Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn điệu bộ lúc nào cũng bận bịu vây quanh Dịch Dương Thiên Tỉ của hai người, An Tuyết Kỳ chỉ ngồi ở góc lớp không ai chú ý tới mỉm cười khinh miệt.

Tình trạng này đã kéo dài hơn hai tuần rồi mà Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không thay đổi chút xíu nào khiến Vương Nguyên hết sức lo lắng.

Hôm nay lúc hai người đứng trò chuvện ở tầng thượng của khu lớp học, nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ lại thẫn thờ lơ đãng cuối cùng Vương Nguyên cũng không giấu nổi được sự lo lắng bấy lâu mà bùng phát ra:

"Thiên Tỉ, tại sao cậu lại trở thành con người như thế này chứ? Cậu có biết rằng cậu thế này khiến chúng mình lo lắng lắm không?"

"Xin lỗi..." Dịch Dương Thiên Tỉ áy náy, cúi đầu buồn bã nói, "Mình cũng không muốn thế này đâu nhưng mà thực sự mình không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa..."

Thấy bộ dạng buồn bã của bạn thân thì Vương Nguyên thấy "mềm lòng". Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ nói: "Đừng buồn nữa, có gì thì cứ kể với mình đế chúng mình cùng nhau san sẻ, cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Chẳng phải chúng ta là bạn tốt hay sao?"

Nhìn vẻ ân cần quan tâm của bạn, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy mắt mình rưng rưng.

Cậu cảm thấy mình thật có lỗi với Nguyên, Nguyên đối xử với cậu tốt như vậy, luôn coi cậu là người bạn thân nhất, luôn chia sẻ với cậu những điều tốt đẹp nhất nhưng giờ đây trái tim cậu lại phản bội người bạn tốt ấy, không chút liêm sỉ mà thầm yêu người con trai mà cậu ấy vô ngưỡng mộ! Cậu thật là xấu xa!

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thiên Tỉ, Nguyên sợ hãi vội vã hỏi: "Thiên Tỉ, cậu làm sao vậy? Cậu đừng khóc nữa, có chuyện gì cứ nói với mình mình sẽ giúp cậu!".

"Nguyên..." Thiên Tỉ nhìn Nguyên nước mắt bắt đầu tuôn rơi, "Nếu mình làm điều gì đó có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho mình chứ?"

"Cậu nói lung tung gì vậy hả đồ ngốc, nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của cậu thế này thì có thể làm được điều gì có lỗi với mình được cơ chứ." Vương Nguyên lại dịu dàng ôm lây Thiên Tỉ, cười ấm áp.

"Không phải... Nguyên, đúng là mình đã làm điều có lỗi với cậu..." Dịch Dương Thiên Tỉ như thể sợ Vương Nguyên sẽ đột nhiên bỏ chạy mất, lo lắng nắm chặt lấy áo rồi gục đầu trên vai Nguyên mà khóc.

"Việc Thiên Tỉ dạo này trở nên lạ lùng liệu có gì liên quan tới mình ư?" Nguyên bối rối chau mày nghĩ ngợi một hồi rồi gương mặt lại giãn ra. Cậu nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Thiên Tỉ: "Không sao đâu, nói cho mình biết có chuyện gì đi"

"Mình... mình nói... cho cậu. Liệu... liệu cậu... có tha thứ cho mình không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa khóc vừa nói đứt đoạn.

"Chúng ta là bạn tốt mà, tất nhiên là mình sẽ tha thứ cho cậu. Có ai đời không phạm một sai lầm nào đâu đúng không? Là bạn bè thì phải biết tha thứ cho nhau chứ!"

Dịch Dương Thiên Tỉ bật khóc hu hu, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Vương Nguyên, thấy Nguyên không có vẻ gì là giận, cậu mới bắt đầu nói môt cách khó khăn: "Mình... mình đã thích Vương Tuấn Khải mất rồi!".

Nói xong, cậu vội liếc nhìn Nguyên một cái rồi vội vàng nói tiếp, "Nhưng mà thật sự mình chưa từng nghĩ là sẽ tranh cướp cậu ấy với cậu. Mình đã nói rõ ràng là mình không thích cậu ấy rồi, mình đảm bảo là sau này mình sẽ không gặp mặt Vương Tuấn Khải nữa!" Dịch Dương Thiên Tỉ đau khổ nhìn Vương Nguyên nói như cầu khẩn, "Nguyên, cậu tha thứ cho mình được không?".

Vương Nguyên nghe xong thấy mọi thứ rối tung. "Cậu thích Vương Tuấn Khải thì có gì là sai chứ, tại sao lại phải xin lỗi mình?".

Dịch Dương Thiên Tỉ tưởng Nguyên nói câu này ý muốn trách mình nước mắt lại tuôn dài, nói tiếp: "Nguyên, mình biết là cậu thích Vương Tuấn Khải, nhưng mình thực sự không cố ý làm thế, chỉ là mình không thế kìm chế nổi tình cảm của bản thân...".

"Mình thích Vương Tuấn Khải á?" Vương Nguyên hơi bất ngờ, thì ra là vậy, nha đầu này đã hiểu lầm mọi việc mất rồi.

"Đúng thế mà! Lúc trước... cậu thổ lộ tình cảm... bị cậu ta cự tuyệt, đã khóc rất nhiều mình... đã vì thế mà... cá cược với Hạ Mỹ Kì" Dịch Dương Thiên Tỉ dùng tay quệt nước mắt mà nói.

Thì ra cái thằng nhóc Thiên Tỉ ngốc nghếch thay đổi, trở nên lạ lùng như vậy là vì chuyện này đây. Lúc này thì Vương Nguyên đã hiểu ra, cậu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười không biết là nên nói Dịch Dương Thiên Tỉ là con người có nghĩa khí cao thượng hay là ngốc nghếch nữa

Thiên Tỉ cúi đầu với vẻ cam chịu sẵn sàng nhận sự mắng mỏ của bạn, hồi lâu không thấy Vương Nguyên có phản ứng gì thì ngẩng đầu rối nhìn. Khi bắt gặp nụ cười của Vương Nguyên thì cậu càng thấy rối bời hơn, khẽ hỏi: "Nguyên, sao cậu không nổi giận?".

"Tại sao mà mình lại phải nổi giận chứ? Cậu đâu có làm gì sai với mình. Việc mình thổ lộ tình cảm với Vương Tuấn Khải đã là chuyện của nửa năm trước rồi, mình đâu còn thích cậu ta nữa."

Á! Dịch Dương Thiên Tỉ tròn mắt kinh ngạc nhìn Vương Nguyên. Cậu ấy đã không còn thích Vương Tuấn Khải nữa rổi sao?

Vậy... vậy những lúc cậu ấy đau khổ là sao chứ? Tự hành hạ bản thân sao? "Lau nước mũi của cậu đi kìa!" Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ với vẻ cảm thông, ân cần rút khăn giấy trong túi ra đưa cho Thiên Tỉ. Lúc sau cậu hơi đỏ mặt xâu hổ khẽ thú nhận: "Hơn nữa, mìmh đã thích người khác rồi...

"Hả?" Dịch Dương Thiên Tỉ dừng tay lau nước mũi, kinh ngạc nhìn Nguyên: "Cậu đã thích người khác rồi?".

"Ừ" Nguyên hơi ngượng ngùng gật đầu, "Hôm qua, cậu ấy mới hẹn mình đi xem phim đây!"

"Oa! Đã tiến triển tới mức rủ nhau đi xem phim rồi cơ à?" Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức vui vẻ hẳn lên, phấn khích tra hỏi dồn dập Nguyên,"Cậu ta tên là gì? Có phải là học sinh trường mình không? Có đẹp không? Mau mau khai cặn kẽ ra nêu không mình sẽ không tha cho cậu đâu!"

"Cậu cũng đã gặp cậu ấy rồi đây! Cậu ấy chính là anh chàng phục vụ đẹp trai trong nhà hang Nhã Đằng Các..." Trước sự tra hỏi dồn dập không ngớt của Thiên Tỉ, Nguyên đành đầu hàng khẽ thủ thỉ kể hết chuyện tình lãng mạn của mình và anh chàng phục vụ đẹp trai...

Trời hôm nay không có nắng, bầu trời rộng lớn âm u bởi những đám mây đen kịt, tụ lại thành tầng tầng lớp lớp. Gió lười biếng thổi có cũng như không, không khí đem đến cảm giác nóng bức, ngột ngạt. Nhìn trời u ám, có vẻ như sắp mưa.

Anh vốn mong trời có thể trút một trận mưa thật to, lớn tới mức có thế dập tắt nhiệt huyết trong tim mình, để lần sau lúc gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, sẽ không còn cảm giác đau lòng nữa.

Vương Tuấn Khải nằm trên gác thượng, chán nản nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời.

Anh mặc một chiếc áo phông bó sát màu đen và quần jean bạc phếch, bộc lộ phần nào tính cách lười biếng. Đối lập với vẻ dịu dàng, nho nhã của Hoàng tử trước đây, hôm nay anh bộc lộ vẻ chán chường uể oải. Nhưng cậu đã dám đánh cược, anh chán chường lôi bừa một bộ quần áo trong tủ ra khoác lên người. Có điều đẹp trai cũng có cái lợi, thậm chí mặc đồ của ăn mày cũng thấy thời trang. Cái kiểu của cậu thì mặc đồ nho nhã đẹp đẽ cũng vẫn giống con khỉ. Thật sự là rất nản!

Ở phía Đông Nam, trong góc khuất của gác thượng, Dịch Dương Thiên Tỉ đang như con khỉ leo trên cột đèn gần gác thượng, thở dài ngao ngán. Sau khi thở dài xong là lúc đi vào việc chính, Dịch Dương Thiên Tỉ dang tay bám vào thành lan can, đu người nhảy vào sân thượng, toàn thân loạng choạng, nửa thân còn lại mất thăng bằng rồi ngã "bịch" xuống đất, nằm dán chặt xuống như chữ cái để cỡ to ở trên giây.

Âm thanh quá to ngay lập tức thu hút sự chú ý của Vương Tuấn Khải. Anh đứng bật dậy rất nhanh, tưởng là trộm, nhòm ra ngoài nhìn thấy hình dáng một người rất giống Dịch Dương Thiên Tỉ đang nằm sóng xoài trên sàn sân thượng.

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên, nhìn chằm chằm thằng nhóc đang đau tới mức kêu la oai oái. Anh không dám khẳng định, khẽ cất tiêng gọi: "Thiên... Thiên Tỉ phải không?".

Dịch Dương Thiên Tỉ đang rên rỉ lập tức im bặt.

Làm sao cậu có thể xuất hiện trong tình huống oái oăm, mất mặt đến nhường này kia cơ chứ? Mặc dù muốn được Vương Tuấn Khải ôm đến chết nhưng cũng không cần phải dùng đến sáng kiên "khổ nhục kế thế này chứ? Ngã từ cột đèn xuống đau thật!

Bộ mặt câm nín đau khổ, Dịch Dương Thiên Tỉ nặn ra một nụ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, "Hello dạo này vẫn khỏe chứ hả?".

Ai nhìn cũng biết cậu không khỏe, sắc mặt trở nên xanh xao, người cũng gầy đi nhiều khuôn mặt héo hon. Câu hỏi này của cậu đúng là thừa.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu chau mày nhìn cậu hỏi: "Sao cậu lại ở đây hả?".

"Ơ! À! À!" Dịch Dương Thiên Tỉ nằm trên sàn nhà cười ngốc nghếch, trả lời không liên quan gì tới câu hỏi: "Thì lâu rồi không trèo cột đèn, động tác chậm chạp quá!".

"Cậu đừng leo cột nữa, nguy hiểm lắm. Tôi đưa chìa khóa phụ cho cậu..." Vương Tuấn Khải bỗng nhiên ngưng bặt, dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt lại tối sầm, "Nhưng tôi nghĩ cậu không cần dùng đến nữa rồi..."

"Ai bảo không cần dùng nữa cơ chứ!" Dịch Dương Thiên Tỉ kích động đứng dậy, không cẩn thận chạm vào vết thương, đau quá lại kêu ầm lên,. "Mẹ ơi! Con đau chết mất!".

Vương Tuấn Khải nhíu mày lộ vẻ đau lòng, liền giữ lây chân cậu đang nhảy như con choi choi nhẹ nhàng: "Cậu đừng động đậy, để tôi xem nào!".

Anh nhẹ nhàng gạt tay đang ôm chân nhảy loạn lên của cậu, dịu dàng xoa nhẹ vết bầm tím mờ mờ.

"Sau này tôi sẽ thường xuyên chạy tới đây. Anh không được nuốt lời đâu đấy! Mau đưa chìa khóa sơ-cua ra đây cho tôi!" Cậu nói nhân lúc anh đang xem xét vết thương cẩn thận cho cậu.

Động tác của anh đột nhiên dừng lại, cho rằng mình nghe nhầm, nghi hoặc ngẩng lên nhìn cậu, "Nhưng cậu không muốn cùng tôi..."

"Anh không thể không nhắc tới việc đáng xấu hổ đó phải không?" Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ mặt, liếc xéo anh, gầm ghè nói: "Tôi thay đổi ý kiến rồi, thế có được không?".

Vương Tuấn Khải vui mừng, ánh mắt đen láy trở nên có thần hơn. Anh nắm lấy hai tay của cậu, háo hức hỏi: "Ý cậu là cậu chấp nhận lời tỏ tình của tôi phải không?" Giọng anh run run, hai tay cũng run run.

Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ mặt, né tránh cái nhìn thăm thẳm của anh, "Đúng thế. Đúng thế. Tôi đã nói vói Vương Nguyên rồi. Cậu ấy cũng đã có bạn trai nên chúng mình... chúng mình..." Cậu ngượng nói không nên lời.

Vương Tuấn Khải vui sướng ôm chầm lấy cậu reo lên liên hồi: "Tổt quá rồi! Tốt quá rồi!

"Tối nay chúng mình mời Nguyên và bạn trai cậu ấy đi ăn cơm nhé!" Rõ ràng là anh vui tới mức phát điên rồi. "Đau quá!! Anh đè lên vào vết thương của tôi rồi! Đau chết đi được!!!" Dịch Dương Thiên Tỉ hét lên, đánh vào hai tay anh.

"Á! Xin lỗi! Xin lỗi cậu!!"

Vương Tuấn Khải vội vàng xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu dậy, "Sắp mưa rồi! Chúng mình vào nhà đã! Tôi lấy rượu xoa bóp cho cậu." Dịch Dương Thiên Tỉ theo đà đứng dậy, vừa cất bước, trong đầu bỗng hiện ra tình tiết lãng mạn trong phim Hàn Quốc.

Thế là cậu "ây da" một tiếng, giả vờ yếu đuối ngồi xuống, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Vương Tuấn Khải, tỏ ra đáng thương: "Chân tôi đau quá, không thể đi được!".

Vương Tuấn Khải đã nhìn ra "tiểu xảo" của cậu nhưng không "bóc mẽ", chỉ cười, phối hợp "diễn" nốt vai của mình: "Vậy leo lên lưng tôi, tôi cõng cậu vào nhà."

"Ngại quá! Làm phiền anh rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ miệng thì leo lẻo xin lỗi nhưng vẫn nhanh chóng leo lên lưng anh.

Vương Tuấn Khải mỉm cười vui vẻ, giữ cho Dịch Dương Thiên Tỉ trèo lên. Nô lệ ngốc này, xem ra xem nhiều phim Hàn Quốc nên hóa thành bệnh nan y. Bắt chước tình tiết trong phim nên mới chơi trò vô bổ này, nhưng cũng là nét đáng yêu của cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ trên lưng anh, cảm thấy rất vui, cười tít mắt đến nỗi không khép nổi miệng, trong lòng đầy những trái tim màu hồng. Hóa ra cảm giác làm nũng lại tuyệt như vậy! Chả trách các nhân vật nữ chính trong phim Hàn Quốc cứ thích giả vờ nhõng nhẽo.

Dịch Dương Thiên Tỉ cười ngờ nghệch một lúc, phát hiện ra Vương Tuấn Khải đang cõng cậu đi xuống cầu thang, liền lo lắng hỏi: "Tuấn Khải, tôi có nặng quá không?".

"Không đâu! Cậu nhẹ hơn nhiều so với con voi."

Vương Tuấn Khải thật thà nói, Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ đánh lên đầu anh, "Vương Tuấn Khải, anh làm gì mà còn chưa đi chết đi hả?".

Anh đâu có nói dối, sao cậu lại mắng anh? Vương Tuấn Khải mặt khổ sở, cẩn thận cõng cậu từng bước từng bước đi xuống cầu thang.




. He lỏ ლ(¯ロ¯ლ)

. Thực sự là em lười lắm đấy ಥ_ಥ

. Nhưng mấy chế hối em hoài à (╬ ̄皿 ̄)凸

. Thôi thì lăn dô up một chap ~(‾▿‾~ )

. Mai mốt lại lười tiếp hihi ~(‾▿‾~ )

. Đọc mà không vote không cmt là em lười đấy ~(‾▿‾~ )

. Hihi Sa Dang Hê Ô ~(‾▿‾~ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro