Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên quay người nhìn Vương Tuấn Khải ở phía sau, gương mặt anh cúi xuống... Nguyên nhận ra, bản thân anh cũng không biết có nên nói cho người bạn thân Lưu Chí Hoành của mình sự thật này hay không? Thiên Tỉ tuy sở hữu sức mạnh rất lớn nhưng bản thân hiện tại cậu lại chẳng hề khác gì một con người bình thường yếu ớt và sinh mạng rất mong manh... Vương Nguyên lại càng hiểu hơn việc cho thêm một người khác biết thì tính mạng của Thiên Tỉ lại càng bị đe dọa nhiều hơn nữa...

Nhìn thấy hai người kia cúi mặt xuống, nhìn chăm chăm vào mặt đường, Hoành tuy là không hiểu ngọn nguồn của vấn đề nhưng bản thân cũng đủ thông minh để nhận ra chuyện của cậu nhóc Thiên Tỉ kia khó nói tới mức nào...Ngay cả người bạn Vương Tuấn Khải chưa bao giờ giấu Hoành bất cứ chuyện gì mà còn đang trải qua đấu tranh tư tưởng quyết liệt như vậy...

Vấn đề này Lưu Chí Hoành tuy vẫn còn tò mò nhưng cũng đã tự mình gạt qua một bên giải thoát cho hai người kia...

-Nếu hai người không muốn nói hoặc không thể nói thì không nhất thiết phải nói... Tuy tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng có vẻ nó có ảnh hưởng rất lớn tới cậu nhóc này... Tôi sẽ không hỏi nữa...

-Tôi...

-Tuấn Khải, không sao đâu....

Vương Tuấn Khải lại cúi đầu, gương mặt so với một giây trước nom còn khó coi hơn gấp mấy lần... Lưu Chí Hoành cau mày nhẹ, giơ tay lên đánh mạnh vào vai Vương Tuấn Khải suýt chút nữa làm anh cắm mặt xuống đất hôn đất mẹ yêu dấu...

-Tôi đã nói sẽ không hỏi nữa mà, cậu đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra...

-Tôi xin lỗi, Chí Hoành...- Âm giọng hạ xuống rất thấp, anh nói như đang thì thầm với Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành mỉm cười, lắc đầu một cái như để khẳng định không sao... Không khí có vẻ đã khá hơn một chút, lúc này Vương Nguyên ở phía sau im lặng từ hồi nãy bất ngờ lên tiếng...

-Lưu Chí Hoành...

-Sao vậy cậu nhóc? – Giọng Chí Hoành đáp trả 10 phần thì có tới 9 phần mang ngữ điệu trêu chọc....Nhưng Vương Nguyên hoàn toàn cho qua, chỉ chầm chậm nói khe khẽ như tiếng gió thoảng qua, có như không...

-Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật...

Cả Lưu Chí Hoành và Vương Tuấn Khải đều hết sức ngạc nhiên, Vương Tuấn Khải thật sự là bị đả kích rất lớn bởi lời nói vừa mới được thốt ra từ Vương Nguyên... Tuy biết Nguyên chưa được bao lâu nhưng chẳng lẽ anh lại không hiểu được gì từ Nguyên qua cách nói chuyện với anh sao? Nguyên là một thiên thần chiến binh mạnh mẽ, bảo vệ Thiên Tỉ chính là thứ luôn được đề cao nhất từ trước tới giờ, không lí nào lại đi nói sự thật có thể gây hại cho Thiên Thiên cho một người không biết rõ là bạn hay thù... Chuyện này, rốt cuộc là sao? Đây liệu có phải Vương Nguyên anh biết hay không?

-Cậu...- Chí Hoành chưa kịp nói hết câu thì đã cảm thấy cục bông mềm mại trong lòng mình cựa quậy, suốt nãy mải nói chuyện này nó nên Chí Hoành, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều không còn để ý đến Thiên Tỉ đang hôn mê vẫn còn được Hoành ôm chặt trên tay... Thiên Tỉ từ từ mở mắt, dùng đôi mắt to tròn màu hổ phách của bản thân nhìn xung quanh, sau một lúc mơ màng, não của cậu đã bắt đầu chậm chạp hoạt động lại... Cậu mở to mắt hết cỡ nhìn cái người đang bế mình trên tay như bế công chúa đang nhìn cậu cười nhăn nhở... Cậu đơ tại chỗ, không còn thốt ra nổi bất kì lời nào nữa cả...

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đang nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Hoành với đôi mắt phòng ra tia lửa tưởng chừng có thể đốt cháy rụi mấy thứ xung quanh... Hoành vẫn cười nhăn nhở, từ từ hạ cậu bé trong lòng xuống đất...Thiên Thiên vừa chạm đất thì đã vội vã đến sau lưng anh để....núp... Tất cả lại được một phen ngạc nhiên nữa...

Bản thân Thiên Tỉ cũng không hiểu sao cậu lại ẩn nấp sau bóng lưng ấy nữa... Chẳng biết vì sao và chẳng biết từ bao giờ cậu lại sinh ra thói quen ấy nữa... Phải chăng vì con người trước mặt khiến cậu cảm thấy tin tưởng và an toàn khi ở bên cạnh? Sao có thể chứ? Cậu với anh ta mới quen nhau chưa lâu, không những thế, anh ta còn là oan gia của cậu nữa....Không thể nào đâu nhỉ... Có thể...chỉ là có thể thôi, tất cả là do sự cô đơn của hình bóng ấy vào đêm mấy ngày trước đã khiến cậu đồng cảm, đã khiến cậu.....rung động....

Sau khi nhận đủ mọi ánh mắt ngạc nhiên từ những người còn lại và phát hiện ra hành động quá lố và hớ của mình, cậu không nói không rằng nhanh chóng tiến lại phía góc tường lấy chiếc balo của mình rồi bỏ đi trước... Bỏ đi khỏi sự ngại ngùng, bỏ đi khỏi sự khó xử...

Cả ba người cứ mãi ngước nhìn theo bóng hình bé nhỏ kia cho đến khi Thiên Tỉ ra đến đường lớn, khuất khỏi con hẻm nhỏ, khuất khỏi tầm nhìn của ba người.... Vương Nguyên liếc xéo Vương Tuấn Khải, cái liếc như thể muốn lột sạch da mặt của anh ra khiến anh rùng mình....

-Tối nay chúng ta gặp nhau ở quán café "10 năm" gần trường, tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả...-Rồi sau đó không quên quay qua anh – Anh cũng đến đi, chúng ta cũng cần nói một số chuyện...

Nói rồi mau chóng xốc cặp chạy đuổi theo Thiên Tỉ...Hai kẻ còn lại cũng mau chóng rời con hẻm về nhà...

Đêm nay sẽ được báo hiệu là một đêm dài với cả ba....

Y]����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack