Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ cậu lại nhắc đến Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ không biết phải làm thế nào, liền cúi đầu một lúc sau đó mới nói: "Cậu ấy là một người mà cậu không quen".

Biết cậu ấy không muốn nói, Lâm Gia Hy cũng không ép. Cậu không muốn vì một người lạ, không quan trọng mà phá hoại kế hoạch tối nay của cậu.

"Cậu có đi xe tới trường không?" Cậu chuyển chủ đề.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu "Không, xe đạp của mình hỏng, vẫn chưa sửa".

"Không phải vì cân nặng quá mức của cậu ép cho xe bẹp nát chứ hả?" Lâm Gia Hy trêu chọc.

Nghe xong, mặt Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ như gấc, giận dữ biện hộ cho trọng lượng của mình "Không phải thế! Mình gầy hơn trước rất nhiều, có biết không hả!".

"Tiểu nha đầu, có phải cậu nghĩ không thông, chạy đi hút mỡ chứ hả?".

"Hút cái đầu cậu ấy!"

"Ha ha! Khả năng này rất có thể xảy ra!"

Lâm Gia Hy cố ý khiêu khích, câu đối thoại giữa hai người nhiều thêm, không khí tựa như đã quay về khoảng thời gian trước đây.

Hai người ra khỏi cổng trường, qua đường, đi qua con phố lớn, đi tắt vào ngõ nhỏ, những ngừoi xung quanh càng lúc càng ít, tiếng ồn ào cũng cách hai người càng lúc càng xa. Buổi tối của một ngày trời nắng vô cùng mỹ lệ, bầu trời trong xanh điểm những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương, từng ngôi từng ngôi thu hút trí tưởng tượng của mọi người. Ánh trăng đêm nay rất sáng, từng đợt ánh sáng màu bạc dát đầy màn đêm âm u, lạnh lẽo. Những cơn gió đêm mát lạnh, thổi qa vi vu, dịu dàng mơn trớn làn da của hai người.

"Tiểu nha đầu". Lâm Gia Hy một tay đút túi quần, một tay nắm tay cậu thật chặt.

"Ừa". Chiều cao một mét bảy của cậu đi bên chiều cao một mét tám của Gia Hy trông yêu kiều, nhỏ nhắn lạ thường.

"Thực ra đêm hôm đó không giống như trong suy nghĩ của cậu". Cậu ngửa mặt lên trời, đường nét trên khuôn mặt cậu được khắc họa anh tuấn nhưng cô độc trong bóng đêm. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bàn tay mình đang đặt trong lòng bàn tay dịu dàng của cậu, yên lặng lắng nghe.

"Cô ấy là một người bạn mình quen trên mạng. Cô ấy bị vu khống là ăn trộm tiền của bạn cùng lớp, sự việc bị làm ầm lên. Bạn học tẩy chay cô ấy, bố mẹ gây áp lực và nhà trường cũng gây sức ép. Cô ấy rất sợ hãi liền chạy đến tìm, nhờ mình giúp cô ấy chạy trốn. Hôm ấy sinh nhật cậu, mình không ngờ cậu sẽ thổ lộ với mình, lúc ấy mình chưa trả lời với cậu là vì tâm trạng lúc bấy giờ rất phức tạp. Mình vốn không biết tình cảm của mình đối với cậu cho nên mình đi cùng cô ấy. Sau đó mình suy nghĩ kĩ rồi liền gọi điện cho cậu, thế nhưng...", cậu cười đau khổ, "mình không ngờ cậu lại không muốn nghe điện thoại của mình. Về sau, mình ra nước ngoài du học, mình liên tục gọi điện cho cậu nhưng cậu đều không nhận điện thoại. Mình rất sợ, mình sợ cậu sẽ mãi mãi không màng tới mình nữa cho nên nhân cơ hội tìm kiếm người mẫu lần này, mình đã quay trở về".

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong thấy cay cay đầu mũi. Không ngờ mọi việc hoàn toàn không như cậu nghĩ, hóa ra từ trước đến giờ, người sai là cậu.

"Tiểu nha đầu, tới nhà cậu rồi." Lâm Gia Hy buông tay cậu, gió thổi nhẹ làm mái tóc mềm mềm của Thiên Tỉ hơn rối, Hy đưa tay sửa lại mái tóc rối giúp cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, trước mắt quả nhiên là ngôi nhà quen thuộc.

Cậu hít một hơi thật sâu, quay người dợm bước vào nhà, bỗng nhiên Hy đưa tay kéo cậu lại. Xoay người cậu đứng thẳng, để cậu và Thiên Tỉ mặt đối mặt.

Mặt cậu rất đẹp, còn sáng hơn cả những vì sao trên trời, lại còn rất dễ quyến rũ người khác. Thiên Tỉ cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ mà không làm cách nào kiểm soát được.

"Dịch Dương Thiên Tỉ."

Trong màn đêm tĩnh lặng, cậu nghe thấy tiếng Hy gọi. Cậu thấy Hy gọi "Dịch Dương Thiên Tỉ", chứ không phải là "Tiểu nha đầu" để gọi cậu nhóc xóm mập ú.

"Một năm trước mình nợ cậu một câu trả lời, bây giờ mình trả cho cậu." Giọng nói của Hy rất dịu dàng.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng hát trầm ấm vang lên trong đêm tĩnh lặng. Gia Hy dịu dàng nhìn ngắm cậu, đôi mắt đen láy như hồ nước sâu thẳm, nhấn chìm cậu bằng những đợt sóng tình cảm dạt dào ẩn sâu bên trong. Hai tay Hy nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cậu, thì thầm từng câu từng chữ trong bài hát Ở lại bên anh của Phi Luân Hải: "Ai đồng ý là em có thể không quan tâm đến anh? Ai đồng ý với em đây là sự kết thúc? Em khiến anh chìm đắm trong giấc mộng, rồi lại muốn đánh thức anh dậy sớm. Không có câu trả lời, cũng không nghe thấy gì! Anh thừa nhận anh không phải là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng để đem đến cho em nhiều hơn. Con đường dẫn tới hạnh phúc có quá nhiều điểm giao nhau, có thể lạc đường mà không được phép lùi lại. Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em bấy lâu mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Em mang đến những rung động tâm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nên em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu người nào? Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi."

Gió đêm như dòng nước khẽ luồn qua hai người, ánh trăng dịu dàng, mờ ảo soi bóng họ. Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn Thiên Tỉ, cậu ngước mắt, lặng lẽ quan sát Gia Hy, cả thế giới tĩnh lặng giường như chỉ còn có hai người.

Ý cậu ấy là cậu ấy cũng thích cậu? Có phải vậy không?

Những giọt nước mắt xúc động rưng rưng trước mắt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Lâm Gia Hy lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra. Hai đầu của chiếc vòng là hai viên ngọc đen bóng, tròn xoe. Đó là loại đá may mắn của cậu. Giữa những hạt ngọc đen ở hai đầu là ba hình trái tim bằng bạc, chính giữa ba hình trái tim có chạm khắc một cái tên tách rời từng chữ là: Lâm Gia Hy. Gia Hy nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng đeo vào tay cậu.

Chiếc vòng này Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng nhìn thấy trên mạng. Chiếc vòng này là tác phẩm của một công ty trang sức nổi tiếng chế tác dàng cho những cặp tình nhân, chữ cái ở chính giữa chiếc vòng do những cặp yêu nhau tự yêu cầu khắc vào. Cậu vẫn còn nhớ thông điệp của chiếc vòng là: Tình yêu của anh dành hết cho em! Ý của cậu ấy đã rõ ràng như thế, cậu lại còn không hiểu sao?

Chờ đến hơn một năm, cuối cùng cậu cũng đã đợi được câu trả lời của cậu ấy. Dịch Dương Thiên Tỉ thổn thức, khóc nức nở.

"Đừng khóc, Thiên Tỉ, sau này mình sẽ không để cậu phải rơi lệ nữa." Cậu xót xa nhìn, lấy tay lau nước mắt cho Thiên Tỉ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán thông minh của Thiên Tỉ, khẽ thì thầm: "Thiên Tỉ, nói cho mình biết, tình cảm của cậu dành cho mình có còn không?".

Cậu ngẩng đầu nhìn Gia Hy, đôi môi hồng khẽ mấp máy, đang định trả lời thì cánh cửa đằng sau bị một vật gì đó đẩy mạnh kêu "rầm" một tiếng rồi mở ra, tiếp sau đó là bố mẹ Dịch Dương Thiên Tỉ nháo nhào lao ra ngoài cổng sắt, loạng choạng mấy bước thì mới đứng vững.

"Không phải tôi đã bảo ông là đừng ép thêm nữa hay sao?" Bà Dịch bực dọc, trợn mắt nhìn chồng.

"Nhưng tự nhiên chúng nó nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy gì cả!" Ông Dịch càu nhàu biện hộ.

Mặt Dịch Dương Thiên Tỉ sa sầm, thái dương hằn rõ gân đen: "Xin hỏi, bố mẹ đang làm cái gì thế ạ?".

Câu hỏi của cậu con trai đang bực dọc khiến hai vị trung niên đang đổ lỗi cho nhau dừng lại, không hẹn mà cùng trả lời: "Ngắm sao!".

Nói rồi còn làm như có việc ấy thật, ngẩn đầu lên nhìn trời, rất hiểu ý nhau, "chồng hát vợ xướng", bà Dịch chỉ tay lên trời: "Bố nó ơi, sao đêm nay đẹp thật!". Ông Dịch trìu mến nhìn vợ rồi thủng thẳng đáp: "Sao tuy có đẹp nhưng đẹp sao bằng bà được!".

Dịch Dương Thiên Tỉ trợn mắt, Lâm Gia Hy thì cười khúc khích.

Sau đó bố Thiên Tỉ còn nhân cơ hội kéo tay Lâm Gia Hy, nhiệt tình lôi vào nhà, vừa đi vừa nói: "Tiểu Hy, hơn một năm không gặp đã cao đến thế này rồi, mau đi vào nhà cho bác Dịch xem nào, tiện thể ăn bữa tối rồi hãy về nhé! Đằng nào hai nhà cũng gần nhau, con về muộn chút cũng không sao đâu".

Mẹ Thiên Tỉ cũng nhân cơ hội đi sau hai người rồi hùa vào: "Đúng, đúng!! Tối nay bác làm món bánh xoài. Bác nhớ đấy là món con và Thiên Tỉ thích ăn nhất!".

Dịch Dương Thiên Tỉ trợn mắt, không lấy gì làm lạ với chiến thuật trốn chạy của bố mẹ, liền cùng đi vào.

Trăng sao sáng tỏ, con ngõ nhỏ lại yên tĩnh trở lại.

Đằng sau cột điện cách nhà Dịch Dương Thiên Tỉ không xa, một chàng trai bước ra, mái tóc mềm mại phủ trước chán bị gió thổi bay, ánh mắt ấm áp dưới ánh trăng chiếu trở nên mơ hồ, không hiểu là anh đang nghĩ gì.

......

. Em xin lỗi vì chap này hơi ngắn TvT
. Thanks for reading ♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro