CHAP 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..........................................( ̄3 ̄)...............................

Mọi người đọc truyện zui zẻ   * biến*.........

*

* *

2h30 chiều ta mới thoát khỏi nơi sặc mùi thuốc này và được ăn cơm trưa + chiều, sáng đã không được ăn để thử máu rồi, đói muốn xỉu luôn. Va buổi chiều, ta lại bắt đầu công việc ngồi chờ từng kết quả một, đấy là hiện giờ trên đã có một vài " xấp" giấy tờ xét hiện rồi[au: Thôi, để em cầm giúp cho*năn nỉ*, TT:ai làm tui ra nông nỗi này* sục sôi máu lửa*, au:hjhj*xách dép chuồn kẻo cháy..*]

- Bạn khám gì mà nhiều vậy??- Một tên con trai, không miễn cưỡng cũng coi là có tí dung nhan hỏi ta[au:*đẹp vậy mà chê*, TT: ai viết,au:..], có lẽ cũng đang chờ kết quả

- Hì hì, khám hết - Ta thở dài, ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh hắn, như gặp được "bạn đồng môn" vậy. Rồi ngó sang tờ giấy hắn cầm với ánh mắt tò mò

- Aa, là anh chứ không phải bạn -Ta phát hiện hắn hơn ta một tuổi

Hắn nhìn ta ngơ ngác. "Chậm hiểu thế không biết"- Ta thầm nghĩ rồi giải thích luôn chớ, thật ra giờ ta chả còn hơi để nói ra lời:

- Anh 15, em 14-. Rồi khuyến mãi luôn một nụ cười đồng điếu sáng chóa như ánh mặt trời mà không biết rằng ai kia vô tình nhìn thấy và tim lỡ trật một nhịp.

Khó khăn lắm mới kiếm được một bạn cùng" hoàn cảnh" trong cái khoa toàn người già ngồi chờ khám hoặc lấy kết quả khám, hai người như" cá gặp nước" ngồi chém gió nửa ngày. Câu chuyện chỉ quanh đi quanh lại quê quán, trường lớp. Hắn không phải người Bắc Kinh, tên Vương Tuấn Khải, còn vì sao đến khám là do ngày trước bị sốc thuốc, thỉnh thoảng đầu lại đau như búa bổ, theo lời hắn nói. Nói chuyện mới biết, hắn và ta có cùng chung một niềm đam mê lớn, đều thích vẽ vời [ tâm đàu ý hợp phết :v]. Hắn chuẩn bị thi Kiến trúc, ta cũng có nguyện vọng như thế. Hắn khuyên ta nên đi học vẽ bài bản vì giờ ta mới chỉ học cách vẽ trên mạng, vẽ chơi thôi. Hắn nói, vẽ để thi và để chơi khác nhau nhiều lắm và nếu ta có năng khiếu, thời gian vẫn đủ,..Đang chém gió vui vẻ thì bác sĩ gọi hắn vào. Một lúc sau, ta đang nghiên cứu mấy cái kết quả, hắn thất thần đi ra, mặt ngơ ngác để lại cho ta một câu:

...............................End..................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro