Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học, trời đã về chiều... Bốn người lại cùng nhau đi về... Nhưng tiếc thay, khung cảnh lại chẳng thể nào vui vẻ như buổi sáng...Cả bốn đều im lặng, không khí ngột ngạt bao lấy xung quanh... Ngột ngạt và căng thẳng... Suốt từ khi tan học cho đến tận bây giờ, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn luôn một biểu cảm... Thực quá bất thường nhưng không ai có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra...

Không một ai có thể mở miệng hỏi Thiên Tỉ câu nào hay kể cả nói đùa cũng không... Cái cách Thiên Tỉ nhìn ba người còn lại mang nét phẫn nộ sâu sắc nhưng cũng chính là đắm chìm trong đau khổ... Tại sao chứ? Vương Tuấn Khải và Lưu Chí Hoành dừng lại tại điểm chờ xe buýt về nhà, Thiên Tỉ cũng không màng vẫy tay chào một cái...

Khi đã đi khuất khỏi tầm nhìn của hai người kia, Thiên Tỉ mới chầm chậm lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo vang lên hòa lẫn với những cơn gió thổi qua, có mà như không...

-Vương Nguyên, cậu là bạn của tớ đúng không?

Vương Nguyên lạnh sống lưng, chỉ kịp cau mày nhìn Thiên Tỉ một cái... Biểu cảm lạnh lùng của Thiên Tỉ khiến bản thân Nguyên thật không tránh khỏi lo lắng... Hà cớ gì mà cậu ấy hỏi như thế? Bản thân nếu không vấp phải chuyện gì, Thiên Tỉ sẽ không bao giờ nói chuyện một cách kì lạ như thế... Vương Nguyên chưa kịp cất tiếng trả lời, Thiên Tỉ đã tiếp tục nối thêm một câu hỏi khác...

-Cậu có giấu tớ điều gì không? Đã đủ tin tưởng tớ như tin tưởng chính bản thân chưa? Còn điều gì mà tớ nên được biết nữa không?

-Tớ... Cậu hỏi tớ như vậy là ý gì? Cậu biết được gì rồi? –Vương Nguyên ngăn lại sự kích động của bản thân, ghìm nén sự lo lắng xuống đáy của chuỗi cảm xúc đang chảy trong huyết quản... nhưng bản thân Nguyên Nguyên lại không hề nhận ra rằng câu hỏi của mình có phải quá rõ ràng là đang tra hỏi? Giống như kẻ phản bội đến giây phút cuối cùng bị dồn vào chân tường đang cố thanh minh tìm lối thoát... Nhưng càng cố gắng bao nhiêu lại càng bị lún sâu bấy nhiêu...

-Nguyên này, chúng ta từ nhỏ tới lớn đều bên nhau, là bạn bè tốt của nhau... Tớ thực mong giữa chúng ta không hề tồn tại bất kì ngăn trở nào chỉ bởi không trung thực... Hơn thế, nhất là những chuyện có liên quan tới tớ, tớ lại càng có quyền được biết, được tìm hiểu...

-Thiên Tỉ...

Thiên Tỉ lại im lặng, ánh mắt hổ phách kiên định nhìn thẳng vào mắt Nguyên như chờ đợi một sự hồi đáp thỏa đáng cho những câu hỏi mà cậu vừa đưa ra... Nguyên lại cúi mặt, vẫn là bản thân Nguyên không có cách nào đối diện với ánh mắt ấy... Thiên Tỉ hỏi vậy, rõ rang là có vấn đề, cậu ấy đã biết được những gì về quá khứ của bản thân... Thiên Thiên của hiện tại là muốn tra hỏi hay muốn xác nhận... Nếu là tra hỏi thì điều gì đã khơi mào sự tò mò này? Còn nếu là xác nhận thì rốt cuộc là cậu đã biết được những gì? Nguyên thật sự không có cách nào lí giải nổi những câu hỏi này... Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khi Thiên Thiên biến mất...

-Nguyên Nguyên, cậu rốt cuộc là còn muốn giấu tới bao giờ? –Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên u ám nhưng lại có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ đang được ghìm nén bên trong giọng nói đang run lên ấy... Nguyên không biết phải đáp trả lại câu hỏi của Thiên Tỉ bằng cách nào, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, rung lên...

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, cười lạnh lẽo... Vương Nguyên không trả lời cậu... Vẫn muốn giấu cậu sao? Cho rằng cậu là tên ngốc không hề biết bất cứ chuyện gì sao?

-Vương Nguyên, tớ nói cho cậu hay, tớ không phải là thằng ngốc để cho cậu giấu hết lần này đến lần khác...Tất cả mọi chuyện, tớ đã biết hết... Tớ không phải con người, tớ là con lai giữa một thiên thần và một ác quỷ mang sức mạnh hủy diệt... Còn đám người vẫn hay truy sát tớ là thiên thần và ác quỷ đúng không? Tớ là mục tiêu săn đuổi của ma giới và thiên giới chỉ để phục vụ mục đích thống trị tam giới đúng chứ? Giờ thì cậu giấu cũng vô ích rồi nhỉ... Dù sao thì tớ cũng đã biết hết, tường tận từng chút một, có khi còn biết nhiều hơn cả cậu ấy chứ, có đúng không ngài thiên thần chiến binh?

Một giọng điệu mỉa mai chua xót, Thiên Tỉ nói ra những lời này mà cảm thấy như đang tự mình đâm xuyên qua trái tim hang ngàn mũi kim nhọn, đau đớn đến rỉ máu... Vương Nguyên, vì cớ gì mà cậu lại đối xử với tớ như thế? Vì điều gì mà lại giấu tớ tất cả?

Vương Nguyên cảm thấy trời đất như tối sầm lại, quay cuồng... Dịch Dương Thiên Tỉ...cậu ấy biết tất cả? Cậu ấy đã biết hết... Vương Nguyên kìm xuống sự sửng sốt của bản thân, giọng điệu có mang chút gấp gáp hỏi người đối diện...

-Kẻ nào nói cho cậu nghe những điều này? Rốt cuộc là kẻ nào?

-Biết rồi thì cậu sẽ làm gì? Giết hắn để bịt miệng? Không còn kịp nữa rồi Vương Nguyên... Giờ tớ biết hết rồi, cậu cũng không cần nhọc công giấu diếm nữa...

Cổ họng Vương Nguyên nghẹn lại, không cách nào thốt lên nổi một lời thanh minh, những lời Thiên Tỉ nói ra nghe như xát muối vào tim của Nguyên vậy...

-Vương Nguyên, cậu mau giải thích đi... Tại sao lại không nói gì... Mau nói đi... Tại sao lại im lặng?...

Cơn giận bị nén lại lúc trước bật ra thành tiếng thét nửa thất vọng tột cùng, nửa chua xót đến thống khổ... Vốn là cậu không định tin những gì được kể bởi một kẻ lai lịch không rõ ràng... nhưng giờ đây, nhìn thấy người đối diện như vậy, cậu liệu có thể chối bỏ tất cả?

Au: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ lê lết của truyện này, từ giờ ta sẽ cố gắng đê end truyện nhanh nhất có thể, mong mọi người thứ lỗi và tiếp tục ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack