khi hắn thõa mãn dục vọng của chính mình.

Xong việc, hắn đạp mạnh cậu ngã xuống sàn, nằm bất động.

-Chỉ mới nhiêu đó đã không chịu nổi rồi sao? Hahaha

Hắn cười ma quái, tiếng cười lạnh lẽo như vang từng nơi sâu thẳm nào đó làm người ta người sợ sệt.

Thiên thở dốc, cảm giác đau, tủi nhục, cả thân mình không còn tý sức nào, cậu cảm nhận như đây không phải trái đất, không phải thân xác cậu. Đích thị cậu đã chết rồi và đó không phải Khải mà một tên quỷ dạ xoa nào đó biến hóa ra.

Nhưng chớp mắt mở mắt câu biết mình không chết, không có quỷ nào hết, cũng chẳng phải giấc mơ, đây là hiện thực, hiện thực làm câu đau lòng đến chết tâm.

Hắn trở lại trên môi vẫn nụ cười quái dị, đôi mắt vô hồn nhìn cậu, hắn vung tay những hạt nhỏ li ti màu trắng tinh khiết như tuyết rớt nhẹ trên làn da máu của cậu.

Nhiễm huyết vô tình,

Máu tươi,

Muối trắng xát vào vết thương cậu,

Đau đớn,

Không còn sức lực để chống chọi,

Thiên co người mình lại mặc hắn hành hạ thân xác mình, cậu khóc nhưng không còn mặn nữa. Nó rất tanh.

Cậu chìm vào giấc ngủ sâu, bình yên quá!.

.............................

-Aaaaaaaaaa

Thiên nâng mí mắt nặng nhọc, chưa nhìn được ánh sáng chỉ thấy cả người như ngâm trong axit, rát quá!

Cậu quờ quạng, đây là bồn tắm, đưa mắt nhìn xuống.

Chính mình được ngâm trong bồn tắm có sắc màu đỏ tươi, mùi nước chanh xộc vào mũi làm dạ dày cậu cồn cào.

Cậu muốn ói nhưng không đứng dậy được, tay chân bị trói chặt, tóc bị cắt trụi chỉ duy cái đầu trọc lóc, da thịt nứt toẹt, da thịt đỏ ủng lồi lên trông rất khinh tởm, chóng mặt quá kiểu này cậu cũng chết vì mất máu thôi.

-Tỉnh rồi à?

Hắn đi vào, bế cậu lên lau sạch người, lại đưa cậu lên giường truyền máu cho cậu vẻ mặt nhu hòa không còn đáng sợ nữa, cậu đưa mắt nhìn, tia hoảng sợ vẫn hiện rõ nhưng tia khó hiểu thì nhiều hơn.

-Xem phim không? – Hắn đút cậu ăn, cậu ngoan ngoãn ăn hết, hắn hỏi cậu xem phim không, cậucũng gật đầu.

Khải mỉm cười yêu thương hôn bờ môi còn dính cháo, đi xuống lầu.

Một lúc trở lại hắn cầm trong tay một chiếc VCD mới , vui vẻ tắt hết đèn, khóa chốt cửa, hắn bật đĩa.

Trong đoạn băng làm cậu giựt mình, bất động, đây là cảnh hôm qua mà.

Cảnh quay rõ ràng chính là hắn và cậu, hắn tàn bạo đánh, tra tấn thân xác cậu, lúc đó hắn không phải là con người nữa. Còn cậu không thể chống cự lại, bị hắn chơi đùa giống như con gấu bông.

Thiên Tỉ quay qua Tuấn Khải hắn vừa xem vừa cười như chính mình đang xem hài chứ không phải tra tấn cậu.

Hắn quay sang trao cậu nụ cười nhẹ nhàng, hỏi:

-Phim hay không Thiên Tỉ ?

Thiên bần thần nhìn hắn, tim câu không đập nữa chắc là như thế, vì bây giờ cậu không thể thở ra được có gì đó chặt nơi huyết quản cậu.

-Tuấn Khải, đâ...y... khôn...g phả...i phi..m...

Cậu run rẩy trả lời.

Hắn sa sầm mặt, tay bóp lấy yết hầu cậu, chỉ cần mạnh một chút nữa thôi cậu sẽ được chầu trời.

-Tao nói phim là phim có nghe rõ?.

Thiên gật đầu như mổ thóc.

Hắn lại cười, buông tay ôm cậu vào lòng vuốt ve khuôn mặt cậu.

Xoẹt

-Aaaaaaaa

Con dao trên tay hắn từ lúc nào xuất hiện, hắn rạch một đường dài trên má cậu, máu tuôn như nước, cậu ôm lấy má, lùi về sau, đôi mắt sợ hãi, trái tim cũng sợ hãi nhìn thần chết đang ngự trị trong thân xác trước mặt.

Hắn có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.

-Lại đây nào, Thiên ngoan của anh lại đây mình đi chơi nhé. – Tuấn Khải dụ hoặc.

Hắn nghiến răng, mặt đanh lại, đùng đùng sát khí. Trước đó hắn cầm điện thoại cậu, thấy Thiện Ngôn gọi hơn trăm cuộc, tin nhắn hỏi cậu ở đâu, anh đến, lại nói sẽ giúp cậu thoát khỏi hắn.

Khải nhếch mép cười, đập nát điện thoại, Thiên Tỉ là của hắn muốn mang cậu đi, chuyện đó dễ sao?.

Hắn gần như mất trí, lúc hành hạ cậu xong hắn đã ngồi sụp xuống cạnh cậu, cố gắng nhắm mắt lại nhưng tất cả hình ảnh về hai kẻ tội đồ cứ hiện lên.

Cảnh tượng cậu rên rỉ dưới thân Thiện Ngôn mà hắn tưởng tượng ra làm hắn muốn giết chết hai người.

-Không

Thiên Tỉ ôm mặt lùi đến góc giường, dùng hết lực tay đập chiếc đèn bàn lên đầu hắn.

Hắn bị tấn công bất ngờ ngất ngây tại chỗ, cậu cũng choáng váng vì mất máu, nằm úp lên hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro