Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vất vả của cô ô sin nhỏ

"Thiên Tỉ, cậu nhất định phải làm ô sin cho Vương Tuấn Khải thật sao?"

Trong lớp, Dịch Dương Thiên Tỉ đang đủng đỉnh thu dọn sách vở, Vương Nguyên ở bên cạnh nhìn cậu chờ đợi, Từ sau buổi trưa lúc Vương Tuấn Khải thốt ra câu nói làm mọi người kinh ngạc, Vương Nguyên đã hỏi câu này lần thứ N.

"Ừ! Mình chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi đấy! Cậu thử nghĩ mà xem. Lúc đầu vì muốn Vương Tuấn Khải nhận lời làm bạn trai, cách nào mình cũng đều thử qua rồi mà anh ta chẳng mềm lòng. Bây giờ cơ hội hiếm có khó tìm tới rồi, đương nhiên là mình không thể bỏ lỡ! Sau một tháng nữa, mình chỉ cần nghĩ tới cái bản mặt khó ưa của Hạ Mỹ Kì phải xin lỗi cậu là trong lòng thấy sướng không chịu nổi!" Dịch Dương Thiên Tỉ phấn chấn, trong đầu nghĩ đến bộ dạng của Hạ Mỹ Kì khi xin lỗi công khai, lòng thấy rất vui sướng.

Vương Nguyên cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của Dịch Dương Thiên Tỉ, do dự một hồi rồi mới nói ra suy nghĩ trong lòng: "Thiên Tỉ, thực ra việc Hạ Mỹ Kì có xin lỗi mình không cũng không quan trọng nữa rồi, đằng nào sự việc cũng qua lâu rồi, đúng không? Thiên Tỉ, chỉ cầu cậu thấy ổn là mình thấy rất vui rồi. Cậu không cần phải vì mình mà phải chịu tủi thân đi làm ô sin cho Vương Tuấn Khải đâu. Cậu làm như vậy, mình sẽ cảm thấy rất buồn!".

Dịch Dương Thiên Tỉ dừng việc thu dọn đồ đạc lại, chăm chú nhìn Vương Nguyên rồi nở nụ cười vui vẻ, "Nguyên, cậu đừng lo! Mình chỉ cầu nấu cơm cho Vương Tuấn Khải thôi mà. Ở nhà, mình cũng thường nấu cơm cho bố, việc này với mình chẳng khó khăn gì. Hơn nữa, việc mình muốn Hạ Mỹ Kì xin lỗi không đơn thuần chỉ là vì cá cược. Cô ta thường ngày rất ngạo mạn, trong lòng mình thấy không thích nên nhân cơ hội này "nhổ bớt mấy cái gai", áp chế tính khí đanh đá của cô ta mà thôi. Nhưng những lý do trên chỉ là thứ yếu, nguyên nhân quan trọng nhất mà mình nhất định phải làm ô sin cho Vương Tuấn Khải đó là mình muốn nhân cơ hội này để xem xét tỉ mỉ nhà của anh ta, xem xem trong nhà có còn những cái huy hiệu bằng đồng khác nữa hay không. Nếu như thực sự phát hiện ra một số lượng lớn huy hiệu bằng đồng thì anh ta chắc chắn là có vấn đề!".

"Nhưng...", Vương Nguyên do dự chau mày, vẫn không yên tâm, "Chỉ có hai người ở với nhau có vẻ không ổn lắm?. Ngộ nhỡ Vương Tuẩn Khải muốn làm gì cậu thì sao?".

"Không có đâu! Không có đâu!" Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ lên vai cậu bạn thân, tiếp tục an ủi, "Nếu cậu ta thực sự định làm điều gì kỳ quái với mình, mình sẽ dùng tới bàn chân bất khả chiến bại đá vào điểm chí mạng để cả đời cậu ta không thể sinh con, duy trì nòi giống!!".

"Đá vào ai để người ta cả đời không thể sinh con cơ?"

Bỗng nhiên có một cái đầu từ bên ngoài cửa sổ thò vào.

"Thì là Vương..." Dịch Dương Thiên Tỉ vô thúc trả lời, ngay lập tức bị Vương Nguyên bịt chặt miệng

"A! Bạn Vương Tuấn Khải, bạn tới từ lúc nào thế?" Vương Nguyên nặn ra nụ cười gượng gạo, cố ý nói to để át đi tiếng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải nhoài hết nửa người qua cửa sổ, háo hức nhìn hai người, "Vừa rồi, các cậu đang bàn tán về vấn đề gì thế hả?".

"À! He he!" Nhìn thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện, Dịch Dương Thiên Tỉ mặt nghệt ra, sau đó gãi đầu cười ngốc nghếch, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Vương Nguyên cứng đầu trả lời: "Không có gì! Không có gì! Chúng mình chỉ nói chuyện tào lao chút thôi".

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong liền hùa theo phụ họa: "Đúng! Đúng! Chỉ là chuyện tào lao của bạn bè với nhau thôi à!".

"Ồ! Vậy các cậu tiếp tục nói chuyện đi. Thiên Tỉ, tôi tới trước vườn hoa chờ cậu." Vương Tuấn Khải thu người về, đang định quay lưng.

Dịch Dương Thiên Tỉ liền gọi cậu: "Không cần đâu! Bọn tôi không nói chuyện nữa đâu. Cậu chờ một chút, tôi sẽ thu dọn sách vở xong ngay!".

Nói rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng cầm sách cở trên bàn cho vào trong cặp sách. Chào tạm biệt Vương Nguyên rồi đỉ ra ngoài.

"Thiên Tỉ!"

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cổ tay mình đột nhiên bị ai đó giữ lại, cậu thắc mắc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Gia Hy tái mét.

Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày, chăm chú nhìn Gia Hy, sắc mặt hắn trông rất khó coi, có phải bị ốm rồi không?", cậu đưa tay định sờ lên trán hắn.

Lâm Gia Hy gạt tay cậu xuống, nghiêm nét mặt chăm chú nhìn cậu, giọng gằn xuống: "Có thật là cậu muốn làm ô sin cho anh ta hay không?".

Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện ra sự không đồng ý của hắn, không trả lời câu hỏi, kéo tay hắn đi ra ngoài, "Mình đưa cậu đi khám bệnh".

"Mình không đi!"

Lâm Gia Hy gạt mạnh tay cậu, ánh mắt kiên định nhìn Thiên Tỉ, "Cậu nói cho mình biết, có phải cậu thật lòng thích anh ta, thích tới mức vì muốn làm bạn gái anh ta mà cậu phải chịu ấm ức làm ô sin cho anh ta?".

Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó kéo tay áo hắn, có ý để hắn cúi thấp người xuống. Lâm Gia Hy tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo. Dịch Dương Thiên Tỉ ghé sát tai hắn thì thầm diều gì đó, sắc mặt tái xanh của hắn dần dần trở nên bình thường, đôi mắt tồi sầm cũng từ từ sáng lên. Cuối cùng, hắn đã hồi phục hoàn toàn phong độ quyến rũ của mình.

"Thôi được rồi! Vậy cậu với tên tiểu tử Vương Tuấn Khải đi về đi! Nếu phát hiện ra Vương Tuấn Khải có hành vi không đứng đắn nào, mình sẽ cầm bình hoa đánh vỡ sọ anh ta, biết chưa?" Lâm Gia Hy ném ánh mắt nghi hoặc về phía Vương Tuấn Khải, vỗ vai Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy cậu đi ra ngoài.

"Ừ! Mình biết rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ cười rạng rỡ gật đầu.

Một ngày dài vô tận, mặt trời buổi chiều giống như đài sen bằng lửa nở rộ ở phía chân trời, tạo ra một vệt son màu đỏ hồng, dễ thương trải dài mêng mông trong biển mây, nhuộm cả bầu trời thành ráng hồn tươi sáng.

Chiếc xe đạp màu bạc dưới sự kiểm soát của người con trai đang đèo một cậu nhóc lướt êm ru trên đường, những ráng mây trên bầu trời nhuộm đỏ áo đồng phục của hai người, dát một màu tươi sáng lên họ. Gió khẽ thổi, nâng nhẹ mái tóc của cậu nhóc, mái tóc dài đen tuyền như tấm lụa bay bay trong gió.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, gió thổi quần áo của Vương Tuấn Khải bay lên, chất vải mềm mại khẽ chạm chẹ vào mũi cậu. Thiên Tỉ ngửi thấy mùi xà phòng thơm nhẹ dịu, phảng phất trong không khí. Một nụ cười dễ chịu nở trên môi cậu, cậu nhìn về ngôi nhà ở phía xa, ngâm nga một giai điệu tự sáng tác ra vừa thoáng qua trong đầu, những giai điệu vui vẻ rải đầy con đường.

"Thiên Tỉ!" Giọng Vương Tuấn Khải theo gió bay nhẹ lên.

"Ừ." Tiếng trả lời của Dịch Dương Thiên Tỉ trong trẻo, tiếp tục ngâm nga giai điệu không lời.

Vương Tuấn Khải ngồi phía trước lặng lẽ một hồi rồi hỏi: "Vừa rồi cậu nói gì với Lâm Gia Hy thế?".

"Tôi nói với cậu ấy về việc cá cược với Hạ Mỹ Kì." Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi sau khẽ đung đưa chân, cười tít mắt trả lời.

Vương Tuấn Khải im lặng hồi lâu, ánh mắt chuyển sang nhìn bàn tay đang bám chặt eo cậu. Đó là một bàn tay trắng và đẹp, trên cổ tay là một vầng sáng màu bạc, đó là một chiếc lắc tay bằng bạc, ba chữ "Lâm Gia Hy" được khắc trong hình trái tim đang phát ra thú ánh sáng chói chang, nhức mắt. Cậu do dự hồi lâu mới thốt ra câu hỏi để trong lòng: "Cậu thích Lâm Gia Hy có phải không?".

"Thích!" Dịch Dương Thiên Tỉ cười ngây thơ, trải lòng về những chuyện đã qua: "Quan hệ của tôi với cậu ấy từ nhỏ đã rất tốt. Trừ một hiểu lầm tương đối đặc biệt ra thì có thể nói là chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau".

"Cậu thích cậu ta có phải là kiểu giống nam nữ thích nhau không?" Vương Tuấn Khải căng thẳng mím môi, cảm giác như thể cả bàn tay đang bóp chặt trái tim.

"À!"

Dịch Dương Thiên Tỉ không ngờ Vương Tuấn Khải lại hỏi thẳng thắn như vậy, mặt liền đỏ bừng. Mấy phút trôi qua, cậu mới ngượng ngùng nói: "Ngày trước tôi có thích đơn phương cậu ấy, nhưng vì hiểu lầm nên chúng tôi không thể ở bên nhau. Sau đó cậu ấy ra nước ngoài du học, chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa. Mãi cho tới sau khi cậu ấy trở về không lâu thì hiểu lầm của chúng tôi mới được giải quyết".

"Có nghĩa là sau khi giải tỏa được hiểu lầm thì các cậu sẽ ở bên nhau phải không?" Vương Tuấn Khải cảm thấy trái tim mình càng lúc càng bị bóp chặt hơn, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu, chăm chú suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Tôi không biết! Trong lòng sớm đã cảm thấy có gì đó thay đổi rồi, việc sau này tôi không dám nói trước", nói xong đảm mắt chuyển sự chú ý sang Vương Tuấn Khải, "Đừng nói chuyện này nữa. Hay là nói chuyện khác đi!".

"Nói gì bây giờ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ mắt sáng lấp lánh nhìn khuôn mặt của Vương Tuấn Khải, hào hứng nói: "Thì nói xem tại sao bỗng nhiên anh lại muốn tôi làm ô sin cho anh !".

Vương Tuấn Khải tuột tay, chiếc xe đột ngột đi nhanh tới mức không thể kiểm soát được, suýt thì đâm vào cột đèn bền đường.

Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình, sém chút nữa thì ngã ra đường. Cậu liền nắm chặt áo anh, tức giận hỏi: "Anh làm gì mà tự nhiên phóng xe nhanh thế hả?".

Vương Tuấn Khải nhanh chóng hãm phanh, giảm tốc độ. Trước câu hỏi của Dịch Dương Thiên Tỉ, anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trên khuôn mặt trắng trẻo tự nhiên xuất hiện hai khối màu đỏ bất thường. Vài phút trôi qua mới tìm được một cái cớ rất "chuối", nhẹ nhàng nói: "Tôi... Chân tôi bị chuột rút!"

"Chân bị chuột rút và việc xe tăng tốc có mối quan hệ gì sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhăn mũi, nghi ngờ.

"Haizzzz!" Vương Tuấn Khải thở dài, đáp qua quýt: "Đại thể là khi đạp xe mà bị chuột rút thì sẽ đạp càng nhanh!".

Có đúng là như thế không? Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩ mấy phút, nghĩ không ra câu trả lời bèn bỏ cuộc. "Ừ! Vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện lúc nãy đi! Tại sao tự nhiên anh lại muốn tôi làm ô sin cho anh hả?".

Vương Tuấn Khải khựng lại vài giây sau.

"Ôi! Ôi! Chân tôi lại bị chuột rút rồi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ ngoẹo đầu nghi hoặc, nhìn chằm chằm chân anh một lượt từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ rất nghi ngờ: "Anh bị chuột rút thật hay giả vờ bị chuột rút hả? Không phải là đang lừa tôi chứ?".

Vương Tuấn Khải ngồi trước, miệng giật giật mấy cái, nhất thời không nói gì.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhăn mũi tiếp tục soi anh, soi kỹ tới mức làm anh phát hoảng. Lúc anh đạp xe tới cống nước, Dịch Dương Thiên Tỉ gần như bất ngờ phát minh ra một chiêu mới, mắt lấp lạnh, nghiêng người rướn lên phía trước, chỉ vào má anh nói: "Vương Tuấn Khải, mặt anh đỏ rồi kìa!".

Kít!

Không có lời cảnh báo nào, chiếc xe đột ngột dừng lại, mũi Dịch Dương Thiên Tỉ húc vào lưng của Vương Tuấn Khải.

Cậu nhảy xuống, ôm mũi, đau quá hét ầm lên: "Vương Tuấn Khải, anh đang làm cái trò quái quỷ gì thế hả? Đang yên đang lành thì phanh xe làm gì?".

"Đến chỗ tôi ở rồi!" Vương Tuấn Khải chỉ tay vào ngôi nhà phía trước, đoạn nhảy xuống xe.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ngôi nhà mà Vương Tuấn Khải thuê ngay ở trước mặt.

Vương Tuấn Khải móc chùm chía khóa từ trong túi ra, đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ: "Cậu vào nhà trước đi, tiện thể chuẩn bị cho công việc ô sin của cậu luôn! Tôi khóa xe xong rồi sẽ vào sau".

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm chìa khóa, chợt nghĩ: Nhà anh ta sạch sẽ như thế thì còn phải làm gì nhỉ? Công việc ô sin mà anh ta nói tới có lẽ là chỉ việc bếp núc thì phải! Biết đâu cái cậu Vương Tuấn Khải này đột nhiên lại có lòng tốt thì sao? Không có nhẽ anh ta đã sớm đồng ý giúp cậu, cho nên mượn cái cớ "ô sin" này để nhận lời giúp cậu.

Nghĩ như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cười hi hi như con ngốc.

Nhưng chẳng bao lâu thì Dịch Dương Thiên Tỉ có muốn cười cũng cười không nổi.

Cái gì mà sớm đã đồng ý giúp cậu! Cái gì mà không đành xuống nước nói với cậu! Cái gì mà mượn cớ "ô sin" để nhận lời giúp cậu! Cơ bản là không hề có chuyện đó! Những điều này đều là cậu "tô màu hồng" cho anh ta!

Thực tế là Vương Tuấn Khải vốn đã có ý đồ đen tối.

Câu chuyện diễn ra như sau:

Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa, đôi dép đi trong nhà để bên cửa vào phòng khách. Vẫn còn ánh sáng ban ngày bên cửa sổ, Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có hơn năm giờ, vẫn còn chưa tới giờ làm cơm tối. Thế là cậu tự động lấy một đống đồ ăn nhẹ ở trong tủ lạnh của Vương Tuấn Khải, rồi với lấy cuốn truyện tranh đã đọc được một nửa trên giá sách, leo lên sofa bắt đầu đọc truyện, bất kể lúc nào đọc đến tình tiết hài hước là cười phá lên.

Vương Tuấn Khải khóa xe xong, bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng Dịch Dương Thiên Tỉ thảnh thơi, cuộn tròn trên sofa.

Mặt không chút biểu cảm ngây người nhìn cậu một lát, ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi tới trước mặt cậu, từ trên nhìn xuống hỏi: "Cậu vẫn chưa bắt đầu quét dọn nhà cửa sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong cuốn truyện tranh ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn xung quanh, sau đó ngẩng lên nhìn anh ngạc nhiên: "Nhà anh vẫn cần phải quét dọn sao?". Nói rồi chỉ tay về phía bậu cửa sổ, "Nhìn xem, kính trong veo đến mức có thể soi gương được", lại chỉ xuống thảm, "thảm dưới sàn sạch như thể vừa mới mua", rồi lại chỉ về tủ ti vi ở cách đó không xa, "cái tủ kia cũng không thấy mảy may một hạt bụi nào, dùng kính lúp để soi cũng không thấy tí ti bụi". Sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải và tổng kết: "Nhà anh sạch như li, cơ bản là không cần phải quét dọn gì cả!".

. Em come back rồi đây '-' tại mải đọc fic 7 ngày ân ái mà quên viết '-' với cả lười nó cứ mời gọi e
. E xin lỗi vì nhả chap chậm nha '-'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro