Chương 20: Là cơn gió đưa chúng ta đến với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

First gặp Khaotung lần đầu tiên không phải trong nhà vệ sinh dành riêng cho giáo viên mà là trên xe buýt. Vào những ngày nghỉ khi đó, ba anh em bọn họ thường đến một trung tâm mua sắm gần đó để giết thời gian, rồi bắt xe buýt về nhà trước giờ cao điểm. Bố mẹ thực sự đã cho tiền taxi, nhưng họ ở trong thành phố trò chơi quá lâu và sử dụng hết tiền taxi vì vậy họ phải dùng tiền tiêu vặt của mình để đi xe buýt. Tuy là ngày làm việc nhưng do trường được nghỉ nên có nhiều học sinh cũng đi chơi, bọn họ đều lên xe ở cùng một bến nên xe thường xuyên trong tình trạng quá tải. Chiều hôm đó khi xe đến, em trai vóc dáng nhỏ nên lên xe chạy rất nhanh, hiếm khi cướp được ghế đôi phía sau. Xe buýt không có điều hòa, cửa sổ mở rất lớn, First chơi một ngày gió nóng thổi đến khiến anh buồn ngủ, em trai còn rất hưng phấn giới thiệu với anh xe đi qua ngoài cửa sổ là nhãn hiệu gì.

Xe tiến vào khu phố, có lẽ có người sắp đến trạm mới ấn nút xuống xe, tài xế thắng gấp một cái, First từ trong mộng cảnh ngắn ngủi tỉnh lại, thấy anh trai chẳng biết từ lúc nào đã từ đầu xe xuyên qua đám người chen chúc đứng ở bên cạnh anh. Anh vươn tay nhận lấy túi mua sắm trên tay anh trai đặt ở trên chân mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời sắp lặn, ánh mặt trời cũng không chói chang nữa, em trai tựa vào cửa sổ há miệng ngủ. Anh quay đầu muốn nói với anh trai rằng em trai đang chảy nước miếng lại nghe anh trai đang quay lưng về phía anh giống như đang nói cái gì đó “Trường trung học Rose Garden”. Anh nhìn xuyên qua đám người đi cử động , nhìn thấy người đang nói chuyện với anh trai anh là một nam sinh, tóc húi cua, hai bên tóc cạo rất ngắn, trên trán treo một tầng mồ hôi, trên khuôn mặt bị phơi nắng đỏ bừng mang theo một tia biểu cảm bất lực. Có thể là vì muốn nghe rõ lời của anh trai nói gì, tai nghe bên hông bị tháo xuống theo chiếc xe tiến lên lắc lư trước ngực không ngừng vỗ vào hình mèo hoạt hình trên áo T – shirt màu xám, trên tay giống như cầm thứ gì đó nhưng lại bị anh trai cản trở tầm nhìn nên First thấy không rõ.

Trên xe tiếng người ồn ào, giọng nói của nam sinh kia cũng rất nhỏ, First chỉ có thể từ anh trai anh trả lời nghe ra người nọ hẳn là đang hướng anh trai anh hỏi đường. Đến trạm trung học Rose Garden, nam sinh kia xuống xe. First từ trong cảnh xe lui về phía sau, nhìn nam sinh giẫm lên ván trượt, con mèo hoạt hình đang nhăn mặt phía sau lưng kia rất nhanh trượt ra khỏi tầm nhìn của First.

Hai ngày sau, trên xe buýt về nhà First đều nhìn thấy nam sinh mang theo ván trượt kia, tuyến đường của cậu ấy rất cố định, từ một trạm chung cư lên xe, đến trạm trung học Rose Garden xuống xe, tổng cộng ba trạm. First chú ý đến cậu ấy bởi vì hầu hết những bạn cùng trang lứa hàng ngày đi tuyến này đều quen thuộc với anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nam sinh này, hơn nữa cậu ấy xuống xe ở điểm dừng của trường nên lần nào anh cũng sẽ vô thức chú ý đến cậu ấy, nhưng nam sinh đó chắc chắn sẽ không chú ý đến First. Trải qua sự quan sát của First, cậu ấy sau khi lên xe liền nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, ánh mắt không dừng lại ở một người nào đó. Vì thế First ở phía sau không kiêng nể gì nhìn bóng lưng cậu đoán mỗi ngày cậu xuống xe ở trạm trường học là muốn đi làm gì. Nhưng anh chỉ gặp nam sinh kia ba lần trên tuyến đường đó, khi đó anh và anh trai của anh đã tự hỏi liệu chàng trai này có lẻn vào trường của họ để tập trượt ván trong kỳ nghỉ hay không. Vì vậy khi nhìn thấy bóng lưng đó trước cửa nhà vệ sinh của giáo viên một lần nữa, suy nghĩ đầu tiên của First là: Người này thực sự đã lẻn vào trường học của anh!

Trong bốn năm tiếp theo, một hoặc hai ngày một tuần, First vẫn đón chiếc xe buýt này từ trung tâm thương mại về nhà cùng gia đình.  Điểm khác biệt là sau khi em trai chiếm được vị trí, người ngồi xuống chính là anh trai anh. Anh thường đứng với Khaotung cạnh cửa gần tay vịn của hàng ghế sau, Khaotung chỉ có ba điểm dừng để xuống xe nên đứng gần cửa rất tiện. Đôi khi First cũng xuống xe và đến nhà Khaotung để ở lại qua đêm.

Một ngày trước lớp 12, First bị anh trai kéo đến trung tâm thương mại chơi game trong khu trò chơi điện tử. Sau khi anh trai vào đại học, anh vẫn sẽ tham gia các hoạt động nhàm chán của anh trai như mua sắm ở trung tâm thương mại, phần lớn là do bị ép buộc, nhưng lần này anh đã chủ động đề cập đến chuyện đó và đối xử rộng lượng với anh trai. Lúc đi trong thành phố kẹt xe, anh trai không lái xe nên ba người ngồi xe ôm lúc đi, lúc trở về liền đi xe buýt như thường ngày. Đó là một ngày rất trong xanh, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời trong xanh ở Bangkok bị ô nhiễm nặng nề, gió cũng rất mát, First đứng bên cửa xe, vịn tay vịn của cây cột nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Cảm thấy trong túi rung lên, anh lấy điện thoại ra và thấy anh trai gửi một Line:

[Phía sau có chỗ ngồi.]

Anh quay đầu lại thấy hẳn là có người sắp đến trạm nên đứng dậy sớm để trống một cái ghế đôi. Anh mở miệng gọi người, tay cầm điện thoại hướng bên cạnh vỗ vỗ. Nhưng lại vỗ hụt. Xe buýt đi qua một trạm chung cư nào đó, không ai ấn nút xuống xe tài xế trực tiếp đi đến trạm tiếp theo. First đi đến chỗ hai người kia ngồi xuống, nhìn cảnh phố xá quen thuộc ngoài cửa sổ lao về phía sau rất nhanh, trong lòng cuối cùng hiểu được trong cuộc sống của anh “sẽ không có Khaotung.”

Kể từ khi anh trai nói anh là đồ ngốc, anh ngốc này ngày nào cũng ở nhà chơi game, học bài, quét dọn, anh trai hoài nghi nếu không phải vì dọn dẹp xong cần phải đổ rác, liệu First có định ở nhà trong cả kỳ nghỉ hay không. Không chịu được cậu em trai lần đầu thất tình, anh trai tranh thủ kỳ nghỉ lễ lớn không đi hẹn hò với bạn gái, còn đặc biệt rủ mấy đứa em đi chơi điện tử, nhưng khi về nhà sau khi chơi trò chơi điện tử, First thậm chí còn không dọn dẹp trong phần còn lại của kỳ nghỉ. Anh trai không thể không hóa thân thành anh trai tri kỷ lần nữa, kết quả lần này cậu em trai không chỉ khóa cửa mà cũng đóng luôn cả cửa sổ.

Ngày đầu tiên khai giảng lớp 12, sau khi đến lớp First chuyển bàn ghế của mình đến hàng cuối cùng. Anh bắt đầu phát triển từ năm cấp 2, đến lớp 10 đã là nam sinh cao nhất lớp, chỗ ngồi cũng từ hàng thứ hai phòng học chuyển đến hàng cuối cùng xong lại chuyển về hàng thứ hai, bởi vì bạn cùng bàn của anh ngồi hàng cuối cùng sẽ bị che mất tầm nhìn. Mà First tuy rằng cao nhưng gầy, ngồi hàng đầu không đến mức hoàn toàn che được bạn học hàng sau. Không có bạn cùng bàn nên anh tự giác dọn về hàng cuối cùng.

Sau khi dọn bàn xong, anh đặt cặp sách xuống chuẩn bị nhét vào trong gầm bàn nhưng nhét mãi mà không vào. Khi ngồi xổm xuống nhìn, anh phát hiện trong ngăn bàn có một cái hộp dài. Là một học sinh khá nổi tiếng trong trường, một số món quà đã được đặt dưới bàn của First, từ sữa bánh mì ăn sáng đến một hộp đầy 999 ngôi sao được gấp bằng tay (vẫn là Khaotung đếm giúp anh), nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được một chiếc hộp lớn như vậy.

Hộp chính là một cái hộp giấy màu tím tinh khiết, không có bao bì bên ngoài, cũng không có ký tên, First mở nắp ra thấy trong hộp to như vậy chỉ có một thứ tương tự như móc khóa và một phong thư. Trên phong bì vẫn không có chữ ký, First không dám dễ dàng mở ra. Trước tiên lấy móc khóa ra quan sát một phen, phát hiện đó là một cái ván trượt mini, lưng ván trượt có một chuỗi tiếng thái, là tên của Khaotung. Lúc này First mới dám mở phong bì ra.

Lúc lấy giấy viết thư ra lại kéo theo hai tấm thẻ lớn nhỏ không đồng nhất, First đổ chúng lên bàn nhìn, phát hiện là ảnh chụp: Một tấm là ảnh chụp học sinh mặc đồng phục trường trung học Rose Garden, bộ dạng thoạt nhìn là gần đây; Một tấm khác là ảnh chụp hai người – hai tuần trước trong sân nhà First, anh trai dùng máy ảnh của Khaotung chụp giúp hai người.

Mở lá thư ra, trên cả tờ giấy trắng chỉ có bốn chữ: Chào, bạn cùng bàn.

Điện thoại rung lên nhân lúc còn chưa lên lớp, First lén lấy điện thoại ra thấy Khaotung sau khi trở về Chiang Mai đã không liên lạc tự dưng gửi tin nhắn tới: 

[Hết giận chưa? Thích quà khai giảng không? Cảm nhận được tình yêu của bạn cùng bàn chưa? Khi nhớ đến tao thì hãy xem những bức ảnh đẹp trai của tao nhé~ ]

[Mày thực sự lẻn vào trường trong kỳ nghỉ!]

Sau khi tan học, First vẫn không nhịn được trả lời tin nhắn Khaotung.

Cuộc sống không có Khaotung ngày thứ tám, kết thúc.

Không rõ vì sao trọng điểm của First lại đặt ở chỗ cậu lén lẻn vào trường học để tặng quà, Khaotung cũng không hỏi, cậu đã quen với phương thức tư duy của First đôi khi khác với người thường này. Tiện tay chụp một tấm bầu trời trên đường tan học về gửi cho First, nói cho anh biết cậu đang đi ăn cơm.

Người ta nói rằng thời gian sẽ kéo dài khoảng cách giữa người với người, nhưng Khaotung không lo lắng rằng mối quan hệ giữa cậu và First sẽ trở nên xa cách. Tựa như cậu viết thư cho First, internet phát triển như vậy sẽ không có khả năng cắt đứt liên lạc, phần mềm nói chuyện phiếm cũng hận không thể một tháng tăng thêm một chức năng, qua voice chat có thể nghe được giọng nói của người mà bản thân nhớ nhung, một cuộc gọi video là có thể nhìn thấy người cách xa hàng ngàn dặm gầy đi hay béo lên, một chiếc điện thoại  là có thể chia sẻ cuộc sống của nhau, ở trước mặt khoa học kỹ thuật, thời gian cũng không còn là bất khả chiến bại. Huống chi trong hai người bọn họ còn có một lời muốn chia sẻ mãnh liệt.

Phần lớn thời gian trên Line là tin tức của First, anh sẽ đăng những gì anh đã ăn trong canteen của trường vào buổi trưa và Khaotung sẽ trả lời bằng một bức ảnh về bữa tối cậu đang ăn, sau khi chơi bóng đá anh sẽ gửi tỷ số và Khaotung gửi lại một bức ảnh cậu chơi guitar tại bữa tiệc vườn trường một ngày sau đó; bầu cử cho chủ tịch hội thanh tra học sinh, trước khi có kết quả Khaotung luôn gọi anh là chủ tịch mỗi ngày; có thể kết nối trực tiếp khi chơi game và trò chuyện video cho đến khi ngủ thiếp đi....

Năm lớp 12, bọn họ đều duy trì tần suất trò chuyện video mỗi tuần một lần, về phần tần suất tin nhắn qua lại tùy thuộc vào tốc độ trả lời tin nhắn của Khaotung và mong muốn chia sẻ của First có mạnh hay không. Nửa cuối năm lớp 12 vì muốn xin vào đại học mình ngưỡng mộ bọn họ tốn nhiều thời gian hơn để học tập, First còn có công việc của hội học sinh phải giải quyết nên công việc học tập mệt mỏi đến mức không còn sức để phàn nàn với Khaotung. Một tối thứ bảy nào đó, video call mới bắt đầu không quá năm phút, Khaotung xem xong một bài văn ngắn tiếng Anh, sau đó cảm giác trong tai nghe hình như không có âm thanh. Từ trong sách ngẩng đầu lên, thấy First tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi trên đầu còn đeo tai nghe, tiếng hít thở đều đều kéo dài truyền qua tai nghe truyền đến tai Khaotung, có chút ngứa ngáy.

Sợ điều hòa trong phòng ngủ quá thấp, ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, Khaotung muốn đánh thức anh nên mở miệng, nhưng vẫn là không nỡ phát ra tiếng. First rất bận rộn nên đây là liên hệ đầu tiên của bọn họ trong tuần này. Đặt bút xuống, Khaotung phóng to video phủ kín toàn bộ màn hình, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào người đối diện một cách tự do. Tóc First cắt có chút ngốc, gầy đi một chút, chút mập mạp trẻ con kia hoàn toàn không còn, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Có lẽ là làm chủ tịch hội thanh tra học sinh không thể không nghiêm túc, lại bởi vì đang ngủ mắt cười khép lại, môi mím lại, cả người có vẻ cường tráng không ít. Lúc này Khaotung mới phát hiện, bạn cùng bàn của cậu hình như đã lớn lên khi cậu không ở bên để nhìn thấy. Trong khoảnh khắc này, những cảm xúc buồn bã và lo lắng tràn vào, cuốn Khaotung vào biển sâu được gọi là “nỗi nhớ”.

“Sau khi tốt nghiệp gặp một lần đi.” Cậu nói với người trước màn hình.

Mà sau cuộc chia tay ở sân bay, cậu không thể không thừa nhận trong cuộc chia tay không biết kỳ hạn này, cậu căn bản không có thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Những âm thanh bị đè nén và bóp méo, những từ cần được nhớ lại và cân nhắc trước khi chúng được gửi đi, niềm hạnh phúc bị trì hoãn truyền tải trên màn hình và vài ngày gặp gỡ ngắn ngủi, không cách nào pha loãng được sự mong mỏi và dập tắt cơn đói cơn khát.

Vì vậy sau khi cậu thực sự có được một cơ hội diễn xuất, cậu bắt đầu suy nghĩ về khả năng chuyển đến Bangkok; sau khi gặp được thực tập sinh First đến nghe giảng trong giờ biểu diễn, cậu bắt tay vào việc chuẩn bị xin chuyển trường; cuối cùng, một năm sau khi ký hợp đồng với GMM, cậu đã nộp đơn vào đại học Kasetsart và trở lại Bangkok.

Khaotung vẫn nhớ ngày nhận được email thông báo trúng tuyển vào đại học Kasetsart, cậu đã cùng First đang bị say nắng đi truyền nước trong bệnh viện. First dựa vào vai cậu ngủ, cậu chán nản nghịch điện thoại, khi email thông báo hiện lên, cậu thấy avatar tài khoản hiện logo trường đại học Kasetsart, Khaotung không hiểu sao cảm thấy cậu hẳn là đã trúng tuyển. Cậu nhún vai đưa điện thoại cho First và nói: “Fir, bấm mở email này cho tao đi.”

First trong người đang rất không thoải mái, choáng váng, khi nghe Khaotung nói như vậy liền vươn ngón tay ấn vào hai chữ “mở email”. Email mở ra, ngón tay của First dừng lại trước điện thoại vài giây, ngồi thẳng dậy cướp lấy điện thoại: “Đại học Kasetsart... Khoa môi trường... Thông báo nhập học.” Khó khăn tìm được từ khóa trong đống chữ xoắn xuýt kia, anh chậm rãi cúi người xuống tay chống trên đầu gối, tay trái che miệng mình.

Khaotung giật mình trước phản ứng của First, nghĩ rằng anh sẽ nôn nên ngồi xổm xuống đưa túi nhựa cho anh và nghe thấy tiếng khóc nức nở dồn nén của anh.

“Còn khó chịu không?”.Tay trái First còn cắm kim, vừa động như vậy có chút chảy máu,  Khaotung tay chân luống cuống rút tay anh ra đặt ngang, lại đứng lên để cho anh dựa vào lòng mình: “Còn khó chịu thì tao đi gọi bác sĩ nha.”

“Tao đang rất vui .” First ở trong lòng Khaotung khóc thành tiếng, tựa hồ biết anh như vậy cũng rất không giống là dáng vẻ vui vẻ, anh hít sâu vài lần sau đó ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Khaotung, nước mắt trên mặt theo nụ cười từng hạt từng hạt rơi vào trong miệng, anh ngượng ngùng cười ra tiếng, ngay cả bọt nước mũi cũng đều bị cười ra.

Khaotung dở khóc dở cười lại ấn First vào lòng mình, không để anh nhìn thấy nước mắt của mình.

Cuộc sống không có First, hai năm, kết thúc.

(SafeHouse)

Trăng lên sao mờ, gió mạnh thổi xuyên qua trại, tạo ra những tiếng xào xạc và làm rung chuyển những chiếc lều. Khaotung rúc trong túi ngủ lăn đến bên cạnh First ngửa đầu từ dưới lên hôn yết hầu và cằm anh. Xuyên qua ánh trăng, First cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của Khaotung đang ở gần trước mặt anh mang theo sự thẹn thùng với một nụ cười nham hiểm mà cậu không thể che giấu.

“Đừng nghĩ nữa, sẽ không không có tao đâu, gió đã thổi chúng ta đến với nhau rồi. Nhưng mà hãy ôm chặt lấy tao nếu không gió sẽ lại thổi tao đi và mày lại khóc đó.”

“Có thể người bị gió thổi đi chính là tao.” First ôm người yêu không biết xấu hổ bằng cả hai tay như ôm búp bê của chính mình.

Tất cả mười ba người trong SafeHouse đã tweet vào đêm đó, hầu hết đều là những dòng tweet quảng cáo với các hashtag về SafeHouse và một số bức ảnh trong ngày. Off và TayTawan đã đăng những dòng tweet tạm biệt, trong khi đó Phuwin và Ploy đã đăng một bức ảnh nhóm với những người khác sau khi chuyển đến đây. Janhae là độc đáo nhất, các cpf đều chờ đợi fan hâm mộ lớn này đăng tư liệu tại chỗ và cô ấy đã ghép một bức ảnh.

Janhae: SafeHouse!!!! Tôi đến đây! Cái gì cần hiểu đều hiểu cả rồi! #DailyLifeInSafeHouseD3.

Hình ảnh đính kèm [lều lớn trên bãi cỏ]

Tuy nhiên khi video trực tiếp của ngày thứ ba được tung ra trên Youtube, các bình luận trên các tweet của Janhae dần bị chi phối bởi từ “hiểu”.

#Tao yêu mày nhưng tao không yêu nẹp tay của mày!! Là một từ hot trên Twitter, nó nhanh chóng lên xu hướng ở Thái Lan. Cư dân mạng chạy đến twitter của những người đóng góp từ hot kia và thấy những dòng tweet được đăng bởi hai người vào đêm hôm đó không có cái nào liên quan đến hashtag vì vậy họ bắt đầu trò chuyện sôi nổi hơn.

Khaotung tweet: Gió thật sự rất lớn #DailyLifeInSafeHouse

Ảnh đính kèm

[Ảnh nhóm mười người trước hồ ]

[Ảnh mờ của First]

First tweet: Cảm ơn ơn cứu mạng của hai bạn học cũ của tôi #DailyLifeInSafeHouse.

Hình ảnh đính kèm:

[Cái hồ bị sập một góc]

[Áo phông có dấu tay bùn]

[Bầu trời đầy sao trong lều]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro