Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu xuân đã tới, lớp băng trên mặt hồ dần tan ra, mặt nước bắt đầu có những gợn sóng mềm mại.

Bá Hiền dùng cành liễu mới bẻ nhẹ nhàng khuấy mặt hồ, những gợn sóng nhè nhẹ hiện bóng trong đôi mắt y, càng làm ánh lên đôi con ngươi ướt át.

Quay đầu lại thấy Phác Xán Liệt vẫn đứng ngây người nhìn, Bá Hiền lại gần, "Nghĩ gì vậy?"

"Không có gì, sao thế?" Phác Xán Liệt phục hồi tinh thần, cười cười với Bá Hiền.

Bá Hiền nghe Phác Xán Liệt trả lời, chỉ lắc đầu, thật lâu sau cũng không nói gì.

Một cơn gió ấm áp thổi ngang qua, Bá Hiền cảm thấy hai má hơi ngưa ngứa.

Cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt người kế bên, Bá Hiền từ từ mở miệng, "Xán Liệt, ngươi có tin vào luân hồi không?"

Không đợi người bên cạnh trả lời, Bá Hiền liền nói tiếp, "Ngươi có biết cái gì gọi là luân hồi không?"

"Ừm," Phác Xán Liệt trẻ tuổi nhăn mày nghĩ ngợi, "Là sống lại hả?"

"Không phải," Trên khuôn mặt non nớt của Bá Hiền thoáng hiện vẻ đau thương thẫn thờ, "Luân hồi là dù qua bao xoay chuyển đổi dời, ngươi sẽ phát hiện người ngươi yêu nhất vẫn là người đó. Cho dù y đã làm gì, hay nói những gì làm tổn thương ngươi nhưng ngươi vẫn chỉ vì một mình y, ngươi sẽ tha thứ y, thậm chí còn tìm cớ thay y để tha thứ cho những thương tổn y gây ra cho ngươi. Trong luân hồi, ngươi chỉ cho mình y quyền được làm tổn thương ngươi còn những người khác thì không. Vì y, trăm cay nghìn đắng cũng cam chịu không chút chối từ."

"Sao tự nhiên lại nói tới chuyện này?" Phác Xán Liệt bật cười, bàn tay ấm áp vuốt lên mái tóc đen nhánh của Bá Hiền, làm cho người ta lưu luyến đến lạ.

"Không có gì," Bá Hiền lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới."

Người dù có quay đầu nhìn lại thì hoa cũng đã chẳng còn ở đó nữa rồi.

"Vương gia."

Phác Xán Liệt đang nghị sự thì thấy quản gia đứng ngoài cửa phòng, hắn nhìn quanh ý bảo phó tướng đứng bên ngừng một chút rồi đi về phía quản gia.

"Làm sao vậy?"

"Hoàng Thượng tuyên ngài tiến cung."

Phác Xán Liệt nhíu mày, "Bảo với người tới gọi là bổn vương thân thể không khỏe, không đi được."

"Nhưng mà....." Quản gia muốn nói lại thôi.

"Làm sao nữa?"

"Nghe người tới nói, Hoàng Thượng đang uống rượu, chỉ sợ đã uống say rồi, nhưng cung nhân khuyên mãi không được."

Phác Xán Liệt ngừng một chút nhưng rồi vẫn quay vào phòng.

Bên trong lại rất nhanh truyền tới tiếng nói chuyện.

Quản gia thở dài, đành đi nói với người tới báo.

"Vậy được rồi," Người tới cũng thở dài, "Cáo từ."

Đúng lúc này thì Phác Xán Liệt bước nhanh ra, không quay đầu lại mà nói với phó tướng phía sau, "Cứ làm theo những gì ta nói là được."

"Xe ngựa đã chuẩn bị rồi chứ?" Phác Xán Liệt nhìn quản gia đang mừng rỡ.

"Đã chuẩn bị rồi, đang chờ ở ngoài Vương phủ."

Phác Xán Liệt gật đầu, không nhiều lời nữa, lập tức ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa.

"Đi thôi."

Người đánh xe ra sức quất roi, xe ngựa như xé gió chạy đi.

"Cút!"

Phác Xán Liệt vừa mới tới cửa điện Thanh Trì liền nghe thấy tiếng gầm truyền ra từ bên trong.

"Là ta."

Bên trong đã chẳng còn tiếng động.

Phác Xán Liệt đẩy cửa ra rồi chậm rãi đi vào.

Mặt đất đầy một đống lộn xộn, xung quanh vương vãi đầy vò rượu cùng tấu chương.

Phác Xán Liệt cúi xuống nhặt một bức tấu chương rơi trên đất rồi đặt lên án thư.

Cung nhân thấy Bá Hiền say khướt đã im lặng liền không khỏi nhẹ nhàng thở ra, định tiến vào thu dọn đồ đạc trên sàn.

"Đừng nhúc nhích!" Bá Hiền thấy cung nhân tiến vào, đột nhiên quát.

Phác Xán Liệt cau mày nhìn Bá Hiền vành mắt đỏ hồng như con thú con bị sợ hãi, phất tay ý bảo nhóm cung nhân lui ra.

"Người làm sao vậy?"

Bá Hiền nghe giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt, mở miệng đáp, giọng có chút khàn khàn, "Ngươi tới làm gì?"

"Người trong cung đến Vương phủ bảo ta tới khuyên người, nhưng mà người cũng có thể đuổi ta đi."

"Vậy ngươi đi đi, được không?" Ánh tuyệt vọng chợt dâng lên trong mắt Bá Hiền.

"Được."

Phác Xán Liệt đang muốn dìu y lên giường nghỉ ngơi rồi đi thì đột nhiên Bá Hiền ngã xuống đất.

Phác Xán Liệt vội vàng đỡ Bá Hiền dậy, nâng mặt y lên, "Biên Bá Hiền, người làm sao vậy?"

"Ngươi đi đi," Sự tuyệt vọng trong mắt Bá Hiền bắt đầu bao trùm khắp cả cơ thể, "Đi đi."

"Người rốt cuộc là bị làm sao?" Phác Xán Liệt ôm Bá Hiền lên giường, "Ta đi gọi người tuyên Thái y đến."

Bá Hiền muốn ngăn hắn lại nhưng lực bất tòng tâm, đành phải dùng hết toàn lực lớn tiếng gọi Phác Xán Liệt đã chạy đến cửa định mở.

"Phác Xán Liệt!"

Người được gọi tên sửng sốt một chút nhưng rồi vẫn lộn lại chỗ giường.

"Vậy người nói cho ta biết, rốt cuộc là người bị làm sao?"

"Ta....không sao."

"Người căn bản không phải Biên Bá Hiền ngày trước, nhưng lại rất giống y ngày trước." Phác Xán Liệt kề sát vào Bá Hiền, hơi thở ấm áp phả lên hai gò má Bá hiền, "Cho nên, nói cho ta biết."

"Vậy ngươi thích người nào?"

"Không ai cả," Phác Xán Liệt dịch người, "Người trước làm ta thấy xa lạ mà chán nản, người sau lại khiến ta cảm thấy thật ghê tởm."

Người bên cạnh nhẹ run.

"Ta không bệnh," Bá Hiền cắn môi đáp, "Ta rất khỏe, ngươi có thể đi rồi."

"Nghệ Hưng nói người bị phân chia nhân cách là thật sao?" Phác Xán Liệt nói chẳng hề để tâm.

"Không hiểu."

"Xem ra người vẫn là Biên Bá Hiền hiện tại, có thể nói chuyện với ta như vậy," Phác Xán Liệt cười cười, "Giờ ta nói cho người biết, ta thực sự chán ghét Biên Bá Hiền kia, nhưng ta cũng biết, ngoài y ra, ta sẽ không thể yêu một ai khác, ngay cả người cũng vô phương."

"Vậy giờ ngươi còn thích y không?"

"Ta sẽ không trả lời người."

"Vậy ngươi," Bá Hiền cố lấy dũng khí hỏi, "Khi y tỉnh lại có nói cho y không?"

"Sẽ không."

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt cô đơn của Bá Hiền, nở nụ cười, "Cố gắng nghỉ ngơi đi, dù sao đây cũng là thân thể của y."

"Biết rồi."

"Đừng uống rượu."

"Ngươi dám quản ta, đi đi."

Phác Xán Liệt nghe Bá Hiền trả lời, khóe miệng nhẹ cong, "Ta đương nhiên sẽ đi."

Bá Hiền nhìn thân ảnh Phác Xán Liệt rời đi, màu đỏ trong đôi mắt càng rực lên, giống như màu lửa đỏ rực.

Không ngờ uống nhiều rượu như vậy mà vẫn không giấu được màu đỏ khác thường.

Thôi, cứ dùng cách này để ở bên ngươi cũng được, ít nhất thì ngươi cũng sẽ không đẩy ta ra.

Như vậy cũng đủ rồi.

"Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt nghe tiếng gọi ầm ĩ liền nhìn về phía nơi phát ra tiếng gọi.

Trương Nghệ Hưng bước nhanh tới, "Bá Hiền sao rồi?"

Xán Liệt lắc đầu, "Đúng như ngươi đã nói, bị phân chia nhân cách."

"Ta còn phải nghĩ cách," Trương Nghệ Hưng than thở, "Tìm được nguyên nhân bệnh thì mới kê đúng thuốc được."

"Vậy phiền ngươi rồi."

"Không sao, ta với Bá Hiền và ngươi lớn lên với nhau từ nhỏ, sao còn so đo này kia với nhau."

"Thực ra ta có điểm sợ y tỉnh lại, lại cũng hy vọng y sẽ tỉnh lại."

"Ngươi sợ cái gì?"

"Không biết," Trong mắt Phác Xán Liệt chợt hiện ánh cô đơn, "Đại khái là hối hận vì lòng một đằng nói ra miệng lại một nẻo."

"Xán Liệt....."

"Ta vẫn thích y."

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói, "Nhưng y không biết cũng tốt."

Ở Thanh Mộc viện từ xưa vẫn có người trông coi một chiếc chuông lớn, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng chuông nhẹ nhàng, nhưng tiếng rất nhỏ, phải thật chú tâm mới có thể nghe thấy.

Trước kia có rất nhiều vương công quý tộc tiến cung, khi về có đến xem chiếc chuông này nhưng giờ hiếm khi có dấu chân lai vãng.

Bọn họ đều nói đâu có âm thanh gì đâu.

Thực ra tiếng của chiếc chuông này giống như tiếng lòng mọi người vậy, phải thực dụng tâm mới có thể nghe thấy.

Chỉ là mọi người chẳng muốn đi nghe.

Hoặc là không dám đi nghe.

Nhưng chuyện đó cũng chẳng sao.

Đối với người coi chuông mà nói, nhiệm vụ tối quan trọng của hắn là coi sóc chiếc chuông này mà an nhàn sống qua ngày.

Hắn chờ đợi tri âm dạo bước đến, nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao.

Âm thanh chuông lớn vẫn chẳng hề dứt.

Cho dù ngươi bỏ qua, nó vẫn tồn tại như thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro