Chương 5: Ta mơ thấy một người!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Spum-chan

Bởi vì đêm trước ngủ quá muộn, cho nên sáng hôm sau, hai người đều dậy trễ hơn thường ngày.

"Sớm." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn y.

"Ta nằm mơ." Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, dùng sức lười biếng duỗi eo.

"Mơ thấy ai ?" Giọng điệu Tần Thiếu Vũ mang theo ý cười, nhéo nhéo cái bụng mỡ của y, chuẩn bị sẵn sàng nghe mấy câu tâm tình linh tinh đáng yêu như "Mơ thấy ngươi" hay gì đó!

"Nhột." Thẩm Thiên Lăng kéo áo xuống, sau đó nói, "Thiết Đầu Lão Tam."

Tần Thiếu Vũ: ...

Ai cơ? !

"Đi." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Chúng ta đi nhìn hắn cái đi."

Giây tiếp theo, y lập tức bị đè lên giường.

"Mơ thấy ta không mơ, mơ thấy Thiết Đầu Lão Tam làm gì!" Tần Thiếu Vũ đạp đổ bình dấm chua, "Mơ thấy hắn thế nào?"

"Ngươi nói xem ta có thể mơ thấy hắn thế nào?" Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, "Mau đứng lên."

"Vậy có mơ thấy ta không?" Tần Thiếu Vũ vẫn kiên trì đè y xuống.

"Có có có." Thẩm Thiên Lăng lập tức gật đầu.

"Có lệ vậy thôi sao?" Tần Thiếu Vũ bất mãn.

Thiếu hiệp ngươi đúng là nhiều tật xấu mà, đi so đo với con ngươi đi! Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, sau đó cười tủm tỉm, vẻ mặt chân thành nói, "Có."

"Mơ thấy ta làm gì?" Tần Thiếu Vũ nâng cằm y lên.

"Mơ thấy thuở Thái Cổ ban sơ, thiên địa hỗn độn chưa khai, sau đó chính ngươi đã khai thiên tích địa -- "

"Lần trước kể rồi." Tần Thiếu Vũ vô tình cắt ngang.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, "Vậy dùng đá ngũ sắc vá trời thì sao?"

(Tương truyền khi thiên địa vừa xuất hiện thì trên trời bị thủng một lỗ gây họa nhân gian, Nữ Oa nương nương thấy thế liền đến chân trời lấy đá ngũ sắc vá lại lỗ thủng, sau khi vá xong nàng vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ suốt 200 năm)

"Cũng kể rồi." Tần cung chủ rất dứt khoát.

"Ta bịa chuyện hết nổi rồi." Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt giả chết, "Chuyện xưa dân gian thì nhiều vô số, nhưng ngươi lại cứ thích đòi hỏi." Lần trước chẳng qua nói đến Chức nữ trên trời, đã bị ngươi xx hai lần, đúng là thê thảm mà.

(Chức nữ: Nàng tiên dùng khung cửi dệt mây)

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên môi y, "Heo con."

Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng mang theo ý cười, cùng hắn trao đổi một nụ hôn triền miên, sau đó nắm lỗ tai hắn, "Không cho lộn xộn nữa, còn có việc nghiêm túc phải làm."

"Ngươi cũng nghĩ Thiết Đầu Lãm Tam có liên quan đến chuyện thuyền hoa bị nổ sao?" Tần Thiếu Vũ vừa giúp y mặc y phục vừa hỏi.

"Không thì quá trùng hợp rồi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Dân chúng Thành Vân Lam vốn giàu có an ổn, không có ai điên tới mức này đâu."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Trước đây ngươi trò chuyện với dân chứng, có từng nghe nói đến người tên Tiền Báo không?"

"Ừm." Thẩm Thiên Lăng nói, "Hắn là phú hộ nhất nhì trong thành, nhưng lại vắt cổ chày ra nước, cũng sống rất phóng túng, dân chúng rất thích nói về chuyện nhà của hắn."

"Ngươi cảm thấy quan hệ của hắn với mọi người xung quanh thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Không được tốt lắm." Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, lại nói, "Nhưng khi dân chúng nhắc tới hắn, phần lớn cũng chỉ trào phúng thôi, không giống có thâm cừu đại hận."

"Không sai." Tần Thiếu Vũ nói, "Tuy Tiền Báo rất keo kiệt, nhưng không keo kiệt đến mức cắt xén tiền công người làm, ngược lại, nếu dựa theo lời Chu thẩm nói đêm qua, thì hẳn là còn cao hơn giá bên ngoài mới đúng; còn về sống phóng túng, cũng chỉ do thường ngày hắn thích đi dạo kỹ viện thôi, nhưng chưa từng đụng đến con gái nhà lành, tổng hợp hai điều này lại, thì không có lý do gì để hắn cho nổ thuyền."

"Có thể là do kết thù oán bên ngoài không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Không thể." Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Võ công Tiền Báo rất bình thường, nếu có người thật sự kết thù với hắn, trực tiếp tìm tới cửa là tiện nhất, cần gì thế làm chuyện táng tận lương tâm đến thế -- huống chi thuyền hoa này chỉ là nghề phụ của Tiền Báo, tửu lâu ngân hiệu(giống như tiền trang) trong thành của hắn không bị ảnh hưởng gì cả."

"Vậy rốt cục là mục đích gì?" Thẩm Thiên Lăng thật sự không thể nghĩ ra.

Tần Thiếu Vũ làm ấm khăn mặt đưa cho y, "Không phải vì Tiền Báo, vậy chỉ có một lý do, đối phương muốn một người trên thuyền phải chết."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lưng phát lạnh, "Vì lý do này, mà hại chết tất cả người trên thuyền?"

"Trên đời này người mất đi lương tâm rất nhiều, nên cũng không thể loại trừ lý do này." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, cụ thể ra sao còn phải tra điều tra xong thì mới biết được."

"Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy người kia thật sự đáng thiên đao vạn quả." Thẩm Thiên Lăng hiếm khi ngoan độc như thế.

"Yên tâm." Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, "Người đang làm người đang nhìn, người xấu không có kết cục tốt."

"Chíp!" Cục Bông từ cửa sổ nhảy vào, đôi mắt đen như hạt đậu tràn ngập vui sướng như "cánh cửa tương lai rốt cuộc rộng mở". Mấy sợi lông đuôi ngắn ngủn được buộc thêm mấy đoạn vải đủ màu, ánh mặt trời chiếu xuống ánh lên vài tia lấp lánh!

Quả thực rất đẹp!

"Ngươi có biết hôm qua sau khi ngươi lên núi, Thành Vân Lam đã xảy ra chuyện gì không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thiết Đầu Lão Tam lắc đầu, "Không ai nói cho ta biết hết."

Tần Thiếu Vũ nói, "Một chiếc thuyền hoa bị nổ trên sông, toàn thuyền gần hai trăm người, chỉ một người sống sót."

"Nổ?" Thiết Đầu Lão Tam nghe vậy có hơi giật mình, nhưng cũng không có nhiều phản ứng khác.

"Nói không chừng Hoàng Đại Tiên cũng ở trên đó." Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

Thiết Đầu Lão Tam lắc đầu, "Sẽ không."

"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Thiết Đầu Lão Tam nhìn về phía phương xa nói, "Bởi vì Bích Tuyền đại thần vẫn chưa chỉ dẫn ta đến thuyền hoa."

Thẩm Thiên Lăng nhất thời rất muốn đập đầu hắn.

Đại ca a, xin ngươi dùng tư duy bình thường một chút đi được không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy