Chap 31: Yêu Thầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải một tay cần khăn bông lau tóc vừa lười biếng mệt mỏi đi xuống ngồi vào bàn ăn.Thiên Tỉ nhanh nhẹn múc canh vào bát đẩy tới trước mặt anh.

- Tiểu Khải, ăn nhiều một chút, em sẽ lo cho anh lắm.

Ánh mắt trong suốt như pha lê, long lanh như ngọc nhìn anh lo lắng, giọng nói ấm áp khiến Vương Tuấn Khải nghe thấy cũng cảm thấy trong lòng đã dịu đi bao nhiêu.Anh đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu cưng chiều.

- Đã rõ.- Anh mỉm cười nhìn cậu, tay gắp thức ăn để vào trong bát Thiên Tỉ.- Em cũng ăn đi.

Nhìn anh cười khiến Thiên Tỉ nhẹ nhõm an tâm, cậu để ý sang Hoàng Kì Lâm vẫn chưa động đũa, quan tâm mà nói.

- Kì Lâm, anh ăn đi.- Tay gắp thức ăn vào bát hắn, lại nhìn sang Âu Dương Na Na.- Na Na, cô cũng ăn đi, mấy ngày nay mọi người đều vất vả rồi.

Bữa cơm cứ thế lặng lẽ trôi qua, hai người đàn ông to lớn bước ra ngoài sảnh, chỉ còn Âu Dương Na Na và Thiên Tỉ dọn dẹp.Đại sảnh rộng lớn, những bông hoa trắng, những tấm vải rèm trắng khẽ rung bởi gió, gió lại thổi tới mùi cả hoa Oải Hương dễ chịu, nỗi đau mất cha mẹ này cũng đến núc họ phải chôn xuống.Cha mẹ anh cũng đã được an táng đến nơi yên nghỉ, anh quỳ xuống trước tấm ảnh của họ mà lạy ba lạy.Đôi mắt đen sắc bén không yên, luôn tự trách bản thân mình.-"Con xin lỗi".

Anh và Hắn đều là những kẻ mạnh mẽ, lạnh lùng và tàn khốc, làm việc một cách quyết đoán và nhẫn tâm.Những người như thế sẽ phát điên lên khi động tới người của họ hoặc người họ yêu thương, bọn họ chính là như vậy.

- Na Na, cô bưng bát canh tổ yến cho hai người họ uống cho nóng, để tôi lau bàn bếp.- Thiên Tỉ vừa nói vừa đưa cho Âu Dương Na Na.

- Ồ.-Âu Dương Na Na mỉm cười, tay hờ chén canh, không tránh kịp canh liền đổ hết lên tay Thiên Tỉ, chiếc bát rơi tự do mà vỡ choang, Vương Tuấn Khải ở ngoài nghe thấy âm thanh giật mình đi nhanh vào, vừa núc Hoàng Kì Lâm cũng đến.Anh thấy Thiên Tỉ đang ôm tay vội tiến tới nâng tay cậu lên thì vết thương trên bàn tay trắng sứ đã nổi đỏ rực, bị phỏng rồi.Thiên Tỉ cố gắng chịu đau chỉ lắc đầu không sao, anh dùng lực bế cậu lên phòng, đôi mắt vừa mệt mỏi vừa lo lắng khiến Thiên Tỉ cảm thấy áy náy vô cùng."Lại làm anh lo lắng nữa rồi".

- Còn đau không.- Vương Tuấn Khải bôi thuốc trị phỏng cho Thiên Tỉ, giọng nói trầm tĩnh chan chứa yêu thương, quan tâm, lo lắng.

- Không sao.- Thiên Tỉ không ngừng nhìn vào gương mặt, động tác dịu dàng của anh lại làm cho tim cậu đập liên hồi.

- Được rồi, em đừng vào bếp nữa, người làm sẽ tới vào ngày mai.- Vương Tuấn Khải đưa tay cất thuốc đi rồi tới ôm cậu vào lòng.

Thiên Tỉ không biết nói gì hơn ngoài gật đầu nghe lời anh.Cánh tay nhỏ nhắn vòng qua eo anh mà ôm.Mùi hương quen thuộc trên người anh phả vào gương mặt cậu, chốc nát đã đỏ bừng.Vương Tuấn Khải khẽ nâng cằm Thiên Tỉ lên, đặt vào môi cậu một nụ hôn sâu, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.Anh bế cậu ngồi lên đùi mình, Thiên Tỉ cũng đáp trả lại anh bằng sự ngoan ngoan, tay cậu khắt khe ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải.Môi mềm mại bị anh mút cho tới đỏ, Vương Tuấn Khải dùng lưỡi đi vào khoang miệng cậu khám phá mọi ngóc nghách, nghịch ngợm dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của Thiên Tỉ khiến cậu không kịp luốt, một dòng nước từ khóe miệng cậu chảy xuống.Vương Tuấn Khải buông cậu ra, đưa lưỡi liếm dòng nước vừa chảy vương trên cằm Thiên Tỉ.Đôi mắt của anh đã đục ngầu, chỉ có dục vọng nổi lên.Cậu biết anh đang muốn điều gì, bàn tay nhỏ đẩy cơ thể to lớn xuống rồi nằm đè lên người Vương Tuấn Khải, đôi tìm môi mà hôn.Dứt nụ hôn nồng cháy, Thiên Tỉ đưa chiếc lưỡi mềm lướt qua chiếc cằm cao ngạo của Vương Tuấn Khải.Cổ của anh đã bị ướt bởi chiếc lưỡi Thiên Tỉ liếm láp,anh có cảm giác nhột ở cổ, cậu dè dặt như con mèo con thưởng thức đồ ăn mới vậy.Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ trước sự nhiệt tình của Thiên Tỉ, không thể chịu nổi sự kích thích từ cậu, anh vật cậu xuống từ thế bị động dành lấy chủ động, cuồng nhiệt cùng Thiên Tỉ.Cả hai quấn lấy nhau trải qua từng cơn hoan ái cùng khoái cảm dồn đến.

~~ Phòng Kì Lâm~~

Trong phòng tối om, ánh sáng bên ngoài được chiếu vào bởi khe hở chiếc rèm cửa kính, không khí u ám tới đáng sợ.

Chát..

Sau khi Vương Tuấn Khải bế Thiên Tỉ rời đi, Hoàng Kì Lâm giận giữ kéo chặt tay Âu Dương Na Na về phòng.Vừa mới tới cửa, cô còn chưa kịp ủy khuất việc hắn làm tay cô đau đã nhận được một cái tát của hắn.Âu Dương Na Na mất cân bằng ngã soài xuống đất, miệng có rỉ ra chút máu tươi.

- Tiểu Lâm, anh có biết anh đang làm gì không?- Âu Dương Na Na quát to.

Đôi mắt cô đã sớm sũng nước, vài giọt từ khóe mắt chảy xuống, không hiểu gì nhìn Hoàng Kì Lâm.

- Cô còn muốn gây chuyện đến bao giờ?

Hoàng Kì Lâm ngồi xuống chỗ cô ngã, bàn tay to khỏe bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh khiến Âu Dương Na Na vừa đau vừa sợ hãi.

- Em không có làm gì?- Cô ra sức lắc đầu chối, chưa bao giờ cô nghĩ tới người đàn ông này nổi giận đáng sợ như vậy, như là một con mãnh thú có thể một tay bóp chết con mồi ngay lập tức.

- Hừ, có phải tôi đã quá nuông chiều cô.- Hắn cười nhạt, tay hất mạnh khuôn mặt Âu Dương Na Na đã tái xanh.- Tôi đã từng cảnh cáo cô chớ dại mà động tới Vương Tuấn Khải, kể cả là người của hắn, cô nghĩ mọi việc cô làm có thể thoát khỏi tầm mắt của tôi, cô quá coi thường Hoàng Kì Lâm này rồi.

Âu Dương Na Na nước mắt giàn dụa, bên má vẫn còn in nốt hằn đỏ.

- Tiểu Lâm, em biết sai rồi, xin anh tha cho em, em chỉ nhất thời hồ đồ.

- Tốt nhất cô biết điều mà dừng việc ngu xuẩn kia đi, còn nữa tôi sẽ để cô biến mất mãi mãi và bá tước Mĩ cũng mãi bị chôn vùi.-Hoàng Kì Lâm đứng lên quay lưng về phía cô, ánh mắt nhìn ra phía ngoài.Hắn biết lòng hắn đã yêu cậu con trai đáng yêu, xinh đẹp và thuần khiết đó, hắn cũng biết cậu chỉ yêu một mình Vương Tuấn Khải, hắn biết hắn không có cơ hội và hắn càng không thể vì thế mà đánh mất tình cảm giữa mình và Tuấn Khải.Hắn chỉ có thể làm như vậy để bảo vệ Thiên Tỉ, người mà hắn yêu thôi, âm thầm mà dõi theo.

Sự thật Âu Dương Na Na không thể ngờ tới hắn lại có thể biết được mọi chuyện, chỉ đành cầu xin hắn tha thứ rồi tính tiếp.(Au: hình như mày không biết sợ hở con).Cô dứng dậy đi về phía Hoàng Kì Lâm, đưa tay ôm lấy hắn từ phía sau, giọng nói run run, âm thanh nấc lên từng cơn.

- Tiểu Lâm, em đã biết sai, xin anh đừng bỏ em.- Thấy Hoàng Kì Lâm không nói gì, môi cô lại nhếch lên nụ cười vừa ý, tiếp tục đứng ôm hắn tỏ vẻ đáng thương.Bàn tay Âu Dương Na Na trượt xuống phía dưới chỗ nam tính của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn nó.Hoàng Kì Lâm liền quay đầu ném Âu Dương Na Na lên giường, không hôn môi, cũng chẳng chải qua bước dạo đầu, chỉ cởi chiếc quần phía dưới, thúc mạnh mẽ đi vào sâu bên trong hang động hơi khô của cô do chưa được kích thích.Âu Dương Na Na đau rát nhưng phải cắn môi chịu đựng, dần dần thích ứng, từng chợt khoái cảm truyền đến, tiếng rên rỉ mê hoặc của cô và tiếng gầm của hắn lan khắp căn phòng.

-------------------

Đọc được nhiều cmt của mọi người khiến au rất vui, ý tưởng tuôn ra tràn trề..hế hế..

Sau khi em phi đội ngủ không mặc quần của 3 chẻ, au sẽ sẽ viết ra một phiên ngoại, có ai muốn đọc không..hehe..là có H..ta khẩu hiệu " KHÔNG MẶC QUẦN, KHÔNG MẶC QUẦN" =)))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro