Chương 15 Thiên Tỉ.... Em Là Của Tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng @HnsClover @HongHo890 @ZuuZ1808 @ThmThinHaoHin @_thanhthanh_812

Mọi người đều nhìn về phía Thiện Ngôn, họ Dịch nghe rất giống cậu ngốc.

Ngôn ngước mặt nhìn Tuấn Bảo, anh ngạc nhiên, sao lại...? Anh gật đầu, kể:

-Năm đó ba con làm ăn thua lỗ, mẹ mất sớm, Thiên Tỉ đã năm tuổi nhưng chẳng khác đứa con nít một hai tuổi là bao, khi biết con bé bị chậm phát triển ba con đã đưa nó đến bệnh viện tâm thần bỏ, con dù khóc dù xin ba thế nào ông ấy không thay đổi. Sáu năm sau ông ấy qua đời vì đột quỵ, trong thời gian đó con biết Thiên được nhà bác nuôi nên cố gắng học bằng Tuấn Khải và kết bạn với cậu ấy. Vốn định nhận lại em nhưng thấy cậu ngốc ngày nào luôn khóc nhè bây giờ được mọi người yêu thương chăm sóc nên con đã không nhận mà chỉ âm thầm làm người anh bên cạnh nhìn nó hạnh phúc. Nhưng...

Nói đến đây Tịnh Ngôn đau đớn nhìn vào phòng cấp cứu, cứ ngỡ cậu em bất hạnh của mình được sống trong gia đình hạnh phúc, được bồi đắp yêu thương nhưng ai ngờ đâu nỗi bất hạnh luôn đeo bám cậu bé.

Tuấn Khải như cấm ngôn tại chỗ, người mà hắn luôn hiểu lầm lại là anh ruột của con mèo nhỏ ngốc nghếch, hắn quỳ sụp hai gối dưới chân Ngôn.

-Tôi xin lỗi

Hắn cuối đầu, lần đầu tiên hắn quỳ dưới chân kẻ khác cầu mong sự tha thứ.

Tịnh Ngôn dù tức giận đến mấy nhưng nghĩ đến bao năm qua nhà họ Vương đã luôn che chở cho em trai mình, anh đỡ hắn đứng dậy lạc giọng nói:

-Người cậu nên xin lỗi là Thiên Tỉ không phải tôi.

Chiếc đèn đỏ vụt tắt, vị bác sĩ cùng vài y tá của ông ta bước ra.

-Cậu bé sao rồi bác sĩ? – Tuấn Bảo hỏi:

Bác sĩ tháo bỏ khẩu trang, từ tốn nói:

-Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, mất máu nhiều và não bị chấn thương có thể gây ra các biến chứng như ngốc hoặc mất trí. May mà vết dao ngay tim đã lạc sang một chút chỉ cần một mili mét nữa đã kết thúc mạng sống của cậu bé rồi. Bây giờ bệnh nhân mới phẫu thuật xong, người nhà đừng làm ồn.

-Cảm ơn bác sĩ – Tuấn Bảo mừng quýnh ôm chầm lấy vị bác sĩ.

Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vụ việc này được Tuấn Bảo dùng tiền dìm xuống nếu không báo chí đã đến đây gây loạn.

Tuấn Khải đứng nhìn Thiên Tỉ được đưa ra đến phòng của cậu, hắn nhanh bước đi theo, hắn sợ lạc mất cậu, hắn rất sợ nhưng cũng rất vui mừng, vì cậu không sao cả.

...

“ Anh yêu em, Thiên Tỉ “

......................................

Sáu năm sau

-Thiên Tỉ em ra đây, làm gì mà lâu vậy?

Dịch Ngôn đập cửa phòng của Thiên, chỉ đi thay đồ thôi mà sao mà lâu thế.

-Em xong rồi nè.

Cậu mở cửa phòng ra, mọi người đều chưng hửng, mở to mắt nhìn cậu, không phải vì cậu quá lộng lẫy mà vì cậu mặt đồ cưới ngược a.

Tuấn Khải sa sầm mặt, nắm áo cậu lôi vào phòng, đóng cửa cái “ Rầm “, Lạc – Phong – Ngôn – Kỳ - Kha cả năm người cười đến chảy cả nước mắt.

-Em ngốc vừa thôi chứ, ai mặc áo cưới lại kéo sẹc bu tia đằng trước thế này?

Hắn lột bộ áo cưới cậu ra, mặc lại cho cậu, cái tội tà lanh giành tự mặc mới thành ra thế này.

Thiên chu mỏ lên, nũng nịu.

-Người ta mặc như anh chỉ mà, còn mắng nữa.

Tuấn Khải cóc đầu cậu, hắn mỉm cười muốn mắng mèo ngốc đáng yêu này, hắn dạy cậu khi mặc áo khoác hoặc áo có sẹc bu tia đằng trước kéo một cái là lên, chứ hắn có dạy mặc cái áo cưới bao giờ.

Cậu lại ngây thơ nói:

-Kệ đi, lần sau em sẽ mặc đúng.

Mặc hắn đen như nhọ nồi, cậu còn muốn cưới ai nữa mà có lần sau đây.

-Ngốc này, em ngốc quá!

Hắn ôm lấy cậu đè xuống giường, yêu thương đến với cả hai, cảnh xuân tình trước đám cưới có gì lạ đâu, hai người nóng bỏng quấn lấy nhau.

-Ba ơi, mẹ ơi...

Đứa nhóc con tầm bốn tuổi chạy vào phòng của Tuấn Khải kéo chiếc mềm đắp hai người họ xuống, cậu bé tinh nghịch nhảy lên giường khều.

Thiên Tỉ mệt quá mới thiếp đi ai ngờ Tuấn Khải cũng ngủ theo luôn, sắp tới giờ cử hành rồi người lớn không dám vào kêu nên để đứa nhóc chạy vào.

-Tuấn Tuấn sao con vào đây? Ra ngoài chơi đi tý nữa ba mẹ ra.

Tuấn Khải giựt mình ôm lấy con, hai người bọn họ đang lõa thể a, sao có thể cho con trẻ nhìn mình như thế được.

Tuấn Tuấn rất nghe lời chạy ra ngoài lôi thêm một bé gái vào nữa.

Thiên Tỉ được Tuấn Khải nhanh chóng mặc lại bộ đồ, cậu dở khóc dở cười với Tuấn Tuấn, thằng bé kéo theo cô bé hàng xóm mới ba tuổi vào, câu đầu tiên thằng bé nói thế này:

-Ba mẹ anh hôm nay cưới đấy, Lý Tạ Linh em cũng phải cưới anh không được cưới ai hết nên hôm nay ráng mà học hỏi nghe chưa?

Hắn bật cười, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, nó còn hơn cha nó nữa mới có bốn tuổi mà đã nói được như thế rồi.

Linh không hiểu nhưng cũng gật đầu bập bẹ nói:

-Em cưới anh.

Thiên– Khải nhìn nhau ngán ngẫm, ôi thằng con trai độc tài với cô bé hàng xóm ngốc nghếch này.

Khải nắm tay Thiên lên lễ đường, người đứng ra làm ông mục sư không ai khác ngoài Lâm Phong và Vũ Lạc, ai cũng thắc mắc tại sao cần tới hai người, nhưng khi nhìn ra sau cô dâu chú rể chính là tiểu chú rể và nha đầu cô dâu nhỏ đó mà.

Người thân hai bên được một phen cười rụng răng, chưa kể ba mẹ của Tạ Linh là Mã Kha và Tiểu Bạch đang to mắt hết cỡ, muốn giải cứu con mình nhưng bị Tiểu Nha và Mã Kỳ kéo lại không cho lên.

Tiểu Bạch khóc hết nước mắt, tội con gái của cô quá a.

-Hôm nay chúng ta...ta... thôi quên rồi, Lạc lấy nhẫn lên đây...

Lâm Phong làm ăn chả được gì hết kêu học có mấy câu cũng quên, thôi thì cho nó lẹ, Vũ Lạc đem bốn chiếc nhẫn lên.

Thiên hạnh phúc trao nhẫn cho Khải, hắn chan hòa nhu tình đeo nhẫn cho cậu. Hai người nhìn nhau hồi lâu cùng quay về một phía Phong, nheo mắt liếc anh.

-À à, cô dâu chú rể kể từ bây giờ là vợ chồng, chú rể hãy hôn cô dâu để chứng minh tình yêu đi nào.

Khải nâng cằm Thiên lên hắn đặt lên môi cậu nụ hôn vĩnh cửu, đôi mắt chứa chan nhu tình, tình yêu của hắn mãnh liệt dành cho cậu dù cho qua ba mươi năm, năm mươi năm, ngàn năm sau nữa vẫn vĩnh viễn không đổi thay.

_Khônggggg...

Tiểu Bạch lao lên ôm lấy đứa con gái đã đeo nhẫn và bắt chước theo hai người lớn chuẩn bị hôn nhau, cô quýnh quáng lôi con nhóc ra nó còn nhỏ lắm a, chưa được cưới, chưa được hôn như vậy.

Dịch Ngôn kế bên đỡ vợ yêu quý đang mang theo cái bụng to - Tiểu Nha cười to đứng dậy đi lại gần, vỗ vai bạn chí cốt.

-Chúc mừng cậu, hai đứa nó đã đeo nhẫn rồi kìa.

Vũ Lạc cũng chạy xuống đỡ Mã Kỳ đang bụng mang dạ chữa chẳng kém Tiểu Nha bước lại sân khấu, chỉ duy Lâm Phong tối sầm mặt, vợ anh đâu rồi, cuối cùng cũng thấy Nhã Linh cô đang bồng trên tay bé gái tầm hai tuổi bước đến cạnh Phong.

-Tiểu Lâm Hạ của tôi cũng đáng yêu lắm này sao không ai rước nhỉ.

Phong liếc Linh bằng ánh mắt :” Đưa con mình tránh xa Tuấn Tuấn ra “

Nhã Linh yêu chiều bồng con, hôn một cái nhẹ trên má anh :” Em biết rồi “

Thiên Tỉ – Tuấn Khải ôm lấy đứa con trai phá lên cười, cha nó ba mươi tuổi mới rước được vợ còn nó mới bốn tuổi đã có vợ rồi a.

Tuấn Tuấn kéo váy Tiểu Bạch, ngây thơ nói:

-Mẹ vợ ơi trả vợ cho con đi.

Tiểu Bạch đứng hình tại chỗ, cái gì mà lên chức mẹ vợ thế này? Cô không biết nên cười hay khóc bây giờ nữa.

-Hahahaha

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, ngày đám cưới này quả thật rất khó quên nha.

“ Mẹ chắc rằng mẹ cũng vui mà phải không? “ – Tuấn Khải nghĩ thầm sắp đến ngày giỗ của mẹ rồi, hắn phải kể việc này cho bà nghe mới được, chưa gì cháu nội đã có vợ rồi cơ đấy.

-Aaaaaa

Giọng la thất thanh của Tiểu Nha lẫn Mã Kỳ vang lên.

-Vỡ nước ối rồi, sao giờ? Sao giờ?

Cả hai người chồng quýnh quáng chạy thẳng ra xe hơi chạy đi nhưng bỏ quên hai người vợ tại lễ đường a.

Mọi người dở khóc dở cười phải ngừng đám cưới đưa hai người kia vào bệnh viện, còn hai người chồng sau khi đến viện mới sực nhớ quên vợ, quýnh quáng chạy bộ về mà bỏ luôn xe.

Một năm sau

Bốn đứa nhóc hai trai hai gái con của Tiểu Nha và Mã Kỳ thôi nôi cùng một ngày, đau lòng một chuyện.

Tịnh Văn ( trai ) – Tịnh Ái ( gái )

Vũ Nhân ( trai ) – Vũ Mị ( gái )

Văn tối ngày quấn lấy Mị, Nhân thì đu không buông Ái.

Tuấn Tuấn thì cứ giữ khư khư Lý Tạ Linh không buông, còn Lâm Hạ thì tối ngày giành chơi với Tạ Linh không cho Tuấn Tuấn đến gần, Phong nhiều khi đau lòng hỏi thật con gái mình nó thích trai hay gái vậy nhỉ? Nhã Linh luôn mắng chồng con bé còn nhỏ mà sao lại nghĩ như vậy chứ.

Cả đám vây quần bên bếp nướng thịt ôn chuyện xưa, đám nhóc chơi đùa giành lấy nhau.

Buổi chiều hôm đó yên bình hạnh phúc, cuối cùng ai cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc ình. Nhưng có cùng nhau yên lặng một đời hay bước đi một lần nữa đó là quyết định của họ trong tương lai.

Dù ngày mai có ra sao đi chăng nữa, quá khứ - hiện tại đã cho họ những bài học quý giá, những tình yêu thương không thể đong đo bằng thước. Tình yêu của họ không nhất thiết phải mãi mãi chỉ cần trong lúc trao nhau tình yêu của mình họ trao bằng cả trái tim, tâm hồn chứ không phải vì lừa lộc, lợi dụng nhau.

Tuấn Khải ôm lấy Thiên Tỉ, tay trong tay đến đầu bạc răng long, mãi mãi không xa rời.

-Thiên Tỉ, em là của tôi.

cuối đời Khải vuốt tóc Thiên yêu thương, cả hai nhìn nhau mỉm cười , bao nhiêu yêu thương thời tuổi trẻ được họ lưu giữ trong linh hồn. Nhắm mắt xuôi tay, hạ cùng một huyệt, đôi tay cả hai không bao giờ buông ra bởi vì.

“ Họ thuộc về nhau “

END.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro