Chương 5 : Buộc dây giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa cúi đầu thắt dây an toàn, một bàn chân giơ đến trước mắt, Khaotung nghi ngờ quay đầu nhìn cái người vặn vẹo trên ghế phụ: “Mày đang nhào lộn à?”

“Dây giày bị tuột ra rồi.” First lắc chân, dây giày dài màu trắng của giày thể thao trong bóng tối bị quăng bay lên, thiếu chút nữa hất vào mặt Khaotung.

“Không cần nâng cao như vậy!” Khaotung nặng nề hít sâu một hơi, bật đèn toa xe lên để buộc dây giày. Cậu vừa vỗ cái chân trước mặt đi, liền nghe thấy ngoài cửa kính xe kêu lên.

Hóa ra là người hâm mộ quẹt thẻ ở cửa công ty nhận ra xe của Khaotung, Khaotung hạ kính xuống chào hỏi fan: “Mọi người ăn cơm chưa? Chưa ăn thì mau đi ăn đi nha.”

Một số fan hỏi: “Khaotung có đi ăn không?”

“Đưa em bé đến KFC tổ chức sinh nhật.”

Khaotung vẫy tay chào tạm biệt, kính xe được nâng lên để chặn tiếng la hét bên ngoài, chiếc xe khởi động và lái vào đường chính.

“Em bé của mày ở đâu?” First vừa nhai sữa vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.

Khaotung hôm nay ra ngoài nhét vài viên sữa vào túi quần, nói rằng nhai hai viên để bổ sung canxi là được. Có một mùi sữa ngọt ngào và béo ngậy trong xe.

Khaotung liếm môi và nói: “ Em bé cao 1m84, vừa tròn 24 tuổi, đang ầm ĩ đòi về nhà vào buổi trưa.”

“Này thằng quần!” First đem miếng sữa cuối cùng tách ra, ném vào trong miệng, cắn một tiếng tanh tách, “Tao không có làm ầm ĩ, mày đến công ty làm việc chẳng lẽ muốn tao một mình ở phòng hay sao?”

Mắng xong First nhớ tới camera trong xe đang ghi hình, vội vàng làm động tác chắp tay trước ngực xin lỗi phía trước.

“A!! A!!A!!không có việc gì, anh trai sẽ đưa em về nhà. Đừng nóng giận.” Khaotung cười đưa tay xoa bóp khuôn mặt First liền bị đẩy ra.

“Bây giờ mày không dẫn tao đi KFC tổ chức sinh nhật tao sẽ làm loạn lên.”

Rõ ràng KFC sẽ không tổ chức sinh nhật cho một “em bé” 24 tuổi. Khi đi qua KFC, Khaotung đi xuống khoảng mười lăm phút và quay lại để một túi thức ăn ở ghế sau, đưa cho First một con Pikachu và một gói nhãn dán Pokemon.

“Quà sinh nhật của em bé này, có vui không?”

First phàn nàn suốt quãng đường “Đây có phải là món quà sinh nhật của tao không?” và kéo miếng dán ra và dán nó lên tay phải.

“Tao sẽ tìm một miếng dán để che vết nứt.”

Khaotung nhớ lại rằng mười năm trước, vào cuối một buổi giải lao nào đó, cậu thấy First đã đi tuần tra trở về, có rất nhiều chữ được viết trên khung bó bột trên tay trái của anh ấy.

“Bọn nổi loạn lại bắt nạt mày à?” Khaotung gõ ngón tay của First, ra hiệu cho anh xem chữ viết trên sách bài tập.

“Không có, là bạn ở hội thanh tra học sinh ký tên viết chữ trên thạch cao, nói có thể lưu lại một kỷ niệm.” Sau khi bó bột, tay trái không có cách nào dùng sức, đè không được sách bài tập, những chữ viết trong câu trả lời của First viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Sợ bị giáo viên phát hiện, Khaotung ngồi thẳng tắp nhìn bảng đen làm bộ chăm chú nghe giảng, ngòi bút nhẹ nhàng gõ nhẹ vào thạch cao, chỗ bị cậu gõ đến có một vết nứt nhỏ, không dài, nhưng có chút rõ ràng. First muốn tìm một miếng dán để che vết nứt, nhưng không tìm được, tiếng lật ngăn kéo đã thu hút sự chú ý của giáo viên, hỏi anh có cần giúp đỡ không. First vội ngồi thẳng dậy và nói rằng mình chỉ đang tìm một cây bút đỏ. Sau đó Khaotung vẽ ba bông hoa lên vết nứt, lớn hơn một chút, phủ lên chữ viết của các bạn học khác. Sau này, ba bông hoa đó xuất hiện trên tay áo ngắn của một thương hiệu quần áo của Khaotung. 

Trở về căn hộ, Khaotung không chuẩn bị bánh ngọt nữa, hai người vừa ăn KFC vừa xem phim Doraemon. Khaotung không cho First uống Coca, nói rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc chữa lành xương và khăng khăng yêu cầu anh uống sữa. Xem phim xong, First vẫn ngồi trên sô pha hút hộp sữa kia. Anh đã ăn quá nhiều các sản phẩm từ sữa ngày hôm nay và cảm thấy mệt mỏi với nó.

“Em bé ngoan ngoãn uống xong tao sẽ pha nước chanh cho mày.”  Khaotung dỗ anh trước khi bước lên giường.

“Đừng gọi em bé nữa! Nổi hết da gà rồi.” First kháng nghị.

“Vậy em bé có muốn quà sinh nhật không?” - Khaotung bước ra khỏi phòng ngủ và mang theo một chiếc túi giấy đến chỗ First.

Cái túi giấy First được nhìn thấy hôm nay trong xe Khaotung, bên trong có hộp đựng giày. Anh nghĩ đó là đôi giày Khaotung đã để trong xe.

“Đưa tiền trước cho tao.”

First hét lên làm gì có người nào tặng quà còn thu tiền. Khaotung tự mở ví và rút ra tờ 10 baht.

“Tập tục, đồ ngốc.”

Giày là một đôi sneaker phiên bản giới hạn mà First đã rất muốn trước đây, nhờ Khaotung tìm mua, không ngờ thật sự mua được.

“Tao vốn định chờ mày mua xong sẽ không trả tiền đâu. Không ngờ thật sự không cần tốn tiền.” First khẩn cấp mở hộp thử giày.

Trong hộp giày có bốn màu dây giày, Khaotung chọn ra một sợi dây giày màu xanh lục, ngồi xổm trước ghế sofa giúp First xỏ vào, buộc chặt lại. Còn một phút nữa là hết ngày hôm nay, Khaotung đã đăng một ảnh chụp nhanh trong thời gian giới hạn trên ins. Trong video, First giữ hộp đựng giày trên đầu gối bằng tay trái, treo nó lên ngực và nhìn vào camera Biye.  Bàn tay phải có thể mơ hồ nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa trong thạch cao. Trên video có viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật Fir, phải luôn khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ. Sớm khỏe lại, uống nhiều sữa và ăn nhiều thịt.”

Trên Twitter, đăng ảnh chụp First nằm nghiêng trên sofa xem tập 2 của<< Daily Life>>. Caption: sinh nhật với khẩu súng. #DailyLifeEp2

First share video trên Ins, thêm dòng chữ: “Dán giấy không đẹp bằng hoa.”

Cũng đã tweet: người nổi tiếng với dây giày được buộc chặt.  #DailyLifeEp2 - Một hình ảnh đính kèm: Khaotung ngủ gật trên chiếc ghế sofa đơn.

Sáng sớm, First lại bị đánh thức vì đau, khi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Khaotung đi lên cầu thang. Rõ ràng ngủ không đủ giấc, vẻ mặt tức giận rời giường, mặt không chút thay đổi đẩy First vào phòng tắm, giúp nặn kem đánh răng, sau khi làm ướt khăn mặt thì treo về chỗ cũ. Rồi lại đi xuống lầu ngồi trong toilet. Nửa giờ sau, Khaotung lại đi lên lầu, lựa một bộ quần áo trong phòng thay đồ, đi ra ném lên giường, bắt đầu cởi nẹp tay của First.

“Camera không có che!”

“Chậc chậc.” Khaotung kìm nén cơn giận, lấy khăn tắm che camera trong góc.

Sau khi giúp First thay quần áo, thu dọn đồ đạc ra ngoài, lúc ngồi lên xe, Khaotung vẫn chưa hết giận.

“Khởi động máy.” First cầm hộp sữa đưa đến miệng Khaotung, Khaotung cắn ống hút hút một hơi, sau đó liền lắc đầu không muốn uống nữa.

First uống xong mấy ngụm, lấy điện thoại ra xem lại lịch trình hôm nay.

“Buổi sáng tiếp tục đọc kịch bản, buổi chiều chụp ảnh trang điểm, buổi tối Workshop.” First dừng một chút, liếc mắt nhìn Khaotung đang lái xe - “Hôm nay tao cũng phải họp một ngày.”

“Về chuyện gì?” cuối cùng Khaotung cũng nói câu đầu tiên trong ngày.

Người quản lý họp, đơn giản chỉ có hai loại: tóm tắt công việc hoặc sắp xếp lập kế hoạch cho thời gian tiếp theo của nghệ sĩ.

“Kế hoạch cho năm tới.”

Công ty sẽ tổ chức một cuộc họp xúc tiến vào cuối năm để giới thiệu kế hoạch của công ty trong năm tới để thu hút đầu tư. Vì vậy, nhìn chung trong tháng 9, các nghệ sĩ sẽ biết họ sẽ tham gia dự án nào trong năm tới, tức là họ có việc làm trong năm tới hay không. Khaotung đã gia nhập công ty gần năm năm, mỗi năm cậu đều tham gia quay hai ba bộ phim truyền hình, đều là vai phụ hoặc khách mời. Bộ phim gần đây nhất là vai chính đầu tiên của cậu, mặc dù bộ phim có bốn nhân vật mạnh khác. Cậu thừa nhận rằng cậu không có cảm giác về các show giải trí và công ty hiếm khi sắp xếp cậu xuất hiện trong các show giải trí. Năm ngoái đã tham gia hai ba show giải trí, ngoại trừ cùng đoàn làm phim tuyên truyền show giải trí, còn có một chương trình truyền hình trực tiếp chậm. Ngoại trừ không thể chơi điện thoại và thiếu ngủ nghiêm trọng thì cậu đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Đây là một chương trình truyền trực tiếp, tám chàng trai sống trong một ngôi nhà trong bảy ngày, không phải lúc nào máy quay cũng hướng về một người nhất định, phân lượng của chương trình do các đồng nghiệp và bạn bè tích cực gánh vác. Trong bảy ngày, cậu cùng các đồng nghiệp chơi đùa, chơi các trò chơi cùng âm nhạc, mặc đồ sumo giật đồ,..., rửa mấy trăm cái bát, nấu qua mấy bữa cơm, cuối cùng giành được quán quân chương trình giải trí mùa thứ nhất, đạt được một cây guitar cùng một cây bass cùng với một cái biệt danh “lười biếng”. Bình luận trên mạng nói tuy rằng chàng trai luôn rửa chén kia rất yên tĩnh, luôn tự do ở rìa ống kính, nhưng chính là làm cho người ta không thể bỏ qua.

Khaotung đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ nhờ show này, đồng thời có một số quảng cáo và kịch bản không tồi. First đã hỏi liệu anh có thể kiếm thêm tài nguyên cho cậu hay không. Khaotung nói hãy để thuận theo tự nhiên, câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của First. Năm nay Khaotung cũng tham gia một chương trình thực tế. Mặc dù chương trình đến nay mới phát sóng được hai tập, cậu đã xuất hiện ở tập đầu tiên, nhưng phản hồi trên mạng rất tốt, cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ thảo luận về kế hoạch quay tiếp theo và tuyên truyền của chương trình.

First hỏi Khaotung nghĩ gì về năm tới? Xe đi qua trung tâm thương mại lớn, mấy màn hình LED đang chiếu đi chiếu lại video tiếp viện sinh nhật của một ngôi sao nước ngoài vào tháng 9, phía dưới có không ít fan đang chụp ảnh check in.

Khaotung trả lời: “Cố gắng đi làm để cùng với mày đi nước ngoài.”

Câu trả lời ngoài dự liệu khiến First bất ngờ và hơi hoang mang. Sau đó anh liền nói: “Được.”

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro