Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu phải nằm viện điều trị một tuần để các vết thương liền hoàn toàn....Thiên học bá tất nhiên chả thích nghỉ học tí nào hết....Cũng vì vậy mà bạn Nguyên của chúng ta đã bị vắt kiệt hoàn toàn sức lao động, ngày ngày , Nguyên đều phải chép bài, ghi bài tập rồi chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện để lo cho thằng bạn chí cốt...Điều đó khiến cậu muôn phần cảm thấy có lỗi với người bạn thân nhưng mà kệ đi....bạn thân mà...(Au: Dương Nhi, cậu tốt gớm...;Thiên: *vênh mặt* mi nghĩ ta là ai?)....Một tuần trong bệnh viện sẽ trôi qua êm ả nếu như không có sự xuất hiện liên tục và lâu dài của vị khách không mời....

[...]

Nguyên đang giảng bài cho Thiên thì cánh cửa phòng bệnh bật mở, theo sau là một khuôn mặt không thể tươi hơn của soái ca Vương Tuấn Khải...Anh mà cười như vậy với mấy bạn nữ trên trường thì đảm bảo anh sẽ bị vây bám cả ngày lẫn đêm mất....Vậy nên anh quyết định chỉ dành đặc quyền này cho một mình Thiên Thiên cậu mà thôi...Cơ mà cậu không hề có chút xíu mong chờ nào với cái đặc quyền này hết...Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tươi không cần tưới của anh, cậu thật lòng chỉ muốn khóc thét...Mấy ngày nay ở bệnh viện điều trị, ngày nào anh cũng tới làm phiền cậu hết...Có hôm thì ngay sáng sớm lúc cậu còn lơ mơ ngủ, hôm khác thì đến vào lúc giữa trưa khi cậu đang chuẩn bị thưởng thức bữa ăn của mình còn hôm nay thì lại đến khi Nguyên đang giảng bài cho cậu...Anh làm ơn làm phước thôi ám theo cậu có được không?...Cậu đang nằm viện đó nha...Cậu với anh cũng đâu có phải là bạn chí cốt tri âm tri kỉ tới cái độ anh phải đến "làm phiền" cậu hàng ngày vậy chứ....

[...]

-Nè, anh bị rỗi việc hả? Sao hôm nào cũng tới đây làm phiền tôi vậy hả?-Thiên Thiên nhìn Khải với đôi mắt căm phẫn...Nguyên đã đi ra ngoài mua nước uống....

-Nếu tôi rảnh tới vậy thật thì tôi đã mang chăn gối tới đây ngủ luôn với em rồi...Tôi chỉ là lo lắng cho em thôi...-Khải nhìn Thiên bằng đôi mắt 10 phần nhu tình, tràn đầy sự ôn nhu trìu mến...Cậu ho khan, rung mình một cái rồi phũ phàng trả lời...

-Lo lắng gì cho tôi chứ, Tôi vẫn sống tốt kể cả khi hông có anh canh chừng ngày qua ngày như vậy...

-Em có tôi canh chừng thì sẽ sống tốt hơn gấp đôi đó...-Anh cười toe toét, thản nhiên trả lời...

Câu nói vừa rồi không khác gì tạt nguyên xô xăng vào cái đầu đang bốc khói của cậu, cậu cáu giận mà không làm gì được đành ngồi im và học bài, mặc kệ cái nhìn như muốn nuốt chửng cậu của cái kẻ đối diện...Nhột nhạt quá, khó chịu chết đi được, nhìn gì mà nhìn khiếp thế cha....

.

.

.

.

.

Hết một tuần trời địa ngục ở cái bệnh viện mắc dịch cùng tên mặt dày khốn nạn ngày nào cũng tới gây phiền hà cho cậu...Ơn giời là giờ cậu đã tai qua nạn khỏi và ra viện...Cái niềm mong ước nhỏ nhoi là ngày ngày đến trường của cậu cuối cùng cũng được tiếp tục...Chỉ khổ cho Nguyên là hết phải lết đến bệnh viện thì giờ phải lết tới nhà cậu mỗi sáng để kêu con heo chây lười thích ngủ nướng đi học...Cậu và Nguyên tung tăng đến trường, tung tăng vào lớp, tung tăng đi ăn và tung tăng bị làm phiền (câu nói tối nghĩa nhất của năm)...Vâng, chính là Vương Tuấn Khải siêu siêu mặt dày anh đây, lại cái công cuộc ngày ngày đi theo đuôi cậu, nếu không phải có một chút lí do chính đáng là để bảo vệ cậu thì Nguyên Nguyên đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà đạp anh văng xa hàng trăm dặm khỏi cậu rồi...Sau vụ việc một tuần trước, cả anh và Nguyên đều không thể lơ là một khắc nào hết...Họ lo sợ cậu sẽ lại phải chịu đau đớn một lần nữa...Cậu đã chịu đựng đủ rồi...

[...]

Nguyên cuối cùng cũng đã chịu đặt chút niềm tin nhỏ nhoi vào anh, tin tưởng để anh để bên bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi...Nguyên biết, nếu có thêm anh ở bên thì cậu sẽ an toàn hơn nhiều khi chỉ có mình Nguyên bảo vệ...Nguyên cũng phần nào cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho Thiên dù cho Dương Nhi vô tâm không hề để ý đến...Việc anh chấp nhận lao vào nguy hiểm chỉ để cứu cậu chứng tỏ điều đó...Nguyên cũng có chút xíu khó chịu khi ngày nào cũng có một cái đuôi bám theo Thiên bất kể thời gian và địa điểm...nhưng đành chịu vậy....

[...]

Đối với anh việc đi theo hay đến làm phiền Thiên Nhi không chỉ là nhiệm vụ bảo vệ cậu mà anh đã tự gán cho mình sau cảnh tượng đau lòng một tuần trước mà anh chứng kiến...Không phải vì thương hại mà là vì một nỗi lo lắng sâu thẳm...Không phải vì chút ít quan tâm mà là cả một tình cảm to lớn mà chính anh cũng không hề nhận thức ra...Và một điều nữa, một điều đơn giản mà khó giải thích đến kì lạ...Anh muốn được dành toàn bộ thời gian để ở bên cậu, giống như sắp có một điều gì đó khó khăn mà anh và cậu sắp phải trải qua, một dự cảm chẳng lành...Anh thà là làm một kẻ phiền nhiễu và rắc rối bám theo cậu còn hơn sau này hối hận...Nhưng anh hiểu, cái tên thiên thần bên cạnh cậu vẫn chưa đủ tin tưởng vào anh, vẫn còn những suy nghĩ, nghi ngờ...Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cậu và để Nguyên biết rằng Thiên Thiên ở bên anh sẽ an toàn tuyệt đối...

Suy cho cùng, cả anh lẫn Nguyên đều là cùng vì một con người mà lo lắng, suy tư....phải chăng là cùng một thứ tình cảm...???

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn bạn lydungkute đã luôn ủng hộ cho truyện của au, chap này tặng cho bạn thay lời cảm ơn của au....Au mong các readers sẽ chăm chỉ cmt truyện của au hơn, phần nào chưa được các bạn cứ nói để au rút kinh nghiệm cho những chap sau và các fic tiếp theo....Cảm ơn các bạn đã ủng hộ *cuối người 90 độ*




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack