Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15


Bọt nước chảy xuống, không phân biệt được là nước biển hay là nước mắt, Giai Bảo dựa vào cổ anh khó chịu ho khan, cô không buông tay, Lâm Đạo Hành cũng không buông cô ra.

Thuyền viên trên thuyền nhỏ bảo hai người đi lên, Lâm Đạo Hành vừa xoa gáy Giai Bảo, vừa dán vào lỗ tai cô hỏi: "Lên thuyền trước có được không?"

"Ừ..." Giọng ồm ồm.

Lâm Đạo Hành giữ hông của cô, đưa cô lên thuyền nhỏ, Cố Hạo bên kia thấy động tĩnh, rẽ nước qua, giơ tay muốn ôm Giai Bảo: "Để tôi hỗ trợ, cẩn thận cẩn thận!"

Khi tay cậu ta sắp dán lên ngực Giai Bảo, Lâm Đạo Hành hất tay cậu ta ra.

"Ôi đệch!" Cố Hạo rụt tay về, tay bỏng rát, cái hất tay này phải mạnh thế nào chứ, bảo đảm kiểu gì tay cậu ta cũng bị sưng!

"Móa anh có bệnh à, tôi tới hỗ trợ anh còn đánh tôi?!" Cố Hạo thét chói tai.

"Cút!" Lâm Đạo Hành cũng không thèm nhìn cậu ta, chờ Giai Bảo lên thuyền rồi, anh cũng ngồi lên.

Thi Khai Khai gọi tên Giai Bảo, cũng lên thuyền ngồi chung với Lão Hàn. Lâm Đạo Hành ra lệnh, thuyền nhỏ lập tức lái trở về.

Phạm Lệ Na, Vạn Khôn và hai vợ chồng ông Chu cũng không xuống nước. Phạm Lệ Na ngồi ở trên một chiếc thuyền nhỏ khác, cảnh cáo con trai: "Cố Hạo, con làm gì thế, tới đây cho mẹ!"

Cố Hạo nín tức bơi trở lại, "Đệch, gã rác rưởi họ Lâm!"

Phạm Lệ Na sắc mặt không tốt, cô ta lau nước biển trên mặt con trai, hạ giọng nói: "Ở đây cũng không có gì để chơi, không phải con vẫn muốn trở về sao, chi bằng chúng ta về nhé?"

Cố Hạo sửng sốt, "Mẹ có bệnh à, vừa tới đã muốn về?"

"Không phải con muốn chơi game sao, cho con trở về chơi game không thích à?"

"Bệnh tâm thần, có phải mẹ đang trong thời kì mãn kinh không!"

Vạn Khôn ở bên cạnh không quan tâm nội dung đối thoại của hai mẹ con họ, chợt nghe thấy Cố Hạo mắng chửi người. Gã kéo Lê Uyển Nhân từ trong nước lên.

"Bọn họ đều đi rồi?" Lê Uyển Nhân hỏi.

"Ừ, chúng ta cũng trở về thôi." Vạn Khôn kéo tay cô ta, lại ôm lấy eo, "Aiz, cẩn thận. Trong nước lạnh lắm à, sao tay cô lạnh thế kia?"

Lê Uyển Nhân im lặng tránh, nhưng vẫn không thoát được.

Tối hôm qua cô ta chung phòng với Ân Hồng ở công ty du lịch kia, Ân Hồng hình như có bệnh gì đó, hết ho khan lại uống thuốc, cô ta sợ đối phương có bệnh truyền nhiễm, cố ý hỏi thuyền viên còn phòng khác để đổi hay không, trùng hợp bị Vạn Khôn nghe được, Vạn Khôn đúng lúc chỉ ở có một mình.

Lúc đó gã nhẹ nhàng chạm bả vai cô ta, nói: "Nếu thật sự cô không chịu được thì chuyển sang ở chung với tôi."

Thời gian ở đài truyền hình gã còn có thể duy trì sắc mặt "quân tử", đến nơi này gã dường như không còn bị thứ gì ràng buộc.

Lê Uyển Nhân giả vờ ho khan: "Chỉ là ho khan mà thôi, vẫn tốt, cũng không quá lạnh." Cô vừa ho vừa che ngực mình, nhân cơ hội tránh khỏi đối phương.

La Dũng Cần và vợ cũng đã bơi trở về, bà La liếc anh ta: "Nếu anh đi theo em không vui thì về đi, một mình em ở lại nơi này chẳng lẽ không tìm được người chơi cùng sao!"

La Dũng Cần cười, dỗ dành vợ: "Anh đâu có không vui, anh chỉ hơi váng đầu thôi."

Một đầu khác, trên thuyền nhỏ chạy về, Giai Bảo còn đang ho khan. Thi Khai Khai nghĩ mà sợ, càng không ngừng hỏi cô thấy thế nào.

Lâm Đạo Hành ôm Giai Bảo, tiện cho đối phương dựa vào ngực mình. Anh hất tóc còn ướt trên mặt Giai Bảo, dùng tiếng Anh hỏi thuyền viên: "Trên thuyền có bác sĩ không?"

Thuyền viên trả lời có.

Giai Bảo hất tay: "Em không sao, chỉ là ho khan mà thôi."

Ánh mắt cô đỏ ửng, tóc cũng bừa bộn, nhìn vô cùng chật vật, Lâm Đạo Hành không hé răng, bàn tay khẽ xoa đầu Giai Bảo.

Du thuyền đang ở phía trước, Ân Hồng và thuyền trưởng Pablo đứng ở trên boong thuyền dường như đang nói chuyện, Lâm Đạo Hành nghe Ân Hồng hô một tiếng: "Sao mọi người đều trở về?"

Anh không trả lời, nhìn Giai Bảo vừa ho khan vừa cởi chân vịt, ngón tay anh giật giật, giây tiếp theo, anh bỗng ôm ngang người lên.

Giai Bảo hoa mắt, tầm nhìn đột nhiên chuyển biến, cô giật mình, nói: "Không... Không cần..."

"Lên rồi, em đừng động." Lâm Đạo Hành nói xong, ôm Giai Bảo lên thuyền, đi qua boong tàu cũng không có ý định thả người xuống, ôm cô đi thẳng về phòng.

Thi Khai Khai và Lão Hàn theo ở phía sau, hai người liếc nhau, Lão Hàn vỗ đầu Nghiêm Nghiêm một cái, nói: "Đi!"

Người trong tay chả nặng mấy, Lâm Đạo Hành cũng không tốn sức,giữ khoảng cách với ngực, tay kia cẩn thận đỡ người, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.

Cả khuôn mặt Giai Bảo đều nóng lên, cảm giác nóng chảy quái dị lan khắp toàn thân, không biết mặt có đỏ hay không. Sợ bị người nhìn thấy, cô không ngẩng đầu, dựa vào ngực Lâm Đạo Hành, cô khẽ đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói: "Tự em đi được." Vẫn không dám đối mặt với anh.

"Ừ." Lâm Đạo Hành tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

Giai Bảo bị anh ôm như vậy, suýt tụt xuống, đối phương hình như có cảm ứng, trong nháy mắt bắt được cô.

Giai Bảo lập tức nghiêng đầu, chóp mũi đụng phải cơ ngực cứng rắn, cô đau đến nhíu mày.

Lâm Đạo Hành dừng lại, liếc cô, sau đó ôm người dịch lên, đi vài bước tới cửa phòng, quay đầu nhìn về phía Thi Khai Khai ra hiệu.

Thi Khai Khai nhanh chóng đi lên mở cửa.

Sau khi đã vào, Lâm Đạo Hành thả Giai Bảo xuống mép giường, Giai Bảo hơi lệch người đi, tay chống giường để cho mình ngồi vững vàng, sau đó lập tức khom lưng cởi chân vịt.

"Cảm ơn!" Cô không quên nói lời cảm ơn.

Bác sĩ trên thuyền nhận được tin tới, sau khi kiểm tra nói Giai Bảo không có vấn đề.

Thi Khai Khai vỗ ngực: "Thật sự dọa chết người rồi, cậu chuyên nghiệp như vậy mà suýt chết chìm. Anh Hàn, đều là anh miệng quạ đen!"

Lão Hàn nói: "Đúng đúng đúng!"

Giai Bảo nói: "Mọi người đi hỏi xem chút nữa còn có thể tiếp tục lặn xuống nước nữa hay không, đều là tại tôi, nhanh như vậy đã phải trở lại."

"Lặn xuống nước lúc nào chả được." Lâm Đạo Hành quỳ gối ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô, dường như còn muốn nói gì đó.

Giai Bảo vô thức xoa đầu gối, hơi cúi đầu, hỏi anh: "Công việc của các anh không bị chậm trễ chứ?"

"Không sao, không cần em quan tâm." Lâm Đạo Hành liếc về phía toilet, "Mau đi tắm đi."

"Vâng." Giai Bảo nghe lời, Lâm Đạo Hành đứng dậy, vừa vặn ngăn cô nói tiếp.

Giai Bảo ngẩng đầu, Lâm Đạo Hành suy nghĩ một chút, vỗ đầu cô, "Có việc thì gọi, anh về phòng trước."

"Vâng."

Lâm Đạo Hành trở lại phòng của mình, Lão Hàn và Nghiêm Nghiêm đi theo.

Lâm Đạo Hành cởi quần áo ra, tùy ý ném trên mặt đất, bị Lão Hàn giẫm lên.

Lão Hàn dùng chân hất lên, lấy tay tiếp được, nhìn về phía Lâm Đạo Hành.

Vóc người anh khá tốt, toàn thân dựa vào mấy năm nay chạy khắp nơi luyện ra, gió sương mưa tuyết và và tia tử ngoại dễ dàng mài ra đàn ông. Da anh trở nên đen, góc cạnh và cơ thể cường tráng, không cần tập thể hình cơ thể cũng cao lên, từ công tử bột thành công biến thành đàn ông chân chính.

Ôm phụ nữ cũng dễ dàng, không mệt mỏi thở dốc.

Lão Hàn ngồi trên giường, nói: "Như vậy cậu còn không thừa nhận?"

Anh ấy không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy, Lâm Đạo Hành căn bản không phản ứng anh ấy, anh đi vào toilet, đóng cửa lại nói: "Anh muốn ở nơi này nhìn tôi tắm?"

"Được chứ." Lão Hàn đáp lại.

"Cameras đâu? Theo tôi làm gì, cút về kiểm tra một chút đi." Lâm Đạo Hành nhắc nhở.

"Được rồi, tôi đi trước nhìn xem quay thế nào, tắm rửa xong lại đi hỏi một chút thời gian ngày mai lặn xuống nước." Ngày hôm nay chả lặn được bao lâu, ngày mai còn phải làm lại.

"Tôi đi hỏi, anh với Nghiêm Nghiêm nghỉ ngơi một lát đi." Lâm Đạo Hành nói.

"Vậy được, tôi đóng cửa lại cho cậu."

Lâm Đạo Hành tắm rất nhanh, đang dội nước thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Ra nhanh đi, anh táo bón à? Ông đây vẫn chờ tắm đấy!" Cố Hạo ở bên ngoài hét.

Lâm Đạo Hành lau tóc mở rộng cửa, Cố Hạo thu tay, cả người dịch lại, Lâm Đạo Hành nhanh chóng đi ra bên ngoài.

"Đệch!" Cố Hạo lại muốn mắng chửi người, quay đầu thấy Lâm Đạo Hành cao hơn mét tám vóc dáng rắn chắc, cậu ta đành nuốt lời thô tục trở vào.

Lâm Đạo Hành mặc quần áo tử tế, đi tới phòng sát vách chuẩn bị gõ cửa, suy nghĩ một chút, cô sẽ không tắm nhanh như vậy, anh thả tay xuống, dự định đi hỏi thời gian lặn xuống nước ngày mai trước.

Vẫn không thấy được thuyền viên, anh gặp Lê Uyển Nhân, Lê Uyển Nhân kêu một tiếng: "Thầy Lâm."

Lâm Đạo Hành gật đầu coi như đáp lại, từ bên người cô ta đi qua.

Lê Uyển Nhân cắn môi, xoay người tiến lên, gọi đối phương lại: "Thầy Lâm!"

Lâm Đạo Hành dừng lại, có việc?

Lần trước bất ngờ gặp lại trong nước, anh không nói câu nào với cô ta, lần này gặp mặt, anh vẫn thế, phẫu thuật dây thanh quản chỉ là mượn cớ.

Cô ta về trễ hơn một chút so với bọn họ, đúng lúc thấy anh ôm cô gái gọi là Phùng Giai Bảo kia.

Cô ta biết anh hai ba năm, tiếp xúc không coi là nhiều, nhưng rất chú ý đối với anh, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh làm ra hành động đặc biệt với người khác phái.

Trong lòng Lê Uyển Nhân xấu hổ, cô ta đè xuống phần tình cảm này, hơi nhíu mày, thành khẩn nói: "Thầy Lâm, ngày hôm qua gặp mặt, em chỉ muốn trò chuyện với thầy, em không muốn thầy hiểu lầm. Em biết Vạn Khôn từng có xích mích với thầy, hiện tại em đang là cấp dưới của anh ta, có lẽ thầy có thành kiến đối với em..."

Lâm Đạo Hành ôm cánh tay, chăm chú lắng nghe.

Anh không có biểu cảm gì, nhưng nghe rất chăm chú nhẫn nại, Lê Uyển Nhân càng nói mũi càng sụt sịt, viền mắt dần đỏ lên.

Chờ cô ta nói xong, Lâm Đạo Hành nhếch miệng.

Lê Uyển Nhân tim đập nhanh hơn.

"Cô là một người thông minh." Lâm Đạo Hành mở miệng.

Lê Uyển Nhân không hiểu ý của anh, cô ta nhìn chăm chú vào đối phương.

"Thực ra người thông minh mới am hiểu cách nói thật, nhất là phụ nữ thông minh, hiểu được dùng 'sự thực' xây dựng mặt yếu thế của mình, giành được người khác đồng tình và thông cảm."

"Thầy Lâm..."

"Điều này cũng không có vấn đề gì, nhân chi thường tình, nhưng mà giành được một phần từ Lão Hàn là đủ rồi, tôi --" Lâm Đạo Hành hời hợt nói, "Bỏ đi."

Anh hất tay, dừng ở đây.

Lướt qua Lê Uyển Nhân, anh đi thẳng.

Lê Uyển Nhân mặt đỏ tới mang tai.

Buổi trưa mọi người ở trên du thuyền ăn, buổi sáng xảy ra chuyện suýt chết chìm, tất cả mọi người không còn lòng chơi, hướng dẫn viên nói buổi chiều sẽ lên đảo.

Ân Hồng quan tâm hỏi Phùng Giai Bảo: "Có ổn không?"

Giai Bảo nói: "Em không sao, cảm ơn."

Ân Hồng mỉm cười nói: "Du lịch quan trọng nhất là phải chú ý an toàn, lần sau phải cẩn thận."

"Vâng, em biết, cảm ơn."

Buổi chiều hành trình cũng không gấp, sau khi dùng cơm nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, mọi người ra thuyền nhỏ lên đảo, nhìn động vật hoang dã khắp nơi.

Trên đường thấy dấu vết kiến lửa, hướng dẫn viên bảo bọn họ cẩn thận, đừng để bị cắn.

Lâm Đạo Hành và Lão Hàn quay hình, Giai Bảo thường xuyên quay đầu liếc anh, một lần cuối cùng nhìn sang, cánh tay của cô bị kéo một chút.

"Sao không nhìn đường?" Lâm Đạo Hành nắm cánh tay cô, ý bảo phía trước có dấu vết kiến lửa.

"Vâng, em có xem mà." Giai Bảo nói sạo, trợn mắt nói mò.

Lâm Đạo Hành nắm cổ tay cô, dẫn cô đi về phía trước, "Theo kịp đoàn."

Một lòng bàn tay nóng, cổ tay nóng bỏng, nong nóng, nhóm người đi tới "bưu điện" trên đảo.

Bưu điện chỗ này vô cùng đặc biệt, có thể gửi thư, quy định là tự lấy một phong thư, đi thanh toán tiền, sau đó mới đưa phong thư đến quầy khác gửi.

Giai Bảo đã tìm hiểu, cũng sớm chuẩn bị xong bưu thiếp, cô đưa cho Thi Khai Khai, lấy bút chuẩn bị viết nội dung.

Lâm Đạo Hành trước đó vốn không có ý định làm loại chuyện buồn chán này, lúc này anh đứng ở bên cạnh Giai Bảo, thấp giọng hỏi cô: "Còn bưu thiếp không?"

"... Còn." Giai Bảo từ trong túi lấy ra một tấm, "Anh muốn lấy hình nào?"

"Cái nào đẹp hơn?"

"Đều đẹp."

Lâm Đạo Hành rút ra một tấm, "Bút đâu?"

"Viết xong sẽ đưa cho anh." Giai Bảo cúi đầu viết chữ, đỉnh đầu nóng rực, bị người nhìn như vậy... Cô đưa tay trái ra che bưu thiếp.

Viết xong, cô bỏ vào phong bì, đưa phong bì cho người khác.

Cô đưa bút cho Lâm Đạo Hành, Lâm Đạo Hành nghiêng người viết chữ, từ chỗ Giai Bảo nhìn không thấy gì hết.

Buổi chiều hành trình thuận lợi, phong cảnh hải đảo mê người, sau khi trở về phần lớn mọi người chân đều nhức, Giai Bảo đoán có lẽ bọn họ đi được ba bốn nghìn bước.

Dải đất xích đạo, sáu giờ mặt trời lặn, sau khi ăn cơm tối hóng gió thổi trên biển một chút, mọi người cũng không có việc gì làm.

Ân Hồng viết xuống hành trình ngày mai trên bảng trắng, vẫn là sáng sớm.

Viết xong, chị ta uống một ngụm rượu vang, nói: "Đêm nay phải chạy thuyền cả đêm, ngày mai mọi người tỉnh lại, vừa lúc đến địa điểm, mọi người đi ngủ sớm một chút."

"A -- vô cùng chờ mong!" Thi Khai Khai xoay thắt lưng, chuẩn bị trở về phòng.

Mọi người lục tục rời đi.

Ân Hồng lắc ly rượu vang, mỉm cười nói: "Chúc mọi người mơ đẹp."

Giai Bảo tối hôm qua ngủ ít, ngày hôm nay vận động nhiều, cô dự cảm mình có thể sớm đi vào giấc ngủ, nhưng nằm xuống nửa tiếng đồng hồ, vẫn không ngủ được.

Cô xoa cổ tay, mặt vùi vào gối.

Không biết qua bao lâu, từng đợt tiếng ồn ào quấy rối giấc ngủ, Giai Bảo ngơ ngác mở mắt ra, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh từ trong mộng.

"Tiếng gì thế?" Cô mơ màng hỏi.

"Aiz... ồn muốn chết!" Thi Khai Khai xoay người đứng lên, gãi đầu, "Bên ngoài đang làm gì thế?"

"Giai Bảo! Giai Bảo!"

Giai Bảo sửng sốt, lập tức bò xuống giường đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lâm Đạo Hành ôm cô, nói với Thi Khai Khai trong phòng: "Cháy rồi, rời phòng đã."

Nói xong cũng muốn dẫn Giai Bảo đi.

"Chờ một chút --" Giai Bảo chống lại sức Lâm Đạo Hành, quay đầu chờ người.

Thi Khai Khai vọt tới, Giai Bảo kéo tay cô ấy, Lâm Đạo Hành lập tức mang theo các cô đi tới phòng khách.

"Động cơ bốc cháy." Trong phòng khách, một thuyền viên nói cho mọi người.

Hiện tại khoảng cách đến hừng đông còn ba tiếng, mọi người đều là đang ngủ bị gọi dậy, vẫn còn mặc áo ngủ. Mười bảy hành khách hoặc ngồi hoặc đứng, La Dũng Cần và Phạm Lệ Na nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi: "Cháy? Cháy á?!"

"Mọi người yên tâm, chúng tôi đang dập tắt lửa, lửa cũng không lớn." Thuyền viên trấn an mọi người.

"Nhanh gửi tín hiệu giúp đỡ đi! Không đúng --" La Dũng Cần trừng mắt, "Mau mau, xuống thuyền nhỏ, chúng ta lập tức ngồi thuyền nhỏ rời đi!"

Thuyền viên còn chưa mở miệng, bỗng nhiên một giọng nữ khàn khàn vang lên.

"Đừng gấp, không nghe cậu ta nói sao, lửa không lớn, sẽ không giống năm năm trước, cháy... nổ tung... Sau đó 'Bùm --', chìm thuyền..."

***

Bốn giờ chiều Bắc Kinh, phòng họp đồn cảnh sát.

Ngọn đèn tắt, màn hình đang truyền phát tư liệu.

Cảnh sát Hạng nói: "Ngày 1 tháng 6 năm năm trước, tàu Tinh Hải gặp nạn ở vùng biển Thái Bình Dương, sau đó chìm thuyền. Trên thuyền có 212 hành khách, thuyền viên có 40 người, trong đó có 154 người là công nhân viên và người nhà tập đoàn truyền hình tỉnh H, sau sự cố còn 26 người sống sót."

Hình ảnh chiếu ra.

"Người sống sót sau sự cố, Ngô Tuệ là nhân viên tập đoàn trước đó, tháng trước, cũng chính là ngày 1 tháng 6, bị phát hiện tử vong trong nhà mình, cảnh sát ban đầu nhận định cô ta tự sát, nhưng qua mấy ngày gần đây điều tra phát hiện, cái chết của Ngô Tuệ có liên quan đến người này..."

Hình ảnh chiếu ra, một phần tư liệu về phụ nữ xuất hiện ở trên màn ảnh.

"Ân Hồng, nữ, 51 tuổi, bà chủ công ty du lịch. Cô ta có một người con trai tên Tề Gia Tuấn, năm năm trước gặp nạn ở trên tàu Tinh Hải.

Ân Hồng vào mùng 5 tháng này điều hành một đoàn du lịch đi quần đảo Galápagos nước E. Qua điều tra chúng tôi phát hiện, thành viên trong đoàn du lịch này trùng hợp có người sống sót trong sự cố năm đó, còn có bạn bè và người thân của những nạn nhân năm đó."

Cấp trên trầm giọng hỏi: "Có những người nào?"

***

Ánh trăng mê người, ngoài khơi gió êm sóng lặng, sinh vật đáy biển bơi lội qua lại.

Du thuyền trôi giữa biển, ngọn đèn phòng khách u ám.

"Các vị không bằng tự giới thiệu một chút một lần nữa." Ân Hồng mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro