Chương 12: Bạch Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Ha! Đúng là một ngày tuyệt vời.

-Hừ! Đệ chỉ biết có mỗi cái ăn. Có ăn là chạy lăng xăng như con lăng quăng à.

-Phong đệ hãy còn nhỏ. Mộc cô nương đừng trách mắng.

-Tiếp theo ta đi đâu đây Anh tỷ?

-Dược Phường!

-Dược phường sao? Vừa hay tại hạ cũng có chút việc muốn đến dược phường. Hay là cùng đi.

-Công tử như có dư thời gian?

-Không giấu gì Mộc cô nương, lần này tại hạ đến Bắc Thành là để thay gia phụ đến bái phỏng và chúc thọ Hàn Lão Gia. Đại lễ thượng thọ của Hàn Lão Gia hãy còn lâu mới đến nên tại hạ cũng khá nhàn rỗi.

-Hàn Lão Gia? Là lão Gia Chủ Hàn Gia, một trong tam đại gia tộc ở Bắc Thành ?

-Cô nương kiến văn uyên bác. Bội phục!

-Chuyện này ở Bắc Thành ai ai cũng biết. Ta cũng chỉ như họ mà thôi.

-Anh tỷ! Chuyện ta hứa với Phong lão bá vẫn chưa làm được. Đến Dược Phường ta có chút ngại.

-Đệ lo gì? Phong lão bá là người lớn, tất sẽ không để ý mấy lời nói của đệ. Nào! Đi thôi.

Khi ba người vừa lướt đi thì ở trong một ngách nhỏ gần đó có mấy nhân ảnh hiện ra, xì xì xầm xầm rồi chia hai hướng, một đuổi theo một quay ngược lại, hẳn là bọn họ đang theo dõi hành tung của ba người.

Dược Phòng.

-Chào Phong lão bá.

-Mộc nha đầu đến rồi à? Tiểu tử cũng đi cùng sao ? Còn đây là ..

-Vãn bối Cao Vân Phi, thay mặt Gia Phụ Cao Khiêm xin vấn an Phong lão tiền bối.

-Ra là Cao thiếu gia. Thất kính! Thất kính!

-Vãn bối không dám.

-Mộc nha đầu mời vào trong. Sư phụ ngươi đang đợi.

-Đệ cùng với công tử ở lại đây một lúc. Tỷ vào xem sư phụ có dặn dò gì không rồi sẽ trở ra ngay.

-Vâng! Tỷ cứ đi.

-Xin phép công tử!

-Mộc cô nương cứ tự nhiên.

Mộc Anh có cơ hội cắt đuôi nên nhanh chóng lướt vào dược phòng phía sau, để lại hai người Cao Vân Phi và Nhất Phong ngơ ngơ ngác ngác nhìn chẳng khác những kẻ đi lạc.

-Phong lão bá! Gia phụ muốn mua một ít cao giai đan dược dưỡng sinh ích thọ, không biết ở chỗ lão có loại nào tốt không? Giá cả không thành vấn đề.

-Haha! Chỗ lão phu có không ít, nhưng không biết thiếu gia cần loại đan dược cấp độ nào?

-Cửu cấp huyền đan! Hoàng Đan càng tốt! Nhưng nếu lão bá có loại thảo dược trân quý thì vãn bối cũng muốn xem qua.

-Cửu cấp huyền đan? Không biết đại nhân vật nào mà có phúc hưởng thụ loại đan dược này mà phải phiền đến công tử phải lặn lội như vậy?

-Vãn bối được lệnh gia phụ đi chúc thọ trưởng bối nên phải làm thật tốt để gia phụ không trách phạt.

-Ồ! Cao lão gia thật xem trọng chuyện này thì người được chúc thọ hẳn không đơn giản. Ở chỗ lão phu hiện có một huyền đan lục cấp và một hoàng đan tam cấp. Nể mặt Cao lão gia nên lão phu cũng không dám lấy cao. Huyền đan mười hai vạn. Hoàng đan ba mươi vạn. Ý công tử thế nào?

-Vãn bối muốn xem qua Hoàng Đan tam cấp.

-Có ngay! Mời công tử.

Phong lão vừa phớt tay một cái thì trên quầy liền hiện ra một hộp gỗ đen xì, hẳn là nó được cất trữ trong bảo khí đan.

Cao Vân Phi cũng không khách khí, đưa tay mở hộp gỗ ra xem. Chỉ thấy hộp gỗ vừa mở ra, đan khí đã lập tức tỏa khắp tứ bề, một hương thơm ngào ngạt xông đến não người, len lỏi đi khắp kỳ kinh bát mạch làm cho lòng người cảm thấy thật thư thái sảng khoái.

-Cực phẩm hoàng đan tam cấp. Tốt!

Vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra chất lượng đan dược, Cao Vân Phi hẳn là kiến thức không tầm thường.

-Huynh có thể biết được chúng tốt xấu ư?" Nhất Phong nhìn hắn ngây ngốc hỏi.

-Tất nhiên! Những thứ này đối ta không khó.

-Haha! Người như Cao thiếu gia sao có thể nhìn lầm được chứ.

-Không dám! Lão bá quá khen.

-Thiếu gia thấy thế nào?

-Rất tốt! Vãn bối xin mua đan dược này. Nhưng xin hỏi ở chỗ lão bá có thảo dược quý không?

-Ở chỗ lão phu có một cái vạn niên tiên thảo, dược tính thuộc hệ hỏa, không biết thiếu gia có muốn xem qua?

-Hệ hỏa e không được. Tốt nhất là hệ mộc.

-Vậy thì lão phu rất tiếc.

-Không sao! Nếu Phong lão bá trong một tháng này có thể tìm được một cái tiên thảo hoặc kỳ dược hệ mộc, xin nhường cho vãn bối.

-Nhất định! Nhất định!

Phong lão tươi cười cung cung kính kính nói với Cao Vân Phi, xong lại nhìn qua tiểu tử Nhất Phong rồi tằng hắn nói.

-Tiểu hữu! Hôm trước ngươi hứa với lão phu một việc, không biết có còn nhớ không?

Nghe thấy lời này, Nhất Phong cảm thấy có chút ngại nên đưa tay ra sau đầu gãy gãy, miệng cười hì hì nói:

-Nhất định sẽ mang đến!

-Vậy tốt! Nếu tiểu hữu có thể mang đến cho lão trong 1 tháng này, lão sẽ nể tình Mộc nha đầu mà thu cho tiểu hữu giá cao hơn 1 vạn nữa.

-Vậy là 4 vạn sao? Oa..!

Hắn nghe nói chỉ một cái Sanh Hoàng Kỳ có giá đến bốn vạn kim lượng thì không khỏi vui mừng, liền trầm ngâm suy nghĩ:

-Nhất định phải quay về nơi đó. Chỉ cần hai cái cây nhỏ kia là có thể giúp cho Anh tỷ mở được Dược Phòng rồi.

Hắn quyết định xong liền quay sang Phong lão nói:

-Lão yên tâm! Ta nhất định sẽ mang đến.

-Đa tạ tiểu hữu đã giữ lời hứa. Lão sẽ mang sẵn kim lượng chờ đợi.

Hắn nghe nói đến kim lượng liền không khỏi nôn nóng.

-Ha! Bốn vạn kim lượng. Vậy là có thể đổi lấy một quầy bánh bao ăn đến hết đời.

Hắn tưởng tượng ra cảnh đang ngồi trên đống bánh bao, hai tay không ngừng chộp lấy nhét vào miệng rồi cười ngây ngốc. Nhìn thấy hắn chảy cả nước dãi, Cao Vân Phi cũng phải ngạc nhiên hỏi:

-Phong đệ! Đệ sao vậy? Có bệnh sao?

Hắn nghe gọi liền tỉnh mộng, nhưng nước dãi thì không ngừng tuông ra.

-Không không! Chỉ là đệ đang nghĩ đến mấy việc quan trọng.

-Hử! Đệ có việc quan trọng ư? Có cần ta giúp không ?

-Không cần! Không cần! Đệ có thể tự lo được.

-Thật vậy sao?

Ngay lúc này thì Mộc Anh từ trong nhà đi ra gọi hắn.

-Phong đệ! Gia sư cần gặp đệ.

Hắn nghe gọi liền nhìn Cao Vân Phi cười một cái rồi không dám chậm trễ lướt đi vào trong.

-Tiểu tử! Mời ngồi.

Trước mặt hắn lúc này đây không chỉ có một mà đến bốn người đang làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn.

-Tiểu tử! Để ta giới thiệu. Vị này là Tất Sát Kiếm Lý Di. Vị này là Tăng Dao. Vị này là Thạch Thiết Cương. Còn ta là Thôi Kiệt. Bốn người chúng ta cùng với lão Hạ Tất Nham là bằng hữu bát bái chi giao. Chúng ta hết thảy có bảy người. Phong Thanh Dân lão chưởng quầy ngoài kia cũng là một trong bảy người chúng ta. Chúng ta vẫn còn một người nữa hiệu xưng là Tiêu Dao Thư Sinh, là người trẻ nhất trong bảy người nhưng luận về thực lực hay kiến văn đều vượt trội chúng ta, chỉ là y hành tung vô định mới không có mặt. Chúng ta ở đây đều vì chuyện của ngươi mà có chút tính toán, mong ngươi hãy bình tâm nghe chúng ta một lần, đừng vội nóng nảy mà phá hỏng đại sự.

-Tiểu bối xin nguyện ý lắng nghe.

-Ừ! Ngươi cũng đừng quá căng thẳng. Hãy ngồi xuống nghe chúng ta nói.

Hắn nghe nói cũng không khách khí, ngồi xuống trước mặt bốn người.

-Anh nhi! Con hãy ra ngoài đón tiếp bằng hữu, đừng để y phải đợi.

-Vâng thưa sư phụ!

Đợi cho Mộc Anh rời khỏi, Thôi Kiệt liền nói tiếp:

-Tiểu tử! Chúng ta cũng không giấu diếm ngươi. Chúng ta vốn là cự đầu của một bang hội tên gọi là Bạch Hội. Hơn mười năm trước, chúng ta vì truy tìm một món vũ khí thời viễn cổ mà vô tình mạo phạm đến một môn phái thần bí, bị họ dùng công pháp thần bí phong ấn khí công. Hiện thực lực của chúng ta chỉ là Trung Cảnh khí công, giống như ngươi.

-A.. có chuyện như vậy sao?

-Ngươi đừng vội. Hãy bình tĩnh nghe ta nói tiếp. Chúng ta bảy người thì hết sáu người đã bị phong ấn khí công, chỉ một mình thất đệ là không sao, bởi vì Y không tham dự vào cuộc truy tìm bảo vật với chúng ta. Tuy chịu thua thiệt bị người phong ấn nhưng chúng ta lại biết được không ít bí mật, trong đó có ba cái thuộc hàng kinh thiên động địa.

-Chuyện này thì liên quan gì đến ta?

Hắn không hiểu nên ngây ngốc hỏi lại.

-Không liên quan đến ngươi, nhưng có liên quan đến việc lão Hạ Tất Nham bị người bắt giam". Người tên Thạch Thiết Cương nóng nảy gắt.

-À .. ra vậy!

-Ừ.. hừm! Không hẳn là không liên quan.

-Yên lặng! Để ta nói hết. Lão Hạ bọ bắt giam là vì người của Thất Đại Gia tộc như đã chú ý đến bí mật của chúng ta, nên không ngừng cho người gạ gẫm dụ dỗ. Chính vì chúng ta từng hứa với môn phái thần bí kia sẽ không tiết lộ nửa lời nên không ai trong chúng ta có ý định công bố chuyện này. Nhưng chính vì vậy mà lão Hạ đã bị người của Mạc Gia bắt giam, mục đích là uy hiếp sinh mạng lão để khai thác cái bí mật kia, cũng là để dụ chúng ta tìm đến để bắt trọn. Mà cứ theo tình hình này thì mấy lão già chúng ta đây không sớm thì muộn cũng bị họ bắt như lão Hạ thôi.

-Nói vậy .. không phải Anh tỷ và mọi người đang gặp chuyện lớn sao? Sao mọi người không trốn đi?

-Trốn?" Nghe hắn nói mấy người ngồi trước mặt chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

-Đông Châu này chỗ nào cũng có người của Thất Đại Gia tộc, trốn chỗ nào được cơ chứ? Mà chúng ta cũng không muốn bỏ lại lão Hạ trong lao ngục, vì bảy người chúng ta vốn đã có lời nguyền sống chết bên nhau.

-Vậy thì ta hết cách rồi.

-Tiểu tử! Chúng ta nói chuyện này không phải là nhờ cậy ngươi, mà là cảnh báo ngươi về Cao Vân Phi. Hắn ta là người của Thất Đại Gia Tộc, còn là người của gia tộc đứng đầu nữa.

-Hả? Cao huynh là người của họ ư? Nói vậy...

-Ngươi nhớ Vân nhi chứ ?

Nghe nhắc đến Vân Nhi nữ tử, hắn liền nhớ lại chuyện cũ, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nấm đấm như muốn nộ hỏa xung thiên.

-Đừng nóng vội! Chúng ta nhắc để ngươi nhớ là người của Thất Đại Gia tộc như thế nào với ngươi, không phải để ngươi nộ hỏa xung thiên rồi phá nát nơi này.

Nghe lời này, hắn nhớ lại lời hứa với Mộc Anh, liền thở ra một hơi rồi trấn định lại.

-Tiểu tử! Lần sau đừng hù mấy lão già chúng ta như vậy. Mấy cái mạng nhỏ chúng ta tuy không đáng giá, nhưng chúng ta vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.

-Xin thứ lỗi cho tiểu bối mạo phạm.

-Không sao! Không sao! Chúng ta chỉ đùa thôi.

-Tiểu tử! Chúng ta còn có một bí mật này muốn nói với ngươi. Ta nghĩ ngươi hẳn là có hứng thú nghe nó.

-Bí mật? Xin chỉ giáo.

-Ngươi có biết trong thân thể mình có gì không ?

-Hử?

Hắn nghe hỏi liền đứng dậy nhìn khắp thân thể một lượt nhưng không thấy gì lạ liền nói:

-Ta không thấy gì lạ cả.

-Ta không nói diện mạo bên ngoài của ngươi, mà nói cái ở bên trong thân thể ngươi, đại khái chính là khí công của ngươi.

-Vậy a.

-Ừ..m! Khi ngươi tức giận quá mức, bên trong thân thể ngươi sẽ bộc phát ra một luồng khí công rất mạnh, đủ để san phẳng cái Bắc Thành này. Ta nói để ngươi biết mà ngày sau đừng có nóng giận bừa bãi.

-Nhưng sao ta không cảm nhận được gì cả.

-Bởi vì luồng khí công kia không phải là khí công do tu luyện mà thành, mà nó chính là do huyết mạch truyền thừa. Nhưng ngươi cũng đừng quá tự đắc hay trông chờ vào nó, bởi vì ngay từ lúc ngươi sinh ra thì cái sức mạnh kia đã bị phong ấn lại rồi.

-Phong ấn? Ta .. thật bị phong ấn sao ?

-Không sai!

-Vậy ta .. làm thế nào để dỡ bỏ cái phong ấn kia?

-Ngoại trừ ngươi đủ thực lực phá vỡ nó ra, không thì thế gian này không ai có thể giúp ngươi.

Hắn nghe nói vậy liền có chút không vui, đưa lên hai tay chăm chú nhìn cho thật kỹ như muốn biết cái phong ấn nằm ở đâu.

-Tiểu tử yên tâm. Mấy lão già chúng ta nói ra điều này chính là muốn giúp ngươi tăng lên thực lực để phá vỡ nó.

-Vậy hay quá". Hắn vừa nghe nói liền mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên.

-Nhưng chúng ta có một điều kiện.

-Vâng vâng! Điều kiện gì cũng được. Chỉ cần giúp ta tăng lên thực lực để phá vỡ cái phong ấn kia là được.

-Trước tiên, ta nhắc ngươi, tuyệt không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết về phong ấn trong thân thể ngươi. Còn về điều kiện, đó là ngươi phải giúp mấy lão già chúng ta phá bỏ phong ấn trong thân thể để thực lực chúng ta trở lại như trước kia.

-A.. điều này..ta sao có thể làm được?

-Không cần vội! Khi nào ngươi đủ năng lực tự phá bỏ phong ấn, mấy lão già chúng ta mới tìm ngươi nhờ vả, còn trước đó thì chúng ta cũng không quấy rầy hay ép buộc ngươi làm gì cả.

-Nếu vậy thì được. Ta đồng ý!

-Tốt! Xem như đã giải quyết xong chuyện lớn. Tiếp theo, chúng ta muốn ngươi bồi thường cái tiểu xá mà ngươi đã xé nát hôm qua. Thế nào? Ngươi còn nhớ chứ?

Hắn nghe bị bắt đền liền ấp úng ngại ngùng gãy gãy đầu mà không biết phải làm sao cả.

-Ta .. ta sẽ đền cho các ngươi 1 cái Sanh Hoàng Kỳ. Được chứ ?

Nghe lời này của hắn, bốn người nhất thời há mồm kinh ngạc.

-Này! Tiểu tử ngươi đừng đùa chứ.

-Ta không đùa..nhưng ta cần các ngươi mang ta trở về Sơn Viên.

-Chuyện này không thành vấn đề. Dù sao chúng ta cũng muốn đi đến đó để tìm thảo dược chữa thương và cho ngươi luyện tập để gia tăng thực lực. Hơn nữa lần trước ngươi còn nợ ta lời hứa đi tìm tiên thảo, vậy thì chúng ta lần này làm luôn một thể vậy.

-Vậy thì mấy người các ngươi chuẩn bị lên đường đi là vừa.

-Phong lão bá !

-Tiểu tử ngươi cũng thật thú vị a. Ta cũng muốn chờ xem xem cái Sanh Hoàng Kỳ mà ngay cả Dược Tông tìm suốt trăm năm cũng không thấy liệu có ở trong tay ngươi không?

-Phiền lão đầu ngươi chuẩn bị cho chúng ta vài món đồ hữu ích, kể cả rượu thịt. Chi phí thì trừ vào cái Sanh Hoàng Kỳ của tiểu tử này. Được chứ?

-Hừ! Các ngươi lần nào gây chuyện cũng đến tìm ta, khiến ta cũng muốn mạc ra.

-Yên tâm! Lần này nếu thật có cái Sang Hoàng Kỳ thì tiếng tăm của Dược Phường này sẽ mọc cánh bay lên tận chín tầng mây. Lúc đó lão già ngươi tha hồ hốt kim lượng.

-Có mới nói. Chưa thấy thì ta cũng chưa thể tin tưởng được.

-Vậy thì lão già ngươi cứ chờ xem. Còn ta thì tin tuyệt đối tin tưởng tiểu tử này. Kaka! Còn không mau đi chuẩn bị rượu thịt cho bổn đại gia.

-Hừ!

Phong lão phất tay một cái rồi đi ra ngoài, kéo theo cái tiểu tử hắn đi theo lão.


*****

Tác giả: Tiim Vn

Nguồn: https://tiim.vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro