Chương 84: Thâm tình của Tần cung chủ quả thật cảm động trời đất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì trước đó Hoàng Thượng triệu kiến ta." Triệu Càn nói.

Lưu Nhất Thủy gật đầu, lúc trước hắn cũng từng nghe nói về việc này, nhưng ngẫm lại, người liên minh của Thất Tuyệt quốc sắp tới, Sở Uyên triệu kiến Triệu Càn cũng là việc nằm trong dự kiến, cho nên h ắnvẫn chưa nghĩ nhiều.

Triệu Càn hỏi, "Lưu đại nhân có biết xảy ra chuyện gì không?"

Lưu Nhất Thủy lắc đầu, châm chọc nói, "Đừng nói là thăng quan tiến chức đi?"

Triệu Càn trầm giọng nói, "Hoàng Thượng hủy bỏ hôn sự."

"Hủy bỏ, " Lưu Nhất Thủy nghe vậy giật mình, "Vì sao?"

"Chưa nói rõ lý do, nhưng ý tứ trong lời nói thì rất rõ ràng, Hoàng Thượng hoài nghi ta có quan hệ với người của Đông Bắc." Trong ngữ điệu của Triệu Càn rõ ràng có chút tức giận.

"Nga?" Lưu Nhất Thủy khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, "Hoàng Thượng nói rõ với Triệu đại nhân sao?"

"Nếu thật sự có chứng cứ xác thực để nói rõ, thì ta còn mạng mà đứng đây sao." Mặt Triệu Càn đỏ lên, diễn xuất vô cùng trôi chảy.

Tần Thiếu Vũ ở ngoài cửa sổ bật cười, quả nhiên là lão bánh quẩy.

Dựa theo phân phó lúc trước của Sở Uyên, Triệu Càn đem toàn bộ câu chuyện đã được biên thất tốt nói với Lưu Nhất Thủy. Đại khái chính là không biết Sở Uyên nghe được tiếng gió từ đâu, nhận định Triệu Càn bất trung với triều đình, lén lút có vài giao dịch không rõ ràng, nhưng lại không đủ chứng cứ để trị tội hắn, vì thế mới quyết định hủy bỏ mối hôn sự này, để ngừa ngay cả Thất Tuyệt quốc cũng bị hắn dụ dỗ.

Lưu Nhất Thủy tất nhiên sẽ không tuyệt đối tin tưởng chuyện này, nhưng cũng mấy hoài nghi. Dù sao gần đây Sở Uyên xác thực đã thẳng tay làm không ít chuyện, người bị bắt vào lao ngục ít nhất cũng đến mấy chục, khó bảo đảm sẽ không có ai vì muốn lấy công chuộc tội mà tùy tiện kéo thêm vài kẻ xuống nước. Triệu Càn là kẻ hai mặt có tiếng trong triều, cho dù là suy đoán lung tung, nhưng đoán được đến hắn cũng không phải quá kỳ lạ.

"Cho nên Triệu đại nhân liền đứng về phía ta?" Lưu Nhất Thủy hỏi.

"Tính cách của Hoàng Thượng, Lưu đại nhân hiểu rõ hơn ta." Triệu Càn nói, "Nếu đã đổ hoài nghi lên đầu ta, thì cho dù không có chứng cứ, ngày tháng sau này của ta cũng không thể sống tốt."

Lưu Nhất Thủy như cười như không, "Tuy nói hơi muộn, nhưng Triệu đại nhân vẫn có thể thông suốt, thật đáng mừng."

"Ta đã già rồi, ngày tháng còn lại chỉ mong có thể cùng người nhà tránh được kiếp sánh lang thang, không lo cơm áo là đủ." Triệu Càn nói, "Nếu người ở Đông Bắc kia đáp ứng, ta tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn."

Lưu Nhất Thủy lại lắc đầu, "Nếu hôn ước đã hủy bỏ, chuyện Bích Tuyền Tỳ cũng trở thành bọt nước, Triệu đại nhân còn có thứ gì để trao đổi?"

Triệu Càn cắn răng nói, "Thất Tuyệt Vương đối với tiểu nữ nhất kiến chung tình, cho dù không thể quang minh chính đại lập phi, nhưng âm thầm đưa đến Thất Tuyệt quốc, làm thị thiếp ấm giường vẫn có thể, đến khi đó đồng nghĩa với việc lấy được thứ kia."

"Triệu đại nhân nỡ sao." Lưu Nhất Thủy bật cười.

Trong ngữ điệu rõ ràng có chút trào phúng, Triệu Càn lại không thấy có bao nhiêu tức giận, mà chỉ hỏi lại một lần, "Lưu đại nhân có đáp ứng không?"

"Không phải là ta có đáp ứng hay không, mà là người ở Đông Bắc kia có đáp ứng hay không." Lưu Nhất Thủy vuốt râu nói, "Nhưng dù thế nào đi nữa, Triệu đại nhân có thể nghĩ thông suốt cũng là chuyện tốt, ta sẽ lập tức báo tin, ít ngày nữa sẽ có kết quả."

"Còn phải chờ mấy ngày sao?" Triệu Càn nhíu mày.

"Người ở Đông Bắc kia đã chờ Triệu đại nhân mấy năm, sao đổi thành Triệu đại nhân thì chỉ mấy ngày cũng chờ không kịp?" Trong mắt Lưu Nhất Thủy có chút thâm ý.

Triệu Càn nghẹn lời.

"Yên tâm, dựa theo hiểu biết của ta đối với Hoàng Thường, mấy ngày này hắn sẽ không xuống tay với Triệu đại nhân đâu. Lui một vạn bước mà nói, cho dù mấy ngày này thật sự có phong ba, ta cũng có thể cam đoan sẽ có người âm thầm tương trợ, cướp Triệu đại nhân từ trong tay Ngự Lâm quân trở về, sao hả?" Lưu Nhất Thủy dù đang hỏi, nhưng trong ngữ điệu lại không chừa chút đường thương nghị.

Là người dưới mái hiên, Triệu Càn tuy đầy mặt phiền muộn, nhưng vẫn phải đáp ứng.

Ngoài phòng gió bắc thổi đến, sau một lát, Triệu Càn kéo chặt ngoại bào, từ trong phòng đi ra, ngồi lên kiệu quay về Triệu phủ.

"Ngươi thấy sao?" Sau khi rời khỏi phủ Thừa tướng, Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Triệu Càn diễn không tệ." Tần Thiếu Vũ nói, "Hơn nữa chuyện bịa ra cũng xem như hợp lí."

"Nhưng Lưu Nhất Thủy là con cáo già, không hẳn sẽ tin tưởng." Thẩm Thiên Phong nói.

"Thì sao, vốn dĩ cũng không mong hắn sẽ tin tưởng hoàn toàn." Tần Thiếu Vũ không để tâm, "Cho dù Lưu Nhất Thủy thật sự tin, nhưng bây giờ Triệu Càn đã tuyên bố bản thân trở thành thứ bỏ đi của Sở Uyên, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, chẳng lẽ còn có thể thay bọn họ làm nên chuyện gì sao? Mấy năm trước Chu Giác mượn sức Triệu Càn, là vì hắn có địa vị trong triều, có thể giúp được không ít việc, nhưng xưa đâu bằng nay, một triều thần sa sút, một chút giá trị lợi dụng cũng không còn, Chu Giác sẽ không lãng phí thời gian trên người một kẻ như thế." Đêm nay Lưu Nhất Thủy chỉ luôn qua loa có lệ, hiển nhiên cũng biết Triệu Càn đã trở nên vô dụng, chỉ là sợ hắn dưới cơn tức giận sẽ khiến cho cá chết lưới rách, cho nên mới không trực tiếp cự tuyệt, cho hắn một chút hy vọng để bám trụ mà thôi.

"Trước đó Sở Uyên còn muốn mượn Triệu Càn để xâm nhập vào nội bộ của Chu Giác." Thẩm Thiên Phong nói, "Nhưng theo thế cục hiện tại, sợ là khả năng không lớn."

"Làm Hoàng đế, tốt nhất không nên quá tham lam." Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, "Có thể khiến Lưu Nhất Thủy vì vậy mà hành động, mục đích tìm ra những quân cờ còn sót lại trong triều cũng đã đạt thành, mưu cầu quá nhiều ngược lại sẽ chẳng có được gì cả."

"Đạo lý này ai cũng rõ, nhưng thân là vua của một nước, tự nhiên sẽ cực kỳ quan tâm tới chuyện thanh phản." Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai hắn, "Đi về trước đi."

"Ngươi muốn đi đâu?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đằng trước có gian hàng bán điểm tâm, ta đi mua chút điểm tâm cho Tiểu Cần." Thẩm Thiên Phong trả lời.

Thẩm Thiên Lăng thích nhất là ăn mấy món điểm tâm, Tần cung chủ tất nhiên sẽ không buông tha mấy chỗ tốt như gian hàng điểm tâm này, vì thế cũng đi cùng Thẩm Thiên Phong tới đó.

"Thẩm minh chủ đến sao." Lão bản hiển nhiên có quen với hắn, vì vậy nhanh nhẹn lấy ra một bao gồm chùm ruột, bánh hoa quế và một đống mứt quả, "Còn cần gì nữa không?"

"Đa tạ." Thẩm Thiên Phong nhận lấy, sau đó nhìn Tần Thiếu Vũ, "Ngươi muốn mua gì cho Lăng nhi?"

"Đây là ngươi làm?" Tần Thiếu Vũ chỉ vào một loạt hình con thỏ đặt trên quầy hàng.

"Đúng vậy." Lão bản cười ha hả, "Sắp đến tết rồi, làm chút trúc hương cao cho mấy đứa trẻ con, ăn rồi năm sau có thể cao lên."

(*) Trúc hương cao là loại bánh đặc sản của Tứ Xuyên, được làm bằng gạo nếp, đường đỏ, đường cát trắng. Bên ngoài dùng một lớp lá trúc bao lại, đêm chưng cách thủy 6 phút rồi lấy ra ăn. Giống bánh chưng nước mình nhỉ~

Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một con, "Lão bản có bằng lòng dạy ta không?"

"Dạy?" Thẩm Thiên Phong cảm thấy bản thân xuất hiện tình trạng lãng tai, lão bản cũng có chút khó hiểu.

"Mua ngươi một canh giờ của ngươi, dạy ta cách làm đi." Tần Thiếu Vũ bỏ một thỏi bạc lên quầy.

"Được được được." Lão bản cực độ vui sướng, vội vàng một ngụm đáp ứng.

Thẩm Thiên Phong không biết nên nói gì với hắn, đành phải quay về Hoàng cung trước.

Buổi chiều có chút nắng, Diệp Cẩn đang ở trong viện mài thảo dược, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn, ôm tiểu Mao Cầu đọc sách uống trà.

"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong đi vào sân, "Lăng nhi."

"Di, sao chỉ có mình ngươi về vậy." Thẩm Thiên Lăng nhìn ra phía sau hắn.

"Thiếu Vũ còn có một số việc." Thẩm Thiên Phong đặt điểm tâm lên bàn, "Chắc một lúc lâu mới về được."

"Có chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

Thẩm Thiên Phong nói, "Đợi rồi ngươi sẽ biết."

Thẩm Thiên Lăng: ...

Cư nhiên còn thừa nước đục thả câu.

"Đi theo dõi sao rồi?" Diệp Cẩn rửa tay, cũng tới ngồi bên bàn.

Vào đông nước có chút lạnh, Thẩm Thiên Phong ủ hai tay y trong lòng bàn tay mình, đem chuyện vừa rồi nói qua một lần.

"Xem như là trong dự kiến của chúng ta." Diệp Cẩn nói, "Hiện tại kế hoạch của Lưu Nhất Thủy đã xảy ra đột biến, chắc rằng hắn sẽ lập tức có hành động ứng biến, chỉ cần phái người theo dõi, chắc chắn có thể tra được vài chuyện."

"Ám vệ sẽ luân phiên trông chừng phủ Thừa tướng." Thẩm Thiên Phong nói, "Vô luận là hắn đi tìm loạn đảng hay là mấy quân cờ khác trong triều, thì cũng không thoát được giám thị của chúng ta."

"Vậy là tốt rồi." Diệp Cẩn rút tay về, "Ta đang nấu canh trong trù phòng, bây giờ có muốn uống không?"

"Uống." Thẩm Thiên Phong cười cười, vẻ mặt rất là ôn nhu, "Ta cũng có mua điểm tâm cho ngươi."

"Khụ khụ!" Thẩm tiểu thụ ở một bên ho khan, ta còn ở bên cạnh a!

Loại hình ảnh liếc mắt đưa tình này thật khiến người không chịu nổi.

"Chíp chíp!" Mao Cầu cũng nhào vô giúp vui.

Thẩm Thiên Phong trừng mắt liếc y một cái.

Thẩm Thiên Lăng thập phần vô tội, yên lặng đưa tay cởi dây thừng trên bọc điểm tâm.

Thẩm Thiên Phong nói, "Chỉ được ăn một miếng."

Một miếng điểm tâm chỉ lớn bằng ngón tay cái thôi a, Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không biết nói gì, thân là Võ lâm Minh chủ, cũng không cần nhỏ mọn tới vậy chứ?

Nhưng kỳ thật y đã nghĩ oan cho ca ca y rồi, Thẩm Thiên Phong chỉ là cảm thấy Tần Thiếu Vũ vẫn còn đang ở gian hàng tự tay làm điểm tâm, nếu đệ hắn ăn no mất, vậy lát nữa không phải sẽ cô phụ một mảnh tâm ý của người khác sao.

Vì thế Thẩm Thiên Phong đơn giản xê dịch toàn bộ điểm tâm sang bên kia.

Thẩm Thiên Lăng: ...

Gần cuối năm rồi, vị đại hiệp này ngươi thật sự không định bồi dưỡng một chút tình cảm huynh đệ cảm động thiên địa sao?

Diệp Cẩn cũng có chút không biết nói gì, y vốn là đến nói với Tần Thiếu Vũ, rằng Thẩm Thiên Phong nhận được tin tức của ám vệ, đã xuất cung theo dõi Lưu Nhất Thủy, lại không nghĩ rằng vừa đến đã thấy hai người lại đang khanh khanh ta ta.

Không sai, chính là lại!

"Chíp." Mao Cầu ngẩng đầu nhìn y.

Diệp Cẩn quyết đoán ôm nó quay về.

May là hai người này không nuôi tiểu hài tử thật, không thì còn ra sao nữa chứ.

Ngoài Hoàng cung, Thẩm Thiên Phong và ám vệ, hơn nữa còn có các cao thủ ám sát được Sở Uyên bồi dưỡng theo dõi chặt chẽ xung quanh, đem chuyện mỗi một người ra khỏi Lưu phủ đi đâu, gặp ai, ghi lại toàn bộ, cũng được một quyển danh sách thật dày.

Nhân số tuy nhiều, nhưng vì toàn bộ đều có tên có hạ, điều tra cũng không quá nhọc sức. Thẩm Thiên Phàm lại quen thuộc kinh thành, liên hợp cùng những tâm phúc khác thì chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã đại khái phân loại được những người này, loại trừ những người không khả nghi, cuối cùng còn lại hai mươi người, có đại thần trong triều, có thương hộ kinh thành, cũng có cung nữ nội thị, thậm chí còn có cả người bán thức ăn bên đường và người lên núi đốn củi, thân phận rất là phức tạp.

"Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu." Thẩm Thiên Phong lật lật mớ danh sách kia, "Không ngờ Chu Giác lại có nhiều tai mắt như vậy."

"Nếu hắn thật sự không có bản lĩnh, thì sẽ không có gan mưu nghịch." Tần Thiếu Vũ nói, "Nơi này là Vương Thành, hắn tất nhiên sẽ phải tốn nhiều tâm cơ một chút, hơn nữa quan trọng nhất, Lưu Nhất Thủy quyền cao chức trọng lại là người của hắn, muốn lợi dụng thân phận Tể tướng cưỡng bức lợi dụ phát triển một ít tai mắt, cũng không tính là cái gì việc khó."

"Việc này không nên chậm trễ, cầm lấy đi tìm Hoàng Thượng đi." Thẩm Thiên Phong đưa danh sách trong tay ra, "trong long hắn chắc là cũng đã có kế hoạch."

"Ta không đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Lăng nhi còn đang chờ ta ăn sủi cảo."

Thẩm Thiên Phong gật đầu, Truy Ảnh Cung không muốn đặt mình vào trong, hắn tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.

Nhìn thân ảnh Tần Thiếu Vũ dần dần rời đi, Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, "Trên đời này chỉ thấy đánh vỡ đầu nhau cướp công lao, chưa từng thấy qua bỏ công lao không cần."

"Nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết tính cách hắn." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu không phải vì Lăng nhi, hắn cũng sẽ không tham dự vào chuyện này."

"Kỳ thật Hoàng Thượng không hẳn đầy tâm cơ như hắn tưởng." Thẩm Thiên Phàm nói, "Bằng không ta cũng không muốn ở lại trong cung."

"Vậy thì có liên quan gì tới hắn?" Thẩm Thiên Phong nói, "Cho dù Hoàng Thượng có tính cách thế nào, thì cũng chỉ là một người không có quan hệ với hắn mà thôi."

"Cũng đúng." Thẩm Thiên Phàm bật cười, "Là ta nghĩ nhiều."

Truy Ảnh cung chủ danh chấn thiên hạ, quả thật có tính tình thường nhân học không được a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy