Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người, tuần rồi Au bận thi khảo sát cho nên không đăng được truyện, đừng chửi au :'(

Lưu Chí Hoành rõ ràng là đã nhận ra tình cảm của Tuấn Khải và Vương Nguyên với Tiểu Thiên Thiên... Chí Hoành rất nhạy cảm với những chuyện như vậy... Nhất là thái độ và hành động của Vương Tuấn Khải hồi sáng....

Lưu Chí Hoành cũng là một ác quỷ- một ác quỷ cấp cao được Ma Vương phái đến để theo sát Vương Tuấn Khải, ý kiến này được tên tể tướng đề ra....Không ai có thể hiểu bước tiếp theo hắn sẽ làm gì... Anh hiểu điều đó hơn ai hết, Lưu Chí Hoành là bạn thân từ nhỏ của anh, lúc nào cũng ủng hộ anh hết mình.... Tuy vậy Hoành cũng chỉ là ngươi làm theo lệnh của cha anh mà thôi... Khi thấy Lưu Chí Hoành xuất hiện ở nhà anh khi anh từ ma giới trở về, anh đã hết sức ngạc nhiên....Vui mừng có, lo lắng có.... Nhưng có vẻ Lưu Chí Hoành chưa biết được bí mật đằng sau Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu không....

Hồi sáng lúc Chí Hoành tự nhiên nhào đến ôm lấy Thiên Thiên, anh đã không ngừng lo lắng.... Nói anh ghen thì cũng chỉ đúng một phần mà thôi... Lưu Chí Hoành vẫn trong thời gian cần cảnh giác cao độ...Trái ngược với anh, Chí Hoành đã được giao rất nhiều những nhiệm vụ khó khăn và tàn bạo, việc giết một người là rất đơn giản.... Sau khi anh rời ma giới lên nhân giới sống như một con người bình thường thì liên lạc giữa anh và Lưu Chí Hoành đã không còn được liên tục như trước.... Anh hiểu rằng việc nghi ngờ một người bạn thân thiết là không đúng nhưng để bảo vệ cho cậu thì anh sẵn sang làm tất cả....

Thấy anh yên lặng , Lưu Chí Hoành nhào đến khoác vai anh...

-Điện hạ, cậu đang nghĩ cái gì thế?

-Đừng có gọi tớ là điện hạ này nọ ở đây...Đây là nhân giới, tớ cũng chỉ bình thường như bao người khác thôi...- Anh cau mày, nói nhỏ...

-Được rồi, vậy tớ không gọi nữa... Cậu làm sao thế? Sao lại thừ người ra như vậy....

-Không có gì đâu, chỉ là tớ đang nghĩ chút chuyện thôi... Không có gì quan trọng lắm đâu....

-Vậy hả? Vậy mà tớ cứ tưởng cậu đang tư tưởng đến cậu nhóc họ Dịch đó chứ...- Kèm theo câu nói là một cái nháy mắt đầy ẩn ý...

-Hả???? Sao cậu lại nói thế? –Mặt anh dần dần đỏ lên, lần đầu tiên một ác quỷ như anh biết cách xấu hổ...

Lưu Chí Hoành che miệng cười nghiêng ngả khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của anh... Cười một lúc, Hoành ngưng lại lau nước mắt rồi ghé sát vào tai anh nói nhỏ...

-Tớ muốn cậu ấy, xin lỗi nhé...- Nói rồi lập tức bỏ về chỗ... Nghe xong câu nói đó, anh cảm thấy một cảm giác lạnh lạnh chạy dọc theo sống lưng....Lưu Chí Hoành nói vậy là có ý gì....Chẳng lẽ phán đoán về việc cậu ta chưa biết sự thật về Thiên Thiên là sai sao? Anh hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Lưu Chí Hoành... Chuyện này anh phải nói cho Vương Nguyên nghe...

[...]

........*ring ring*........ Điện thoại của Vương Nguyên rung lên, bỏ cây bút trong tay xuống mặt bàn,Nguyên chậm rãi xem tin nhắn vừa được gửi đến...Là Vương Tuấn Khải, anh ta nhắn tin cho mình làm gì?

"Vương Nguyên, sau giờ học tôi đợi cậu ở phòng thể chất, cậu nhất định phải đến, có việc rất quan trong..."

Cụm từ rất quan trong của anh khiến cậu có chút cảm giác lo lắng.... Không lẽ việc này liên quan đến Thiên Thiên... Cậu khẽ đưa mắt nhìn Thiên Tỉ đang cắm cúi làm bài tập, lòng không khỏi suy nghĩ...Nguyên không muốn Thiên Tỉ gặp nguy hiểm thêm lần nữa, nếu lần đó Nguyên và anh không đến kịp thì có lẽ Thiên Thiên đã bị giết rồi... Sai lầm lần đó chắc chắn không được tái diễn...

Điều Nguyên vẫn còn suy nghĩ là về cái người tên Lưu Chí Hoành đó....Hắn ta rõ ràng là một ác quỷ... Nhưng tại sao? Tại sao Nguyên lại cảm thấy như có chút gì không phải....Cảm giác đối với hắn không hẳn là một ác quỷ....mà lại có phần giống con người nhiều hơn....

-Thiên Thiên, cuối giờ học cậu cứ về trước nhé... Nếu thấy có gì không ổn thì phải gọi điện ngay cho tớ, nếu có kẻ đuổi theo cậu, cậu cứ trốn vào đâu đó rồi gọi cho tớ....- Nguyên khều nhẹ vai Thiên Thiên, dặn dò...Thiên Thiên ngạc nhiên....

-Có chuyện gì sao?

-Không có , chỉ là tớ có một cuộc hẹn thôi...rất quan trọng nên không thể bỏ được...- Nguyên nhấn mạnh cụm từ rất quan trọng, Thiên Thiên gật đầu nhẹ một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục làm bài...

[...]

-Anh muốn nói gì? Tôi đang nghe đây...

-Thiên Thiên đâu rồi? Tại sao lại chỉ có mình cậu?

-Anh hẹn tôi tôi kêu cậu ấy về trước rồi... Anh nói xong tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh đây...-Nguyên lạnh lùng nói, biểu cảm trên gương mặt vẫn không chút thay đổi...

-Em ấy về một mình sao? Sao cậu lại để em ấy đi một mình như vậy?...- Khải hoảng hốt, không ngừng hỏi dồn...

-Lúc đầu thì đúng là vậy, nhưng hồi nãy tôi thấy Lưu Chí Hoành đi cùng với cậu ấy...

-Lưu Chí Hoành? Bao lâu rồi?...- Anh nắm lấy bả vai Nguyên, khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi bao trùm...

-Cách đây 20 phút, tôi sau khi tan học phải đến hội học sinh để bàn một số chuyện nên....-Nguyên chưa kịp nói hết lời đã bị anh vội vã đến luống cuống nói xen vào...

-Mau đuổi theo, Thiên Thiên đang gặp nguy hiểm....-Khải gần như gào lên, âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng khiến Nguyên thảng thốt... Khải quay người chạy thật nhanh khỏi phòng thể chất, bằng hết sức chạy ra khỏi trường, anh không thể bay khi xung quanh có nhiều người như vậy được, Nguyên chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng cũng vội vã chạy theo...

-Có chuyện gì vậy Vương Tuấn Khải?- Cậu vừa chạy theo vừa hét lớn...

-Chuyện tôi muốn nói với cậu chính là có liên quan tới Lưu Chí Hoành, cậu ta nói muốn Thiên Tỉ....Chẳng lẽ cậu không nhận ra cậu ta là ác quỷ??? –Khải gào lên đáp lại, trong lòng anh giờ rất rối ren, chỉ một mực nghĩ đến sự an nguy của người con trai mà anh yêu thương- Dịch Dương Thiên Tỉ...Nguyên cũng không khá hơn, dùng hết sức chạy thật nhanh, mong rằng Thiên Tỉ sẽ không gặp chuyện gì xấu....

"Dịch Dương Thiên Tỉ, nhất định không được gặp chuyện..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack