Chương 5 Lần Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

H H H H H H H H H ❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗
AAAAAAAAAA!!!!!! H về Rồi ạ!

Ta bảo lặn... Nhưng chương này nó KÍCH THÍCH quá 😄😄😄😄
Nên up lunnn

Tặng HongHo890

Chúc hậu cung mất máu vui vẻ 😄😄😄😄

|||||

Chương 5: Lần đầu

Khuôn mặH H H H H H H H H ❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗❗
AAAAAAAAAA!!!!!! H về Rồi ạ!

Tặng HongHo890

Chúc hậu cung mất máu vui vẻ 😄😄😄😄

|||||

Chương 5: Lần đầu

Khuôn mặt hắn trở nên cứng ngắt, lạnh tanh làm cho Nhã Linh giựt mình ghé tai hắn nói nhỏ:

-Đừng quên nụ cười.

Hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ, liếc xuống hàng ghế lần nữa, quay lưng đến bên dãy vải băng màu đỏ, bắt đầu cử hành nghi thức cắt băng khánh thành.

Thiên  Tỉ không biết mình đang gặp nguy hiểm, cứ đong đỏng đòi lên đó với hắn.

Thiện Ngôn bó tay đành ôm con bé vào lòng, giữ nó không cho chạy lung tung, trong lòng anh thầm cười với sự ngây dại của câu bé ngốc này.

Tuy đang làm nghi thức cắt băng nhưng những chuyện bên dưới không có gì có thể qua được mắt hắn. Khi thấy Ngôn ôm Thiên trong tay hắn đã muốn bay xuống mà giành lấy cậu, nhưng không thể, đây là việc trọng đại hơn bên dưới.

Hắn đành chôn cái tức không nuốt nổi kia vào bụng liên tục chửi rủa con mèo ngốc đó.

................................................

Cuối cùng buổi lễ cũng xong, Tuấn Khải- Nhã Linh đi trả lời phỏng vấn của ký giả.

Thiện Ngôn đưa hai cô cậu kia về, trước khi từ biệt đã bắt anh đưa số điện thoại cho bằng được a. Anh cũng cho đấy, nhưng bảo có việc gì quan trọng mới gọi, vì anh rất bận.

Nói sơ về Thiện Ngôn thì ít ai biết đến anh, vì mọi thứ về anh đều bí ẩn cả, hiện anh đang đóng một bộ phim, 50% anh nghĩ mình đóng tốt còn 50% anh nghĩ mình dư sức giúp bộ phim nổi tiếng ( quá tự tin ).

-Tới nhà rồi.

Ngôn lay câu bé ngủ say ở ghế sau dậy, Thiên ngái ngủ, vươn vai, lắc đầu không chịu xuống.

Anh nhìn cậu lại liên tưởng tới con mèo vươn mình, ngáp một hơi dài, trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu, anh cười xòa, tháo dây an toàn ình, đi xuống bồng câu lên phòng.

Phòng không có ai, chắc rằng Tuấn Khải còn chưa về, đặt Thiên Tỉ đã ngủ từ lúc nào lên giường, đắp mềm ngay ngắn anh định quay người rời đi nhưng không hiểu sao lại đứng yên, vuốt mái tóc đen dài của cậu, anh bất giác cuối người lên trước, hôn lên đôi môi câu như chuồn chuồn lướt nước, thế thôi cũng làm mặt anh đỏ ửng lên.

Bốp Bốp

Tiếng vỗ tay ngoài cửa làm Thiện Ngôn giựt bắn người nhìn ra, Tuấn Khải từ lúc nào đã về đứng ngay cửa chăm chú nhìn xem tên đó muốn là gì với món đồ của mình.

-Không ngờ búp bê xấu xí của tôi mà cậu cũng có thể động tâm sao? - Hắn nói:

Au : Cải ghen rồi 😄😄😄

Đi đến bên giường ôm cậu ngốc vào lòng, Thiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cười cười trong mơ rút đầu vào ngực hắn.

Thiện Ngôn đứng dậy bỏ đi, nói:

-Chuyện đó chỉ là một phút nông nỗi thôi. À tôi muốn nói cậu đừng trêu đùa với Nhã Linh và Thiên Tỉ như thế.

Hắn hất cằm.

-Cậu sai rồi, Nhã Linh cô ta là tự nguyện, còn Thiên Tỉ là món đồ của tôi, tôi muốn làm gì không cần cậu xen vào.

Ngôn lắc đầu bỏ đi, anh thật sự không thể khuyên được tên cứng đầu ấy, nếu hắn cứ như vậy người đau khổ không ai khác ngoài cả ba người.

Anh đi mất, nụ cười trên môi của hắn cũng tắt.

Ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.

Chát

Au : Đao!!!!!! Mi dám tát Thiên 😡😡😡😡

Hắn tát vào má Thiên một cái mạnh làm cậu bừng tỉnh, ôm má, trưng mắt khó hiểu nhìn hắn. Tuấn Khải nắm tóc cậu lôi xuống giường như một con búp bê, sách lên cao, hắng giọng hỏi:

-Tao đã bảo mày như thế nào hả?.

Chưa bao giờ cậu thấy hắn lại nói chuyện như thế, rất đáng sợ câu òa lên khóc, không thể trả lời, tay cố gỡ bàn tay to của hắn ra khỏi tóc cậu, rất đau a.

-Bộ đồ này ai mặc mày? Thằng Ngôn đúng không?

Thiên gật đầu lia lịa, nước mắt không ngừng tuôn, cậu vẫn chưa hiểu tại sao lại bị hắn đánh còn bị la mắng nữa.

Cái gật đầu của cậu là hắn nổi điên, khi tưởng tượng ra Ngôn đã nhìn thấy hết những thứ trên người Thiên, còn đụng vô, sờ mó món đồ của hắn nữa.

Tuấn Khải quát:

-Chết tiệt, thằng ngu này.

Hắn lôi cậu vào nhà tắm xé nát đồ trên người cậu, không pha nước, vặn vòi nước lạnh, dòng nước lạnh như băng xối lên người Thiên, cậu lạnh quá, vùng vẫy chạy ra lại bị hắn kiềm lại. Lấy một cái bàn chải chà lưng liên tục chà lên da thịt non mềm của cậu. Hắn điên cuồng muốn tẩy đi hết những thứ dơ bẩn của tên khác trên người cậu.

-Đau quá, huhu, đau,...

Thiên Tỉ đau muốn ngất, da thịt bị chà đến trầy xước, khắp nơi đều chảy máu từ cổ đến chân luôn a, cậu không vùng vẫy được đành nhào vào lòng hắn khóc nấc lên, hắn lại càng tức giận hơn nữa khi cậu dám để cái dơ đó dính lên người mình.

Cốp

Hắn nắm tóc Thiên giựt thân hình cô ra, đập trán câu vào tường, lưng đối diện khuôn mặt hắn.

Au :Huhuuuuuuu😭😭😭😭

Sự tức giận làm hắn mất hết lý trí, đưa mắt nhìn xuống cặp mông tròn trĩnh của cậu hắn lại liên tưởng đến việc hai người đó sau khi cởi đồ đã làm cái chuyện đó.

Tức giận, điên cuồng, dục vọng, phỉ báng,... hắn nâng mông cậu tiến vào sào huyệt nhỏ nhắn chật hẹp, không có dạo đầu, không có tự nguyện, nơi đó khô khốc, một dòng ấm nóng lăn vòng rơi xuống nước ánh lên màu đỏ tươi hòa quyện cùng những giọt máu khác, trong thật khủng khiết.

Cảm giác choáng váng khi đập vào tường còn chưa kịp báo mình đang chảy máu đầu thì cảm giác đau buốt truyền từ bụng dưới lên, cảm giảm như da thịt bị xé toạc ra rất đau, tê tâm liệt phế, khóc nức cầu xin:

-AAAA, đau, Thiên đau quá! Huhuhu.. ngừng lại đi..

Khi tiến vào mới biết, cậu bé ngốc này chưa bị tên đó xơi, trong lòng cũng giảm đi sự tức giận điên loạn mà thay vào đó là dục vọng, nơi nhỏ nhắn co thắt liên tục làm hắn không còn kiềm chế được nữa.

-Thiên Tỉ ngoan, không khóc nữa để anh được vui nào.

Au : Thiên..... Anh nghe ông Đao là anh chết!!!
Đao : *Cầm dép*
Au : 36 kế chạy là thượng sách.

Hắn ghé tai cậu nói nhỏ, dụ hoặc.

Câu đau đớn hai tay nắm chặt đôi tay hắn đang vịn eo cậu.

-Tuấn Khải vui sẽ không đánh Thiên Tỉ nữa chứ? - Câu ngây thơ hỏi:

Hắn cười dâm tà, giọng khàn khàn trả lời:

-Tất nhiên nhưng Thiên Tỉ không được phản kháng dù có đau nghe không?

Câu không hiểu mấy nhưng cũng gật đầu.

Au : Sao lại có ông Anh dễ dụ vậy trời 😭😭😭😭
Tell me Why???

Hắn cười giảo hoạt, nhẹ nhàng đưa vào đút ra, cảm giác co thắt từ tử cung Thiên làm hắn cuồng mê, một lúc nhanh hơn. Quên mất đây là lần đầu của cậu bé a, hắn không ngừng đưa đẩy tới tấp vào sào huyệt của cậu.

-AAAAA

Hắn lấp đầy trong cậu, buông tay, bất ngờ cậu ngã up xuống, chưa kịp đỡ nên mặt đã hôn thành bồn một cái mạnh.

Tuấn Khải quýnh quáng đỡ lấy cậu, trên người toàn là máu, khuôn mặt đã tái mét tới độ khó coi, xanh trắng lẫn lộn, cuộn Thiên trong chiếc khăn to hắn bế cậu lên giường lau sạch thân thể, gọi điện cho bác sĩ Mã đến, ông ta là bác sĩ riêng cho gia đình họ Vương.

Khám cho cậu bé xong, báo cáo, căn dặn Tuấn Khải không được "mạnh tay" như thế nữa, cậu bé bị mất máu do va đập mạnh, tức khí nên mới ngất.

Hắn nghe xong gật đầu lia lịa.

Đến bên giường ngắm nhìn mèo ngốc bất tỉnh hắn cảm thấy thương yêu, cảm giác ghen tuông khi nãy chỉ như cơn gió thoáng qua.

Thiên từ bây giờ đã chính thức trở thành người nam nhân ủa hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro