Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ bảy, An Tuyết Kỳ thừa lúc Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý, bí mật đi theo cậu tới siêu thị lớn nhất trong thị trấn. Sau đó, nhân lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đang chăm chú chọn đồ, An Tuyết Kỳ bóc mã vạch dán trên vỏ ngoài của một túi thức ăn, lựa lúc đi sát qua, lặng lẽ dán trộm lên áo của Dịch Dương Thiên Tỉ. Sau đó, lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra khỏi siêu thị máy kiểm tra kêu nhức hết cả tai. Hậu quả là cậu không những chẳng mua được đồ mà lại còn bị bảo vệ siêu thị bắt giữ rồi thẩm vấn nửa ngày trời.

Ngày thứ tám, An Tuyết Kỳ lợi dụng lúc Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ trên bàn trong giờ nghỉ giữa tiết học, buộc trộm dây giày của cậu vào góc bàn. Lúc sau vào học, Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra, bị ngã xuống đất cùng với chiếc bàn, sém tý nữa thì bị ép dẹt lép như tờ giấy bởi chiếc bàn đó.

Ngày thứ chín, dường như tâm trạng hôm nay của An Tuyết Kỳ rất tốt, không hao trí phí sức nghĩ cách trêu chọc Dịch Dương Thiên Tỉ. Chỉ đơn giản đưa chân ra ngáng đường khí Dịch Dương Thiên Tỉ đi qua chỗ cô, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức bò như con cún con trên sàn. Nhưng điều không may mắn nhất lại nằm ở chỗ, lúc đó chiếc quần đồng phục của cậu bị tụt, lộ ra chiếc quần chíp có hình gấu kuma. "Nghìn năm gìn giữ, tan tành chốc lát"... Dịch Dương Thiên Tỉ có cảm giác thể diện của bản thân vì chuyện này coi như đã ném ra Thái Bình Dương rồi!

Ngày thứ mười, An Tuyết Kỳ lại tiếp tục găm đinh vào lốp xe của Dịch Dương Thiên Tỉ, cô ta còn trực tiếp cầm khăn mùi soa nới lỏng ốc vít trên bánh xe, hại Dịch Dương Thiên Tỉ khi đang đạp xe về nhà sau giờ tan học thì lao xuống cống cả người lẫn xe. Kết quả là lại tiếp tục "đến thăm" bệnh viện trung tâm thị trấn.

Lược bỏ những ngày tiếp theo. Mời các bạn suy từ một ra ba...

Hơn mười ngày nay, Dịch Dương Thiên Tỉ vì những hành động độc ác của An Tuyết Kỳ khiến cậu bị thương nặng, nếm trải rất nhiều khổ sở. Đương nhiên là cậu cũng không thể để An Tuyết Kỳ dễ dàng sống qua ngày. Khi An Tuyết Kỳ liên tục triển khai hành động, Thiên Tỉ cũng bắt đầu kế hoạch trả đũa.

Ngày đầu tiên, Dịch Dương Thiên Tỉ thay nước sôi trong bình trà chuyên dụng của An Tuyết Kỳ bằng nước máy.

Ngày thứ hai, Dịch Dương Thiên Tỉ thả chân gián cắt nhỏ vào trong hộp cơm của An Tuyết Kỳ.

Ngày thứ ba, nhân lúc An Tuyết Kỳ không để ý đứng lên, Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ chờ đằng sau lưng lập tức lên kế hoạch vén váy đồng phục của Tuyết Kỳ lên, khiến chiếc quần chíp có hình công chúa barbie lộ ra, thu hút tiếng hút sáo và bàn tán ầm ĩ của cả lớp. An Tuyết Kỳ tức giận tóm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ, định tát cậu thì bị Lâm Gia Hy kiên quyết giữ tay lại.

Ngày thứ tư, Dịch Dương Thiên Tỉ trong viện, không thể tới trường trêu chọc An Tuyết Kỳ. Nhàn rỗi quá, cậu liền viết hai bức thư, một bức thư mời dùng chính tên cậu, nội dung đại khái là hẹn cậu ta đến một công viên nào đó để nói chuyện có liên quan đến Vương Tuấn Khải. Bức còn lại là một bức thư tình dùng danh nghĩa của An Tuyết Kỳ. Sau khi dùng phong bì rất đẹp để đánh dấu hai bức thư, cậu liền đưa cho Vương Nguyên, kêu Nguyên nhét bức thư tình vào trong ngăn kéo của "con cóc đực" hay "nổ" nhất trường, bức còn lại đương nhiên đưa cho An Tuyết Kỳ.

Ngày thứ năm, Dịch Dương Thiên Tỉ quết một lớp keo trong suốt lên trên chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh, lúc An Tuyết Kỳ tới "thăm" ngồi lên ghế, kế hoạch của Dịch Dương Thiên Tỉ thành công mỹ mãn.

Ngày thứ sáu, sau khi giờ học bơi kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ nhân lúc An Tuyết Kỳ một mình trong nhà vệ sinh ở phòng thay đồ đã ôm quần áo để ở ngoài của An Tuyết Kỳ chạy mất, hại cô ta phải ngồi xổm hơn hai tiếng trong nhà vệ sinh, bị muỗi cắn sưng hết cả người. Ố ồ! Đây cũng có thể coi như đã "trả được nợ" vụ "ong đốt" của cô ta.

Ngày thứ bảy, Dịch Dương Thiên Tỉ thừa lúc sau khi An Tuyết Kỳ một mình đi vào nhà vệ sinh, nhét trộm một viên thuốc "dọa ma" mua ở cửa hàng bán đồ chơi vào trong vòi nước ở bên ngoài nhà vệ sinh. An Tuyết Kỳ giải quyết xong nhu cầu cá nhân từ trong nhà vệ sinh bước ra, theo thói quen đi ra rửa tay, ai biết được khi vừa mở vòi, dòng nước từ trong vòi chảy ra bỗng toàn máu là máu, khiến An Tuyết Kỳ gan to như thế cũng bị dọa cho chết ngất, cho rằng mình gặp phải chuyện kỳ dị.

Ngày thứ tám, Dịch Dương Thiên Tỉ tìm thấy một trò đùa rất buồn cười ở trên mạng, nói rằng dùng tỏi chà xát trên đất cho bong lớp vỏ lụa, sau đó cọ xát thật mạnh lên ghế của người mà mình muốn trêu đùa, chờ người đó ngồi lên, thì họ sẽ không ngừng "xì hơi" và muốn đi vệ sinh. Dịch Dương Thiên Tỉ đọc xong, cố ý tìm cách làm thử như vậy một lần, không ngờ An Tuyết Kỳ lao vào nhà vệ sinh thật. Thế là đợi An Tuyết Kỳ chạy vào đó vài giây sau, Dịch Dương Thiên Tỉ mang một hộp pháo nhỏ không có gì nguy hiểm vào phòng vệ sinh, châm lửa rồi ném vào trong, An Tuyết Kỳ sợ hãi la hét ầm ĩ, hình tượng thục nữ thường ngày hoàn toàn không còn sót lại chút nào.

Ngày thứ chín, nhà trường tổ chức kiểm tra tác phong và đồng phục, Dịch Dương Thiên Tỉ ôm mấy cuốn sách báo "cấm" từ nhà Lâm Gia Hy về trường. Sau đó nhân lúc thầy giáo kiểm tra bàn học phía sau An Tuyết Kỳ liền ném mấy cuốn đó lên trên bàn của cô ta. Dịch Dương Thiên Tỉ vừa quay người thì thầy giáo liền bước tới, tình cờ nhìn thấy số sách báo đó mà An Tuyết Kỳ không kịp vứt trả cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Thế là cô nương An Tuyết Kỳ "vinh dự" được mời tới phòng công tác chính trị học sinh, nghe thầy chủ nhiệm giáo dục tư tưởng mấy tiếng đồng hồ.

Ngày thứ mười, ý tưởng đã cạn, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ còn có thể bắt chước trò của An Tuyết Kỳ. Khi An Tuyết Kỳ đi ngang qua, Thiên Tỉ nhanh chóng giơ chân ra ngáng cô ta... Nhưng điểm khác biệt là An Tuyết Kỳ thông minh hơn cậu, chỉ cần bước dịch ra là đã có thể dựa vào bàn bên cạnh rồi đứng vững.

Lược bỏ những ngày tiếp theo. Mời các bạn suy từ một ra ba...

Trải qua hơn mười ngày giao tranh, tuy Dịch Dương Thiên Tỉ đã tận lực dùng hết năng lực của bản thân để đối phó với An Tuyết Kỳ nhưng lòng dạ cậu từ đầu chí cuối không độc ác như cô ta nên hết lần này đến lần khác chỉ có thể sử dụng mấy chiêu thức cỏn con của một cậu bé chưa chiêm nghiệm được nhiều về cuộc sống, về cơ bản chẳng có tác dụng gì với An Tuyết Kỳ. Nhưng An Tuyết Kỳ thì hoàn toàn vô cùng độc ác với cậu, mỗi lần ra tay cũng đều nhắm trúng da thịt của Dịch Dương Thiên Tỉ, lần nào cũng khiến cậu bị thương chỗ này rồi bị thương chỗ kia. Việc này không thể coi là trò đùa nữa, mà hoàn toàn có thể nói rằng đây là sự tấn công.

Tuy nhiên, mặc dù toàn thân bầm tím và bị thương, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không chấp nhận thua cuộc, càng không muốn làm khó Vương Tuấn Khải.


Vì vậy, những ngày này, Dịch Dương Thiên Tỉ không làm cơm cho Vương Tuấn Khải nữa, sau khi tan học cũng không chạy tới nhà Vương Tuấn Khải, thậm chí khi anh hẹn cậu đi chơi, cậu cũng dùng hết lý do này tới lý do khác từ chối, thời gian gặp nhau cũng hai người cũng dần dần ít đi.

Khi tan học buổi sáng hôm nay, Dịch Dương Thiên Tỉ nhận được tin nhắn của Vương Tuấn Khải, nói rằng anh ở Nhã Đằng Các chờ cậu tới ăn cơm. Dịch Dương Thiên Tỉ chán nản nhìn vết bầm tím trên cánh tay rất lâu, đang định nhắn tin lại từ chối lời đề nghị của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên đứng bên cạnh, nhìn cậu rất lâu rồi hỏi:

"Thiên Tỉ, cậu rất muốn đi phải không?".

"Đương nhiên là muốn rồi! Đúng là "một ngày không gặp ngỡ ba thu", mình với Khải đã không gặp nhau hơn mười ngày nay, gần nửa thế kỷ rồi."

"Cậu có nói quá không đó?" Vương Nguyên khẽ cười, nói tiếp: "Vì vết bầm trên cánh tay mà cậu không dám đi đúng không?".

Dịch Dương Thiên Tỉ chu mỏ, khổ sở gật đầu: "Đúng thế! Nếu để Khải nhìn thấy vết bầm tím này anh ấy nhất định sẽ tra hỏi đến cùng. Nếu anh ấy biết do trận chiến giữa mình và An Tuyết Kỳ làm ra thế này, thế nào anh ấy cũng giận."

"Ồ! Xem ra cậu đúng thật là bị Vương Tuấn Khải nuốt gọn rồi!" Vương Nguyên bất lực thở dài, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo dài tay đưa cho cậu, "Mặc vào đi! Áo này là của hot boy nhà mình tặng mình đấy. Nói là làm từ sợi gì quý lắm, mùa đông mặc thì ấm, mùa hè mặc thì mát. Cậu mặc đi, nếu Vương Tuấn Khải có hỏi thì cậu cứ bảo mình cho cậu mượn để mặc chống nắng là được!".

"Oa! Có loại áo thần kỳ như vậy sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc, cầm lấy áo, mặc lên người, quả nhiên có cảm giác mát mẻ, dễ chịu, giữa trời nắng như vậy mà không hề cảm thấy nóng bức chút nào.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đẩu nhìn bạn thân, phấn khích tán thưởng: "Nguyên, hot boy nhà cậu thật là lợi hại! Sao lại có thể tìm thấy bảo bối này kia chứ!".

Vương Nguyên mỉm cười, vui mừng vỗ vỗ vào vai nhắc nhở Thiên Tỉ: "Đừng có nói nhiều như vậy nữa! Mau đi tìm Khải của cậu đi!".

"Ừ! Ừ! Nguyên! Cảm ơn cậu! Lần tới mời cậu đi ăn đồ Đài Loan nhé!" Dịch Dương Thiên Tỉ phấn chấn ôm lấy bạn chí cốt rồi cầm di động chạy ra khỏi lớp.

Dịch Dương Thiên Tỉ chạy tới Nhã Đằng Các, từ xa đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải ngồi ở bàn gần cửa sổ. Cậu vui mừng bước nhanh tới trước mặt Vương Tuấn Khải rồi ngồi xuống.

Đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ gì đó, cảm giác có người ngồi xuống đối diện mình, Vương Tuấn Khải quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đó là Dịch Dương Thiên Tỉ, anh khẽ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp tựa dòng nước lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

"Thiên Tỉ, em muốn ăn gì?" Anh cầm quyển menu ở trên bàn đưa qua cho cậu, nhẹ nhàng hỏi.

"Ăn gì cũng được!" Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói. Thực ra cậu rất muốn ăn sườn rán ngũ vị hương, cũng muốn ăn tôm viên dứa, lại còn cả lẩu cá vừa thơm vừa mềm, sườn lợn xào măng, thịt gà áp chảo... Nhưng ánh mắt anh dịu dàng quá đỗi, nhìn anh dịu dàng như thế, cậu cảm thấy ngại nếu gọi nhiều món như thế.

Vương Tuấn Khải cười, kêu phục vụ tới rồi gọi đầy một bàn toàn món Dịch Dương Thiên Tỉ thích ăn.

Chờ phục vụ đi rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng người, không khách sáo nhìn Vương Tuấn Khải từ trên xuống dưới, sau đó nghi ngờ hỏi: "Vương Tuấn Khải, anh có phải đã làm chuyện gì có lỗi với em đúng không? Tự nhiên lại tốt bụng như vậy, mời em một bàn toàn đồ ăn ngon!".

Vương Tuấn Khải mỉm cười ấm áp, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào chiếc áo dài tay của cậu một giây, làm như không phát hiện ra điều gì, nhìn cậu không nói, trong ánh mắt có chút gì đó đau lòng.

 Dịch Dương Thiên Tỉ  không phát hiện ra, chỉ cảm thấy hôm nay anh dịu dàng vô cùng, trong lòng đoán rằng có lẽ hôm nay anh bị ảnh hưởng bởi lượng hoóc môn tiết ra quá mức. Nghĩ như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cúi thấp đầu, đỏ mặt thẹn thùng.

"Hôm nay, anh làm sao lại im ắng lạ thường vậy? Bình thường không phải anh líu ríu như con chim sẻ sao?" Vương Tuấn Khải mỉm cười, thu lại ánh mắt đau lòng, trêu chọc theo thói quen.

Lời nói của anh lập tức khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không bằng lòng, "Em thì hiểu gì! Em không hiểu anh! Anh vốn là một người trầm tính. Híc! Híc! Những hành động nghịch ngợm mà em nhìn thấy thực ra chỉ là vẻ bề ngoài của anh!". Có gì sai sao? Dịch Dương Thiên Tỉ cậu không dễ gì mà thẹn thùng được một lần, anh có cần bóc mẽ cậu như vậy không?

"Á à! Lại còn sách vở nữa cơ đấy! Tuyệt! Xem ra dạo này thành tích môn văn có sự tiến bộ rồi!" Vương Tuấn Khải cười, đưa tay vò rối mái tóc ngắn ngủn đen huyền của cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mới hồi phục sắc mặt, vì hành động của anh mà lại đỏ lên, "Đừng có nghịch nữa! Đây là nơi công cộng đấy!".

Cậu khẽ né cái tay không biết an phận của anh, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại vui vẻ nói: "Tuấn Khải, em thông báo cho anh một tin vui nhé! Cuối cùng thì Hạ Mỹ Kì cũng xin lỗi Vương Nguyên rồi, mà lại còn công khai trước mặt mọi người nữa cơ!".

"Thật không? Vậy thì tốt!" Vương Tuấn Khải khẽ cười, không nhận xét gì thêm, trán hơi nhăn lại, có chút rầu rĩ.

Bây giờ cậu ấy đang vui như vậy, nếu lát nữa anh nói ra điều đó, cậu ấy có chịu nổi không?

Nhìn nụ cười vui vẻ, tinh thần phấn chấn của cậu, trong lòng Vương Tuấn Khải cảm thấy u sầu, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, lòng anh cũng đang nhấp nhổm không yên.

Một lát sau, những món ăn vừa gọi được mang lên.

Màu sắc, mùi vị của những món ăn thu hút Dịch Dương Thiên Tỉ, không còn chút gì giữ ý hay chí khí, cầm đũa lên là ăn xả láng. Vương Tuấn Khải ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cậu thỏa sức ăn, nhưng không hề động đũa.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa ngẩng đầu băn khoăn nhìn anh, líu ríu nói không tròn vành: "Tuấn Khải, tại sao... anh... không ăn... gì cả?".

Vương Tuấn Khải cười rồi nói: "Hôm nay, bụng dạ anh không tốt, em cứ ăn đi!".

"Ồ!" Dịch Dương Thiên Tỉ vô thức đáp lại rồi vui vẻ cúi đầu, tiếp tục ăn.

Thời gian còn lại, hai người đều không nói gì, Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú ăn, Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn cậu ăn. Dịch Dương Thiên Tỉ ăn đến lúc không thể nhét thêm được nữa, ợ một cái rồi cầm giấy ăn trên bàn lên lau miệng, vẻ mãn nguyện.

"Tuấn Khải, anh ăn tiếp đi, em đi rửa tay đã!"

"Ừ! Em đi đi!" Vương Tuấn Khải gật đầu, nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cậu khuất dần sau dàn hoa dây leo cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro