Khám phá Luân Hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chanhkien.org] Nhân loại đã trải qua vài ngàn năm lịch sử. Những gì xảy ra trong quá khứ có thể bị chôn sâu trong ký ức của chúng ta. Những ký ức đó có thể tác động lên sự thích và không thích, hay chán ghét và trả nghiệp của nhân loại. Thường thường chúng ta nghe những câu chuyện trong lịch sử của vài nhân vật nổi tiếng, những vị anh hùng, những vị tướng lãnh, những học giả, hoặc cả những thảo khấu và vân vân, chúng ta có thể cảm thấy hơi cảm động hoặc bị kích thích và để ý nhiều về các câu chuyện này. Có thể là chúng ta đã có mặt khi những câu chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi…

La Hán, Hoàng tử Hy Lạp, Hoàng đế và cướp biển

 Đó là một ngày Chủ Nhật lạnh giá ở miền Tây nước Mỹ. Khoảng một tuần trước, một người bạn nhờ tôi làm thôi miên cho một trong những họ hàng của anh, người đã lặn lội từ Châu Âu tới đây chỉ vì việc này. Vì vậy tôi phải ra khỏi nhà và tới nhà bạn của tôi, bất chấp thời tiết lạnh giá. Đối tượng lần này của tôi là một người theo Cơ Đốc giáo. Anh ấy đã nghe nói về những câu chuyện luân hồi từ người bạn của tôi, và muốn tự mình thử [được thôi miên]. Anh ấy nghĩ rằng có quá nhiều bí ẩn trong cuộc sống mà Cơ Đốc giáo không thể giải thích rõ ràng được.

Anh nhanh chóng đi vào trạng thái thôi miên. Không lâu sau, anh thấy mình bay lên bầu trời. Anh lượn vòng quanh Tây Ban Nha rồi bay sang Hy Lạp. Ở đó, anh lượn vòng quanh một hòn đảo. Nó thật đẹp, anh thốt lên. Anh nói rằng thắng cảnh đẹp nhất nơi thế gian cũng không sao sánh được với cảnh tượng trên thiên đàng. Phía trên mặt biển xanh biếc là bầu trời trong sáng bao la. Giữa những đám mây màu trắng, có nhiều tiểu thiên sứ với đôi cánh bạc bay qua bay lại. Anh chưa từng thấy nhiều thiên sứ bay lượn quanh mình như vậy bao giờ! Họ nhàn nhã bay lượn trong ánh sáng bạc và đi theo anh bất cứ nơi đâu.

Anh tiếp tục bay lượn quanh hòn đảo và không thể hạ xuống được. Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, những đám mây đen kéo đến, mây đen ngày càng dày hơn, và anh bắt đầu hạ xuống. Quang cảnh hòn đảo dần dần trở nên rõ ràng hơn, và cuối cùng anh đáp xuống một cung điện. Cung điện nguy nga này có trần cao và được trang hoàng bởi những đồ vật rất cổ. Anh thấy mình trong bộ áo giáp với thanh kiếm dài giắt nơi thắt lưng, đang bước lên lầu. Những ngọn đuốc thắp sáng khắp hai bên cầu thang. Bầu không khí trong cung điện thật huy hoàng và trang nghiêm. Rồi anh bước vào đại sảnh. Trong phòng đang diễn ra một bữa tiệc ăn mừng lớn, với đầy đủ hoàng thân quốc thích. Anh trông thấy Hoàng hậu ngồi ở đó. Trong bộ váy trắng dài, bà trông thật cao quý và trang nghiêm. Anh bước tới trước mặt bà và quỳ gối xuống hành lễ. Hoàng hậu vỗ nhẹ vào đầu anh như thể hai người vô cùng thân thiết vậy. Rồi họ cùng lên lầu trên, nơi những người lính gác phục vụ họ nước uống. Anh thấy mình ngồi ngay cạnh Quốc vương. Anh nhận ra rằng anh là Hoàng tử của Vương quốc Hy Lạp. Sau này, anh được thừa kế Ngai vàng và trở thành Quốc vương của Hy Lạp.

Sau đó, anh chuyển sinh vào triều Tống ở Trung Quốc. Vào thời đó, anh là Thái tử và sau đó trở thành Hoàng đế.

Tiếp đó, anh chuyển sinh vào triều Minh. Tôi hỏi anh về mối quan hệ của anh với người sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí. Anh nói rằng họ đang cùng nhau bước đi trên một khu vườn rất đẹp, và ở đó có Sư phụ Lý, anh và anh trai anh trong kiếp sống hiện tại này. Mái hiên của các tòa nhà và những hành lang dài đều uốn cong lên trên, và phần nóc nhà trông thật tráng lệ. Hoàng cung này được xây dựng trên khu cảnh quan tự nhiên và được bài trí thật hài hòa.

Anh đang bước đi phía trước, theo sau là Hoàng Thái tử, và anh trai anh đi cuối cùng. Họ đi qua các khu vườn. Trong kiếp sống ấy, Sư phụ Lý là Hoàng Thái tử và anh là em trai của Hoàng Thái tử. Hoàng Thái tử sau này đã kế thừa vương vị và trở thành Hoàng đế. Anh đứng ngay cạnh bảo vệ Hoàng thượng, trông thật oai nghiêm.

Trong một kiếp sống khác, anh là một người cướp biển ở Phần Lan. Họ đang ra khơi. Anh thấy mình đứng trên boong cao nhất của chiếc thuyền. Vợ anh, trong bộ váy trắng, cũng ở trên boong tàu và ẵm một đứa trẻ trên tay, nhìn nó thật âu yếm. Cuộc hành trình này thật không hề dễ dàng. Khi thuyền ra vùng biển sâu, bầu trời bỗng nhiên tối sầm và mây đen kéo đến càng lúc càng dày. Một ngọn sóng lớn ập vào và quật ngã tất cả những thùng rượu trong khoang. Nhưng họ vẫn không sợ hãi và đã chiến đấu với cơn bão trong suốt đêm hôm đó. Lúc bình mình hé rạng, cơn bão cũng dần dần rút đi. Tất cả họ đều cảm thấy kiệt sức và muốn nghỉ ngơi, nhưng họ đã cạn thực phẩm và nước; vì vậy họ phải cập vào bờ. Con thuyền cũng cần phải sửa chữa. Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, họ lái con thuyền hướng tới Stockholm. Điều thú vị là, anh nói, con thuyền hiện đang được bảo tồn tại Bảo tàng Hàng hải ở Stockholm [Thụy Điển] để du khách tham quan.

Rồi anh chuyển sinh vào thời Trung Hoa Dân Quốc (đầu những năm 1900). Anh là một trí thức vào thời ấy. Một ngày nọ, khi đang bước đi trên phố, anh trông thấy một thiếu nữ rất xinh đẹp và nữ tính đi ngang qua. Anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Anh bước tới bên cô, ngả mũ chào và tự giới thiệu mình rất lịch thiệp. Khi gặp nhau, họ cảm thấy như thể họ đã biết nhau từ lâu và có rất nhiều chuyện để nói. Sau đó, cô gái trở thành tình nhân của anh và hai người kết hôn với nhau. Đó là một cuộc hôn nhân hạnh phúc và họ có một đứa con trai. Tuy nhiên, cuộc đời thật bất trắc. Không bao lâu sau, Nhật Bản xâm lược Trung Quốc và họ bị buộc phải lưu lạc để tỵ nạn chiến tranh. Họ phải lưu lạc tới tận miền Tây Nam, nơi các tỉnh Vân Nam và Quý Châu, và bị lạc mất nhau trên đường trốn chạy. Nhiều năm sau, cả hai người đều đã già. Anh tìm thấy cô sống trong một thị trấn nhỏ miền Giang Nam. Cô đang ngồi trải đầu và ngôi nhà trông thật sạch sẽ. Cuối cùng họ đã đoàn tụ sau nhiều năm xa cách. Khi trùng phùng, họ cảm thấy xúc động vô hạn.

Sau đó, anh nói với tôi rằng anh đã lên thiên quốc. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ duyên quý giá không thể bỏ qua, nên tôi đã hỏi anh: “Anh có thể nhìn qua thiên quốc của anh vào lúc trước khi anh xuống nhân gian được chứ?”

Anh nói với tôi rằng anh trông thấy rất nhiều vị La Hán trong bộ cà sa màu đỏ, tất cả đều để trần một bên vai. Họ đang đồng thanh niệm kinh Phật trong bầu không khí thật trang nghiêm. Ngồi ở giữa là một vị Đại La Hán để đầu trần và cũng mặc áo cà sa màu đỏ. Anh đang ngồi ngay cạnh vị Đại La Hán này. Nhà cửa ở trên thiên thượng chỉ có tường mà không có trần hay mái nhà, và tất cả đều bằng vàng. Vị Chủ Tối Cao trên thiên thượng đã cấp cho anh một sứ mệnh, và anh quỳ xuống để tiếp nhận sứ mệnh thần thánh ấy. Đây là sứ mệnh vĩ đại nhất kể từ khi khai thiên tịch địa: Đi theo Vị Chủ Tối Cao của vũ trụ xuống thế gian con người để cứu độ chúng sinh. Vị Chủ Tối Cao ấy chính là Sư phụ Lý Hồng Chí. Anh rất tự hào trước sứ mệnh vĩ đại như vậy. Tuy nhiên, trước sự ngưỡng mộ và kỳ vọng vô hạn của các chúng sinh, anh cảm thấy chút gì đó buồn bã. Anh thấy mình cầm trong tay một tấm bài, thể hiện sự giao ước, và anh cũng đeo một miếng kim bài trước ngực.

Sau khi tiếp nhận sứ mệnh, anh bắt đầu cuộc hành trình giáng hạ xuống. Đứng trên mây, anh giáng hạ xuống từng tầng từng tầng một. Sau tầng thứ nhất, có một số cầu thang để đi xuống tầng thứ hai, và sau tầng thứ hai, có cầu thang để xuống tầng thứ ba và cứ như vậy. Anh đã giáng hạ qua nhiều tầng thứ và đi qua vô số thế giới cùng thiên quốc. Vũ trụ thực sự là mênh mông và kỳ diệu! Tại mỗi tầng thứ, lại có những tiên nữ, trông xinh đẹp phi thường; và tất cả các thiên quốc đều nguy nga và tráng lệ. Đôi khi anh đi trên những bậc thềm trên mây và nhìn thấy nhiều tiên nữ trong bộ y phục của người Đông phương, bay qua bay lại. Cảnh tượng là khác nhau tại mỗi tầng thứ. Anh ngạc nhiên khi thấy những con bò trên thiên thượng; tất cả chúng đều có sắc vàng. Anh cảm thấy mình đã đi qua những đám mây trong một thời gian rất lâu rồi, và giáng hạ xuống rất lâu rất lâu rồi.

Nơi anh xuống đầu tiên trên Trái đất chính là Thần Châu đại địa – Trung Quốc. Đây đúng là mảnh đất mà chư Thần hạ thế, và nền văn hóa của nhân loại đã được sáng tạo ra.

Rồi anh thấy mình trở thành một đứa bé trai. Một cỗ xe ngựa phóng tới và đón anh đi. Đây là cỗ xe với bốn ngựa kéo đằng trước và bốn ngựa kéo đằng sau. Đó là vào thời Xuân Thu – Chiến Quốc của Trung Quốc cổ đại (trước năm 720 TCN).

Sau đó, anh trở thành một nho sinh là là thầy dạy học của Thái Tử Phù. Thái Tử Phù đang ngồi đọc sách, những cuốn sách làm từ những thẻ tre được buộc vào nhau với chữ viết lên đó. Thái Tử Phù sau đó đã trở thành Hoàng đế. Ông rất tôn trọng thầy của mình, và để người thầy ngồi ngay cạnh mình khi chấp chính.

Sau đó, anh thấy mình tham gia vào một trận chiến. Chiến trường nằm ngay gần tỉnh Hà Nam ở Trung Quốc hiện nay, và những nước tham chiến bao gồm Lỗ, Tề và Tần. Anh trông thấy những lá cờ bay phấp phới trong gió; một lá cờ có chữ “Lỗ” viết trên đó. Trước khi trận chiến bắt đầu, các tướng lĩnh có một cuộc họp trong doanh trại để thảo luận về tình hình ở bên ngoài. Anh thấy mình đang vẽ và đánh dấu rất nhiều trên mặt đất. Trận chiến thật là khốc liệt và có rất nhiều người tử nạn. Sau trận chiến, anh đi tìm người quen trong hàng đống tử thi. Nhưng sau một hồi lâu tìm kiếm, anh vẫn không thể tìm thấy người ấy và cảm thấy vô cùng thương cảm.

Sau đó, anh quay trở lại Hy Lạp. Cung điện của người Hy Lạp nằm ở ngay bờ biển, có những hành lang dài, và cát ở đó thật mịn. Anh đã có một cuộc đời rất hạnh phúc trong kiếp sống ấy. Anh là một đứa bé trai và thường vui chơi với những đứa trẻ khác. Hoàng hậu cực kỳ mỹ lệ. Bà mặc một chiếc váy dài chấm xuống đất và đội một chiếc mũ. Sau đó, anh tản bộ trên bãi biển cùng Hoàng hậu vào buổi hoàng hôn. Phong cảnh bãi biển thật là đẹp; có trời có biển, và vũ trụ mênh mang trong tầm mắt. Cảnh tượng ấy khiến tâm hồn người ta trở nên rộng mở hơn.

Tuy nhiên, hạnh phúc trên thế gian này thật là ngắn ngủi. Vị Quốc vương trẻ tuổi nhanh chóng già đi. Ông không còn khỏe mạnh và trẻ đẹp như trước đây nữa. Sau đó, anh thấy vị Quốc vương đang hấp hối và có rất nhiều người đứng quanh giường ông. Họ vây quanh ông và nét mặt họ thật buồn bã. Một chiếc quan tài đã được đưa vào phòng. Sau đó, anh trông thấy xác chết của chính mình và linh hồn anh bay lên trần nhà. Anh trông thấy những cung nhân đang bận rộn chuẩn bị đám tang và họ để xác chết của anh vào một chiếc quan tài màu đen. Họ đưa chiếc quan tài tới một thung lũng để mai táng. Anh ngồi trên đỉnh núi nhìn ngắm tất cả những cảnh tượng ấy và tự hỏi họ mải mê bận rộn như vậy để làm gì.

Sau đó, anh thấy mình quay trở lại thiên đàng và lại tiếp tục giáng hạ xuống. Anh trông thấy nhiều thế giới Phật của người phương Đông và thế giới Thần của người phương Tây. Anh cũng trông thấy nhiều tiểu thiên sứ đang bay lượn. Họ có rất nhiều, bay qua bay lại, trông thật mỹ diệu.

Rồi anh nói anh rất mệt vì phải quan sát và cảm thấy rất đói. Tôi nói với anh: “Nhanh lên và hãy chào hỏi các tiểu thiên sứ, và nếu anh muốn về, thì hãy quay về.” Rồi anh quay trở về.

Sau khi trở về, anh nói rằng anh rất đói và cảm thấy đầu căng lên. Sau đó, anh sờ lên trán chỗ thiên mục, vò đầu và dụi mắt. Anh nói rằng trải nghiệm vừa qua là rất thú vị, và anh ngạc nhiên khi thấy rằng trong lúc thôi miên, anh hoàn toàn tỉnh táo và có thể nghe được tiếng người ta gọi điện thoại ở tầng dưới và tầng trên, và cả tiếng bước chân của họ. Anh nói rằng anh cảm thấy giống như vừa xem một bộ phim – lúc thì anh ở nơi này, lúc lại ở nơi khác. Anh có thể xem điều mà anh muốn xem, và nó như thể là anh đã có mặt ở trong chính khung cảnh ấy, ngoại trừ việc không có âm thanh. Anh nói rằng đôi lúc anh quên mất tên của chính mình.

Anh nói: “Đây đúng là một trải nghiệm mở rộng tầm mắt. Luân hồi là có thật. Vũ trụ bao la này thật là kỳ diệu và phi thường. Tôi đã nhận ra rằng tôi có một duyên phận rất lớn với Pháp Luân Công. Tôi sẽ không quên sứ mệnh và thệ nguyện xưa kia của mình.”

[Chanhkien.org] Câu chuyện mà tôi kể sau đây xảy ra vào thời La Mã cổ đại. Trong vòng hơn 300 năm, những môn đồ Ki-tô giáo (Cơ Đốc giáo) truyền rộng giáo lý của Chúa Jesus đã bị bức hại tàn nhẫn bởi những kẻ xấu của đế chế La Mã, chẳng hạn như Hoàng đế Nero khét tiếng. Câu chuyện này kể về một trong hàng trăm ngàn gia đình phải chịu đựng cuộc bức hại.

Một ngày nọ, một môn đồ Cơ Đốc giáo trẻ chuẩn bị rời cha mẹ và anh em để đi theo con đường của những bậc tiền bối, và mạo hiểm cuộc sống của anh để truyền rộng giáo lý của Chúa Jesus. Với một mảnh vài trắng quấn quanh người, anh ôm hôn người anh trai và chào tạm biệt gia đình. Anh cẩn thận lắng nghe những lời cầu Chúa phù hộ và những lời nói khôn ngoan từ người anh trai. Trong thâm tâm anh biết rõ rằng con đường truyền chính Đạo thật khó khăn và nguy hiểm. Thậm chí anh còn hơi sợ. Thế giới bên ngoài quá lạ lẫm đối với anh, bởi vì anh chưa từng rời nơi anh được sinh ra. Nhưng anh cũng biết rõ rằng có một tiếng gọi, và rằng anh có sứ mệnh truyền đạo. Tiếng gọi đã khiến anh ngày càng trở nên kiên định hơn. Cảm giác tự tin và chính tín dần dần thay thế cho sự bất an và rụt rè của anh. Vào buổi hoàng hôn, anh chào những người anh trai, thân quyến, những người em trai và các chị rồi rời đi mà không quay trở lại, trên con đường uốn quanh dòng sông Jordan. Trước mặt anh là sự mênh mông của sa mạc. Bầu trời tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ. Tắm trong ánh nắng vàng, anh dần dần biến mất dưới đường chân trời.

Hơn 1.000 năm sau, Chiến tranh Thế giới lần thứ I nổ ra tại lục địa châu Âu và cuộc chiến xảy ra giữa các nước Đức, Ý, Pháp và Nga. Con người đã mất đi sự hòa bình, hạnh phúc, sinh kế và nhiều người đã chết. Ngồi trên tấm thảm nhung màu cỏ non trên một ngọn đồi tại vùng quê nước Pháp là một người lính trẻ và một cô gái. Họ đang chia sẻ giây phút cuối cùng bên nhau trước cuộc chiến. Người con gái Pháp trẻ đẹp này mặc một chiếc váy đầm và quàng một chiếc khăn quanh đầu cô. Họ ngồi bên nhau trên đỉnh đồi và ngắm nhìn ánh hoàng hôn. Người đàn ông trẻ rất lo lắng, bởi vì anh sẽ phải ra chiến trường và không muốn xa cô gái. Anh ước gì thời gian ngừng trôi để anh có thể ở bên cô mãi mãi! Kế hoạch cho tương lai của họ là có những đứa trẻ, và chung sống hòa thuận với nhau trong một túp lều tranh. Tuy nhiên, thực tế quá phũ phàng khiến anh rất lo lắng. Ngắm nhìn mặt trời lặn dần, anh biết rằng đây là lúc để chào tạm biệt. Họ ôm hôn nhau hết lần này tới lần khác. Người lính trẻ hứa với cô gái: “Anh sẽ trở về với em, em yêu, em phải đợi anh!”

Người lính trẻ đã ra chiến trường và không bao giờ trở về nữa. Cuộc đời thật là ngắn ngủi và hiện thực chiến tranh thật là tàn nhẫn. Cuộc sống, tuy nhiên, lại không thực sự biến mất. Mặc dù cô gái trẻ đã mất đi người cô yêu dấu, trải nghiệm tình yêu của cô, và rồi sau đó là sự đánh mất nó đã khiến sự khôn ngoan của cô như già dặn trước tuổi. Sự trưởng thành này cho phép cô hiểu được ý nghĩa chân thực của cuộc sống, và tính tất yếu của chu kỳ hạnh phúc và đau khổ. Sự hiểu biết này đi theo cô trong suốt cuộc đời và còn được củng cố thêm trong kiếp sống sau này của cô.

Mặc dù người đàn ông trẻ đẹp trai đã chết nơi chiến trận, cuộc đời làm một người lính Pháp của anh chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều kiếp sống của anh trên Trái đất. Anh đã kinh nghiệm được cái chết, sự sợ hãi, niềm hân hoan, vinh dự và nhiều điều khác trong rất nhiều kiếp luân hồi của anh trong lịch sử dài đằng đẵng. Giờ anh đã tới giai đoạn cuối cùng, quan trọng nhất trong rất nhiều kiếp sống của anh, người từng là nhà truyền giáo Ki-tô và người lính Pháp ấy hiện đang là một học viên Pháp Luân Công.

Vào năm 1999, khi chế độ Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, anh ấy đã là một trong số những học viên Pháp Luân Công đầu tiên bước ra giảng chân tướng. Lúc đầu, anh cũng rất ngập ngừng và e sợ. Nhưng một ngày, anh tình cờ thấy rất nhiều kiếp luân hồi của anh trong lịch sử, và nó khiến anh vô cùng kinh ngạc. Khi anh nhận ra rằng anh đã từng là một nhà truyền giáo trẻ dũng cảm, một người lính Pháp gan dạ và nhiều người khác trong lịch sử, anh trở nên can đảm hơn, bình tĩnh và khoan dung hơn khi đối mặt với cuộc bức hại. Giai đoạn lịch sử vĩ đại này đã trở thành một tiếng gọi đánh thức bản ngã chân thực của anh, mang đến sự khai sáng và huy hoàng vĩnh hằng.

Học cách tha thứ

[Chanhkien.org] Tôi biết một người Mỹ khám phá ra rằng anh ấy là một quan Tướng quốc trong triều nhà Minh trong đời trước. Anh rất hạnh phúc. Anh cũng tỏ ra đánh giá rất cao văn hóa truyền thống Trung Hoa.

Gần đây, tôi nhận được một cú điện thoại từ một người bạn của anh ấy và cho tôi biết rằng anh đang không được khỏe cả về thân thể lẫn tinh thần. Anh ấy muốn gặp tôi càng sớm càng tốt.

Tôi đã hủy các cuộc hẹn khác với các khách hàng và đến nhà anh ấy ở New Jersey. Khi người phiên dịch và tôi gặp mặt anh, thì thân thể anh đang trong tình trạng tồi tệ. Mặt anh đỏ dừ. Anh bước đi một cách khó nhọc. Hai bàn tay anh run lên liên tục .

Anh kể tôi rằng anh bị huyết áp cao. Anh bị đái đường trầm trọng và lượng đường trong máu là không thể kiểm soát được. Anh không thể hiểu tại sao vợ cũ của mình lại giày vò anh nhiều đến thế còn cha mẹ anh thì ruồng bỏ anh. Anh muốn được thôi miên sâu để tìm ra căn nguyên tận cùng của những rắc rối với mọi người, để có thể giải quyết stress tình cảm của mình.

Tôi an ủi anh và đề nghị anh đi tắm để thư giãn trước khi chúng tôi tiến hành cuộc thôi miên.

Anh ấy đi vào trạng thái thôi miên rất nhanh và anh bước vào khung cảnh Anh quốc trong thế kỷ 12. Anh đã là một hoàng tử và có một anh trai và một em trai. Tuy nhiên, anh được một tu sĩ nuôi dạy trong một lâu đài xa xôi thay vì được ở trong hoàng cung. Người cận vệ rất yêu quý và thông cảm với anh. Người cận vệ đưa anh đi khắp nơi trong vương quốc và khắp châu Âu, từ nhà thờ này đến nhà thờ khác. Tuy vậy, anh vẫn nhận thức sâu sắc rằng mình không được chăm lo bởi gia đình. Họ đã bỏ rơi anh từ lúc lọt lòng. Anh không có danh giá của một nhà quý tộc. Vậy là, anh lớn lên trong sự phiền muộn. Anh nuôi lòng căm thù những người thân của mình và anh không thể đi vào trong hoàng cung cho dù anh có đi ngang qua đó. Anh không thể hiểu được lý do sinh anh ra đời, không thể đối mặt cuộc đời mình với một thái độ tích cực và anh cảm thấy vô dụng và chán nản.

Trong quãng đời đó, an ủi duy nhất của anh là người cận vệ người mà rất hiểu biết. Anh ta có quan hệ rất thân thiết với anh ấy. Trong cuộc đời cô độc và vô vọng của mình, anh được hướng dẫn trở nên một tâm hồn cao thượng. Bằng sự bồi dưỡng tâm hồn, sau này anh trở thành một tu sĩ và là một nhà thiên văn học.

Người cận vệ cũng trở thành người em trai của anh trong đời ấy. Anh ta là một vị tướng và đã hoàn bị khá nhiều trong các lĩnh vực chiến lược chiến tranh, nghệ thuật, lịch sử, và văn chương. Bên cạnh đó, họ còn rất thân thiết và người em trai đã rất ân cần chu đáo với anh, cả về vật chất lẫn tinh thần.

Nhà vua người ruồng bỏ anh trong kiếp trước đó cũng là người cha của anh trong kiếp này. Người cha mặc anh lớn lên với ông bà trong một ngôi làng xa xôi. Sự ruồng rẫy và xa lánh từ người cha đã để lại trong anh nhiều vết thương lòng. Anh chưa bao giờ được nếm trải tình yêu thương từ người cha, cho nên anh không thể tha thứ cho ông.

Trong suốt buổi thôi miên, tôi bảo anh, “Anh nên học cách tha thứ cho cha mình và học cách trở nên khoan dung kiên nhẫn bởi mỗi kiếp sống là một cơ hội cho chúng ta học được những điều mới. Chỉ bằng cách đó, tâm hồn anh mới có thể chín chắn trưởng thành và anh mới có thể sống một cuộc sống có ý nghĩa. Trả thù từ kiếp này sang kiếp khác sẽ giới hạn anh và trói chặt anh trong một vòng quay bất tận và tội lỗi”.

Anh ấy cũng khám phá ra vấn đề rắc rối của anh với người vợ trong tiền kiếp. Họ thuộc về các đảng phái khác nhau và là các đối thủ chính trị của nhau trong thời Đế chế La Mã. Quan hệ của họ tràn đầy sự ngờ vực, lòng ghen ghét, và phỉ báng lẫn nhau. Cả hai đều phải chịu đựng rất nhiều. Trong một tiền kiếp, họ trở thành vợ chồng, và cũng các yếu tố đó thể hiện ra trong quan hệ của họ với rất nhiều xung đột. Kiếp này sang kiếp khác, nghiệp lực và quả báo tiếp diễn mãi không thấy hồi kết thúc.

Một chi tiết thú vị khác là chúng tôi đã phát hiện ra nguyên nhân sức khỏe tồi tệ của anh. Anh từng là dòng dõi hoàng tộc Anh quốc. Bởi anh vừa giàu có vừa quyền lực, anh đã không biết trân quý cuộc sống, tiền bạc, thời gian và sức khỏe của mình. Anh đã là một gã ăn chơi và đồng tính luyến ái, luôn cư xử như là một người đàn bà. Thật là quá lãng phí thời gian và cuộc sống quý giá!

Lối sống trụy lạc suy đồi là căn nguyên của tình trạng sức khỏe tồi tệ của anh trong kiếp này. Anh tỏ rõ sự hối hận trong suốt buổi thôi miên rằng anh đã không biết nâng niu cuộc sống, thời gian quý báu, và sự giàu sang. Vì lẽ đó, anh đã chẳng học được gì từ cuộc sống và tâm hồn anh chưa được trưởng thành. Liên tục học hỏi cho phép một tâm hồn trở nên cao thượng. Và, đó chính là ý nghĩa của cuộc đời!

Gần cuối buổi thôi miên, anh cảm thấy anh đã nuôi dưỡng lòng oán giận người cha và người vợ thật sâu sắc. Lòng phẫn uất đó là căn nguyên của những nỗi đau tình cảm của anh. Sau khi anh hiểu được nhiều kiếp sống quá khứ của mình, anh quyết định phải tha thứ cho họ và thay vào đó thương yêu họ. Anh đã có thể phá bỏ xiềng xích của mình và nâng cao phẩm chất tâm hồn. Khi không còn biểu hiện của lòng oán giận, cảm giác bất công, và lòng căm phẫn trong trái tim anh mà thay vào đó là sự hiểu biết, tình thương yêu, và sự bình tâm, dường như cánh cửa của trí tuệ đã bỗng chốc rộng mở phía trước anh.

Sau buổi thôi miên, có những thay đổi đáng lưu ý trên thân thể anh: Huyết áp của anh trở lại bình thường và đường huyết giảm xuống. Khuôn mặt anh tỏa ra sự an hòa và tĩnh tại, và anh cảm thấy thoải mái tràn đầy sinh khí. Anh bảo bạn mình, “Thật không thể tin điều mà thôi miên có thể làm được. Tôi đã được giải phóng và được thoải mái. Hơn nữa, tôi còn học được cách yêu thương, cách tha thứ, và trở nên nhẫn nại. Tôi có thể cảm thấy những thay đổi to lớn trên thân thể của mình”.

Một khoa học gia đi vào một thiên thể khổng lồ

[Chanhkien.org] Bạn thân của tôi là mộtnhà nghiên cứu rất bận rộn với công việc. Sau khi đã thất hẹn trong mấy cuộc gặp nhau, chúng tôi cuối cùng cũng gặp lại tại nhà của cô ấy, phong cảnh chung quanh ngôi nhà sạch và đẹp giữa núi non và hồ nước. Chúng tôi bàn luận rất nhiều đề tài. Sau đó, vì sự tò mò cô ta quyết định làm thôi miên.

Cô ta đi vào trạng thái bị thôi miên rất nhanh. Tuy nhiên, ngạc nhiên thay cô ta không thấy được đời sống quá khứ của mình trong tam giới. Thay vào đó cô ta lại đi vào vũ trụ và một không gian khổng lồ với tốc độ của một phi thuyền không gian và ngắm vũ trụ mênh mông. Vũ trụ rộng bao la không có biên giới và sâu thẳm không thấy tận cùng. Cô cảm thấy bản thân mình cũng to lớn không có giới hạn, giống như chỉ có cô là một sinh mạng đang quan sát toàn bộ vũ trụ.

Trong vũ trụ bao la, cô du hành giữa những ngôi sao. Trước tiên cô ở trong một không gian sâu thẳm và sau đó nhìn thấy rất nhiều ngôi sao sáng. Trong lúc đó, tôi hỏi cô: “Cái nào là sao tương ứng của bạn?” Cô trả lời rất nhiều sao sáng đang biến mất dần dần chỉ còn lại một ngôi sao thật sáng đang phát ra những tia sáng màu hồng nhạt. Nó đã đến trước mắt cô nhưng không có chói mắt. Cô cảm thấy ấm áp và thỏa mái. Tôi thấy lúng túng khi nghe cô nói vậy. Tại sao chỉ còn một ngôi sao sáng và phát ra nhiều tia sáng màu hồng?Vũ trụ thật sự đầy những điều huyền bí!

Đang trong lúc thôi miên, cô đi tới đi lui giữa vũ trụ và không gian hiện tại của chúng ta rất nhiều lần. Cô vẫn bảo tôi là cô thấy những núi, sông, và một tòa bạch ốc lờ mờ và đang nói bằng tiếng Anh:“ Tôi rất thích du hành qua các không gian. ”Cô còn nói nó cũng giống như đi xuyên qua không gian giả tạo tại Disney World.

Sau một lát nghỉ ngơi cô ta mở mắt ra và nhìn chung quanh. Căn nhà vẫn còn đó. Cô sờ vào bức trải giường và nói:“ Đây không phải là cảm giác từ xem phim, hoặc đi chơi ở Disney Land phải không?”Tôi muốn làm thôi miên thêm một lần nữa. Tôi vui vẽ đồng ý.

Cô lại nhanh chóng vào trạng thái thôi miên và nói: “Tôi biết, tôi đang nằm trên giường, nhưng bây giờ như là đang lái chiếc phi thuyền bay rất nhanh. Tôi lại lên nữa.” Cô thấy vũ trụ bao la rất rõ ràng với đầu óc đang tập trung. Sự diễn tả của cô không phải là ảo giác mà là một cảm giác cụ thể kinh nghiệm bản thân. Cô tiếp tục nói chuyện và đùa với tôi, thưởng thức vẽ đẹp lộng lẫy không thể diễn tả và ý thức sự rộng lớn của vũ trụ, sự hiểu biết tầm thường của con người và nông cạn chật hẹp của khoa học hiện đại.

Trường hợp thôi miên này, chúng tôi có sự tham gia của một khoa học gia người nghiên cứu về khoa học hiện đại từ thuở còn rất trẻ và có bằng tiến sĩ đang làm việc tại trường đại học và cũng không phải làm thí nghiệm này với đầu óc không tỉnh táo đó thật sự là một chứng minh rõ ràng. Trong khi đang làm thôi miên cô đã mở mắt ra một vài lần nhằm chắc chắn là cô không phải bị ảo giác. Cô làm thí nghiệm này với đầu óc rất tỉnh táo không có sự nhầm lẫn trong suy nghĩ của cô. Quả thật cô đã có một kinh nghiệm thật sự.

Cô rất lấy làm đáng tiếc là đã không thể thấy được cuộc sống về những đời trước của mình trong sự luân hồi chuyển thế.

Thái hậu, Thái giám và Cung nữ của Hoàng đế

—Chuyện có thật của quá khứ, hiện tại và tương lai

[Chanhkien.org] Nhân loại đã trải qua vài ngàn năm lịch sử. Những gì xảy ra trong quá khứ có thể bị chôn sâu trong ký ức của chúng ta. Những ký ức đó có thể tác động lên sự thích và không thích, hay chán ghét và trả nghiệp của nhân loại. Thường thường chúng ta nghe những câu chuyện trong lịch sử của vài nhân vật nổi tiếng, những vị anh hùng, những vị tướng lãnh, những học giả, hoặc cả những thảo khấu và vân vân, chúng ta có thể cảm thấy hơi cảm động hoặc bị kích thích và để ý nhiều về các câu chuyện này. Có thể là chúng ta đã có mặt khi những câu chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi…

Trải qua sự tu luyện, một số ngườicó thể nhớ lại những gì chôn sâu vào ký ức, và hiểu cái ý nghĩa của kiếp sống con người. Trong bài nầy, tôi xin được giới thiệu chuyện tiền kiếp của cô Ann, từ đó chúng ta có thể biết một chút ít lịch sử của triều đại nhà Thanh mà sử gia chỉ biết sơ qua.

Một buổi chiều năm 2000, cô Ann và mẹ đang tập Pháp Luân Công ở sau vườn trước nhà để xe. Thình lình cô Ann cảm thấy vật gì chạm vào chân cô. Rất ngạc nhiên, Ann mở mắt ra và thấy một con chó đang chúi đầu vào hai chân cô và liếm đầu gối cô. Ann muốn đuổi con chó đi nhưng nó không đi. Ann đành phải ngưng nhạc tập. Cô vào trong nhà và gọi chồng ở sở xem phải làm thế nào. Chồng Ann nói, “Em đã luôn mong muốn có một con chó phải không? Nếu con chó không đi, tại sao không giữ nó lại?” Ann trả lời với chồng là cô đã đổi ý, là người tu luyện không nên nuôi thú vật và sát sinh. Mặc dù Ann không muốn giữ con chó lại, cô cảm thấy hơi lo vì trời tối và lạnh. Cô nghĩ nếu cô đuổi con chó đi thì còn chỗ nào để nó đi. Chồng Ann cảm nhận Ann chưa quyết định trong điện thoại, nên đề nghị Ann ra ngoài mua thức ăn cho con chó, và để nó ở trong nhà xe đợi anh về.

Sau khi Ann trở về nhà, chồng cô cũng về đến nhà. Sau khi chồng Ann thấy con chó trong nhà xe, anh ta nói với Ann, “Con chó này loại chó săn mồi rất đắt tiền. Người chủ nó chắc là lo cho nó lắm. Nếu em không có ý muốn giữ nó, cách tốt nhất là đăng cáo thị trong cộng đồng về con chó để chờ người chủ đến. Và vợ chồng Ann cho con chó ăn uống và đồ chơi để con chó ở lại đêm trong nhà để xe.

Sáng hôm sau Ann thức dậy sớm. Trời vẫn còn tối, cho nên cô vẫn còn nằm trên giường. Khi cô còn nữa thức nữa ngủ, cô thấy một hang động lớn giống như hang động nổi tiếng ở Đôn Hoàng và hình ảnh rõ ràng hơn trong giây phút. Có một tấm kính lớn hình trái xoan ở trước cửa vào hang. Bên trong hang động ở hai bên có những bức tượng các hoàng đế của mỗi triều đại cổ xưa Trung Hoa. Ann không thể tự chủ bước đến và đứng trước tấm kính. Một làn sương mù che phủ tấm kính. Khi sương mù hạ xuống, một người đàn bà mặc quần áo xưa của triều đại nhà Thanh hiện ra (Ghi chú của dịch giả: Nhà Thanh là triều đại cuối cùng của hệ thống hoàng gia Trung Hoa đã chấm dứt gần một thế kỷ trước). Người đàn bà đó cử chỉ trang nghiêm, mắt bà trong sáng. Ann sợ hãi nhìn bà ở trong gương. Lúc đó một giọng nói như sấm từ trong vũ trụ, “Đây là hoàng hậu thừa kế của triều đại nhà Thanh, tên bà là XX, và cô đã là XX!” Sợ hãi và quýnh quáng tràn ngập với Ann khi nghe những lời đó, vì cô có ấn tượng không tốt với Thái Hậu của triều đại nhà Thanh. Cô không có cảm nghĩ tốt về người đàn bà danh tiếng này. Vì vậy Ann thét lớn, “Không, không tôi không phải là bà đó. Hãy để tôi đi ra khỏi chỗ này! Hãy để tôi đi ra khỏi chỗ này!” Dường như tình trạng đó ở ngoài vòng kiểm soát của cô. Sau đó Ann vào Tử Cấm Thành. [Ghi chú của dịch giả: Tử Cấm Thành là nơi ở của các vua triều đại nhà Thanh tọa lạc tại Bắc Kinh. ] Cô thấy vị Hoàng đế trẻ đang tuyển chọn hoàng hậu, phi tử, và quí nhân. Có một cô gái trẻ thuộc gia đình quý phái xem ra rất đặc biệt – cô ấy không có e thẹn như các cô gái khác, và cô đang lặng lẽ nhìn quang cảnh và người chung quanh cô. Sau cùng người con gái được chọn là quí nhân. Trong vài năm cô Guiren có mang và sanh được một con trai.

Vì hoàng hậu chỉ sinh được con gái, cô gái sinh được cho hoàng đế một người con trai nên địa vị trong triều đình được nâng cao, cô gái trở thành người thứ hai đứng sau hoàng hậu. Vì cô sinh ra hoàng tử nên rất được hoàng đế yêu chiều. Cô gái này bạo dạn và thông minh, đôi khi hoàng đế để cho cô trông coi việc triều đình và cho phép cô được ký tên các công văn. Dần dần cô trở nên người cố vấn chính trị tin cẩn của hoàng đế. Và năm sau, hoàng đế chết vì bệnh ở cung điện mùa hè tại Thừa Đức. Vì hoàng tử còn nhỏ, nên cô và hoàng hậu xử lý công việc triều đình nhà Thanh. Cô gái nầy, người thừa kế Hoàng Hậu (Thái Hậu), trở thành một nhân vật có thế lực nhất trong triều đình.

Thái Hậu cai trị triều đại nhà Thanh hàng chục năm nhưng sử gia không ngừng nói xấu về bà và gắn cho bà rất nhiều nhãn hiệu. Nhưng sự thật, khi hoàng đế trẻ còn sống đất nước hoàn toàn không người cai trị và triều đình nhà Thanh bên bờ sụp đổ. Cô gái trẻ này, lúc hai mươi tuổi lấy lại sự cai trị và kéo dài sự cai trị của nhà Thanh thêm hàng chục năm và việc này khó mà thành tựu dễ dàng. Can đảm của cô từ đâu mà có? Ai đã cho cô uy quyền như thế? Và cô đã làm cách nào để kéo dài cai trị triều đại nhà Thanh? Thật ra, sự chấm dứt của triều đại Thanh là do ý trời, không ai có thể thay đổi định mệnh. Tôi tin rằng câu chuyện thật về Thái Hậu xấu hay tốt sẽ có ngày được biết rõ.

Trong sử lược không chính thức trong dân gian của Trung Hoa, Thái Hậu tính nết lạnh lùng và bắt nạt, và nhiều câu chuyện về sự tàn ác của bà đối với dân chúng. Nhưng có lý do nào đằng sau của các việc này không? Và có lẽ cũng có một số sự kiện bí ẩn đằng sau câu chuyện.

Trong những năm cai trị của nhà Thanh, có một thái giám là cánh tay mặt của Thái Hậu. Một ngày nọ Thái Hậu đi tản bộ trong vườn hoa Di Hòa Viên (vườn hoa của vua ở Bắc Kinh) với thái giám và nghỉ chân ở hành lang. Một cô công chúa trẻ chạy đến gặp Thái Hậu và hỏi một cách giận dữ, “Ai cho bà cai trị đất nước? Có phải chỉ vì bà sinh được hoàng tử? Trong khi đó mẹ tôi không được gì cả vì không sinh được con trai!” Mặc dù cô công chúa không phải là con gái ruột của Thái Hậu, bà vẫn rất yêu thương đứa trẻ. Bà rất ng̣ạc nhiên vì sự bộc phát của cô công chúa. Sự dành giật quyền lực và ganh tị trong vòng chính trị đôi khi đầu độc trẻ con. Thái Hậu không thốt ra lời nào, bình tĩnh xoay qua người thái giám và ra dấu bằng mắt. Người thái giám hiểu ý bước đến bạt tay rất mạnh cô công chúa. Sự trừng phạt đau đớn bất ngờ làm công chúa bắt đầu khóc nức nở. Thái Hậu với tay ôm công chúa vào lòng, vuốt má vỗ về công chúa, và mắng thái giám, “Tại sao ngươi dám động tới công chúa! Mau đến quỳ xuống xin lỗi công chúa!” Bà quay sang công chúa với giọng lo lắng, “Bây giờ con có thể ngừng khóc và nhớ đừng phê bình ngu dại như vậy nữa. Ta sẽ trừng trị tên thái giám ngu xuẩn nầy!” Và cô công chúa rời khỏi đó như đã bảo. Từ biến cố nầy, thì thấy được Thái Hậu thật ra rất đanh đá và không phải là một người đàn bà tầm thường.

Sống trong cung điện, Thái Hậu không những lo công việc triều đình mà còn xử sự với những sự va chạm giữa cá nhân của hàng ngàn người sống trong cung điện. Trong những phụ nữ sống trong cung có một vũ nữ mảnh khảnh rất đẹp và được hoàng đế khi còn sống yêu chuộng. Vì cô vũ nữ này được hoàng đế chiều chuộng, cô ta hay nói xấu các người khác sinh ra những chuyện xô xát nhỏ giữa những người ở trong cung. Sau khi hoàng đế chết, cô vũ nữ này mất địa vị trong cung vì tính nết xưa, Thái Hậu không thích cô ấy và hay làm cho cô sống khổ sở. Tên thái giám nhận thấy tình trạng này nên thường hay làm những việc để Thái Hậu được vui lòng. Do đó một ngày nọ không cần hỏi ý kiến Thái Hậu, tên thái giám chặt cả tay chân cô vũ nữ và để thân cô sống trong chậu lớn. Hắn mới nói với Thái Hậu về việc này và nghĩ rằng hắn sẽ được khen ngợi vì ý nghĩ độc nhất vô nhị của hắn. Thái Hậu bị chấn động vì sự tàn ác của tên thái giám, sau khi nghe việc này kết quả Thái Hậu mắng và phạt nặng tên thái giám.

Cũng có nhiều chuyện trong lịch sử về Thái Hậu, hoàng hậu kế vị của triều đại nhà Thanh, nhưng không hoàn toàn thật. Mặc dù Thái Hậ̣̣̣̣̣̣u đanh đá và tính toán nhưng bà ta cũng rất rộng lượng, kiên quyết và luôn luôn giữ lời hứa. Bà cũng biểu hiện sự tử tế với quan lại, cung phi và thái giám đã kính trọng bà. Bà luôn luôn đối xử với người chung quanh bà với sự dịu dàng mặc dù bà đã có một ngày làm việc trong triều đình không tốt.

Đương nhiên là người thường, ai cũng phạm lỗi lầm; Thái Hậu cũng không được ngoại lệ. Nhưng chúng ta không thể thấu đáo các sự xấu và tốt trong cuộc đời của bà ở đây.

Đây là vài câu chuyện không được kể về Thái Hậu mà cô Ann đã thấy được Thái Hậu lúc còn trẻ, có một lần vì nhàm chán đời sống trong cung điện nên rời Tử Cấm Thành với vài cung nữ và thái giám tín cẩn để đi xem vài nơi sinh hoạt trong Bắc Kinh. Bà đến một quán rượu và thấy một đám đông đang cờ bạc trong đó. Thái Hậu ăn mặc như đàn ông trông rất đẹp trai nhưng bí ẩn. Bà hiếu kỳ muốn xem đám đông đang làm gì, bà mới chen vào để xem. Sau đó bà thấy thích thú nên bắt đầu nhập cuộc cờ bạc. Bà đặt tiền với mảnh ngọc đắt tiền, hành động nầy làm các tay cờ bạc tại đó sửng sốt, tự hỏi người đàn ông trẻ giàu nầy là ai. Đối thủ của Thái Hậu là một thương gia ngoại quốc, nhìn thấy giá trị của tiền đặt cuộc, ông ta cũng đặt cả hàng hoá trên tàu để đánh cuộc. Người ngoại quốc rất lo lắng thở hổn hển sợ hãi vì giá trị của đánh cuộc. Trái lại Thái Hậu rất bình tĩnh. Vì thiếu kinh nghiệm cờ bạc nên Thái Hậu bị thua cuộc; bà không ngần ngại để lại chiếc ngọc cho người ngoại quốc và rời khỏi quán rượu.

Một dịp khác, Thái Hậu một lần nữa rời Tử Cấm Thành và viếng thăm một đường phố nhộn nhịp ở Bắc Kinh. Có một đám rước lễ cưới, với người đánh chiên, đánh trống. Rất nhiều người nhìn đám rước và họ có vẻ đang bàn tán việc gì. Thái Hậu đi vào đám đông để nghe thì mới biết là đám cưới giữa một quan giàu tuổi 70 với một cô gái trẻ tuổi! Thái Hậu giận dữ, nghĩ rằng: tại sao lão già xấu tình này làm hư hỏng đạo đức của xã hội đến thế! Vì vậy bà bảo vị thái giám đi ngăn chận cuộc lễ. Khi biết bị ngăn chặn, lão già rất giận và nói: ”Ta là một viên chức quan trọng triều đình; không ai có thể cản ta!” Nghe như vậy, Thái Hậu nổi giận và nói, ”Ông già ngu xuẩn, ông có biết phạm tội gì không! Dừng lại ngay, nếu không ta cách chức ông!” Tên thái giám bảo với ông già đó là lệnh của Thái Hậu, ngăn chận lễ cưới và đưa trả cô gái về nhà. Lão già hốt hoảng và rất sợ sệt. Lão tự phủ phục trước mặt Thái Hậu và cầu xin tha lỗi.

Trong một dịp Thái Hậu cùng với vài cung nữ và thái giám đi viếng chợ đêm ở Bắc Kinh. Có rất nhiều người ồn ào trong chợ. Một người thủy thủ ngoại quốc say rượu, tay cầm chai rượu, điếu thuốc trên miệng, đang ôm một người đàn bà trong tay đang đi ngang qua. Thái Hậu nổi giận, nghỉ rằng tư cách làm tổn thương sự đứng đắn công cộng và phải cần ngăn chận lập tức. Và bà bảo thái giám thông báo với người thủy thủ ngoại quốc. Người thủy thủ giận dữ trả lời lớn tiếng, “Tôi muốn làm gì thì làm không ai có quyền làm gì được tôi! Thái Hậu giận dữ và nói; “Hãy mở mắt ra và nhìn xem anh đang nói chuyện với ai! Mọi người trong nước đều biết ta là ai! Anh đã nhục mạ triều đình nhà Thanh vì làm hư hại đạo đức. Anh đáng bị xử chết… ” Sau khi biết được Thái Hậu là ai, người thủy thủ bắt đầu hoảng sợ và xin tha mạng, nhưng đã trễ khi Thái Hậu đã quyết định…

Buổi sáng hôm sau khi cô Ann thức dậy, cô thuật lại chuyện cô đã thấy cho mẹ cô nghe. Cô rất ngạc nhiên khi nghe mẹ nói cho cô biết là mẹ cô thấy kiếp trước của bà là vũ nữ trong triều đại nhà Thanh. Đột nhiên cô Ann hiểu ra… mặc dù Ann chỉ là con một trong gia đình, mẹ cô dường như không hề quan tâm hay yêu mến cô. Tuổi thơ và trưởng thành của Ann đầy ký ức đau khổ vì bị đau và bị trừng phạt. Có nhiều đêm Ann phải khóc và tự hỏi cô có phải là con gái ruột của mẹ vì cô không thể ngờ được người mẹ đối xử với con gái như vậy… Thật vậy, không tu luyện thì ai có thể hiểu được sự trả nghiệp và những sự quan hệ giữa người này với người khác?

Bất thình lình Ann cũng biết rằng con chó đến nhà cô ngày hôm qua là hiện thân của tên thái giám đã làm việc cho Thái Hậu trong triểu đại nhà Thanh. Sự buồn khốn khổ mà Ann có thể thấy trong mắt con chó làm cho Ann bối rối. Thật sự, người thái giám giống như con chó rất trung thành và vâng lời với Thái Hậu. Người thái giám đã làm những việc xấu sau lưng Thái Hậu và thường để trách nhiệm những hành động xấu cho Thái Hậu và nói là do Thái Hậu chỉ thị. Vì hắn đã làm những việc xấu xa nên trở thành con chó ở kiếp này để trả nghiệp, mặc dù hắn làm những việc để được đặc ân của chủ, Thái Hậu. Trong sáu lần tái sinh, ai trở thành ai? Thật là khó nghĩ cho nhân loại.

Sau khi hiểu ra chuyện, Ann chạy vào nhà xe để xem con chó. Nhiều đôi giày nằm rải rác trên nền nhà để xe. Khi cô Ann nhặt những đôi giày đó, cô để ý là chỉ có một đôi giày không bị cắn hư hại là đôi giày của cô. Ann thở dài vì biết rằng con chó chưa quên được sự bất bình riêng tư dù là con chó. Vì vậy cô Ann, người chủ cũ của người thái giám đối đãi tốt, mua thức ăn và đồ chơi cho con chó. Hơn một tháng sau đó, cô Ann tìm được người chủ và giao lại con chó.

Số phận của người thái giám là một bài học cho tất cả chúng ta. Chúng ta phải làm những gì với nguyên tắc đạo đức. Làm những gì xấu cho người khác để được đặc ân là việc chúng ta không nên làm, nếu không thì khi phạm lỗi người ta phải đền trả trong chu kỳ luân hồi. Việc này được gọi là “Làm lành thì sinh lành, làm dữ thì sinh dữ. ”

Đọc giả! Nếu quí vị tin vào trả nghiệp, thì tâm tính và hành vi của quí vị sẽ ngay thẳng đứng đắn. Nếu quí vị không tin thì xem câu chuyện này như là chuyện thần thoại đừng tìm ai trở thành ai trong lịch sử. Làm ơn hãy ghi nhớ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro