CHƯƠNG 3: TRÙNG HỢP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dịch đưa người đàn ông ra cửa và cảm ơn người đàn ông.

An Dịch gọi điện cho Hàng Vân Yên khi đang nằm trên giường vào ban đêm và nói với anh về việc thay vòi sen.

Hàng Vân Niên ở đầu bên kia điện thoại có chút áy náy, chuyện này đáng lẽ anh phải là mình mới phải.

An Dịch không quan tâm

-"Em không phải là người không có khả năng sống."

Hàng Vân Niên ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười nói:

"Đúng vậy, chúng ta cũng rất có năng lực."

Cúp điện thoại xong, An Dịch nghĩ tới người đàn ông buổi sáng tới nhà, cô để lộ bộ ngực của mình trước mặt anh ta, đột nhiên thân dưới căng cứng, quần lót lại sắp ướt.

Gần đây cô ấy có vẻ dễ bị ướt.

Cô ướt át khi nghĩ đến những người đàn ông khác trên giường với Hàng Vân Yên

​ Đúng vậy, lần này cô đáng lẽ phải đi, có việc phải làm, đã nghỉ phép từ tuần trước. Cô đã không đến đó trong ba năm qua, nên việc cô ấy đến lần này cũng không có vấn đề gì.

Vì sắp đến thăm công ty nên thứ Hai An Dịch dậy rất sớm, đón học sinh tan học rồi đến công ty.

Công ty cách trường 20 phút lái xe, ở đó đông người nên xe buýt do công ty sắp xếp sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Khi cô đến công ty thì đúng 9 giờ 30, người phụ trách đã đợi sẵn ở cửa, sau khi mai mối, một nhóm người trước tiên đến phòng triển lãm của công ty để tìm hiểu tình hình chung của công ty.

Tại phòng triển lãm còn có người đứng đầu hai công ty.

An Dịch tự hỏi liệu cô có bị choáng váng không, tại sao cô lại như nhìn thấy người đàn ông ngày hôm qua, người hàng xóm thợ sửa ống nước của cô?

Các học sinh được hướng dẫn viên dẫn đi một vòng quanh bảo tàng, An Dịch đi theo phía sau các học sinh, không khỏi nhìn người đàn ông đi phía trước, cố gắng xác định rằng mình đã hiểu lầm người.

Người đàn ông cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi bước đi, rất nhanh đi cạnh An Dịch.

"Không ngờ cô lại là giáo viên." Người đàn ông chủ động nói.

"A! Thật sự là anh! Tôi tưởng mình nhìn nhầm người."

An Dịch kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:

"Bây giờ công việc kinh doanh đang suy thoái như vậy sao? Anh còn làm thêm à? "

Người đàn ông mỉm cười:

"Chú tôi là người quản lý khu nhà. Hôm qua ba người thợ sửa ống nước không có ở đó. Chú tôi nhờ tôi xem họ có thân thiết không. Bố tôi cũng làm việc này. Tôi đã học được rất nhiều điều từ việc xem nó khi tôi xem nó lúc còn bé."

"Ồ, thì ra là như vậy."

Khu dân cư nơi gia đình An Dịch sinh sống nằm ở khu trung tâm thành phố B. Giá nhà tương đối cao và diện tích cũng không hề nhỏ. Hôm qua cô đang thắc mắc, làm sao cô còn có thể làm được. Loại nhà đó khi cô ấy có đủ khả năng mua loại nhà này công việc, tiền lương trong lĩnh vực bất động sản bây giờ có cao không, hay gia đình hắn có sở hữu một mỏ vàng?

"Cô có dẫn đoàn đi tham quan hoạt động thường niên của trường-doanh nghiệp của trường cô không?" người đàn ông hỏi.

"Chúng tôi đều là không có thời gian mà đến, vốn là đội trưởng giáo viên xin nghỉ phép, cho nên tôi tới thay." An Dịch giải thích.

"Thật trùng hợp, sự kiện này tôi không phụ trách, vừa lúc đồng nghiệp của tôi có việc nên tới giúp."

Chuyến tham quan phòng triển lãm không bao giờ kết thúc, An Dịch nhàn rỗi buồn chán, cùng người đàn ông trò chuyện.

"Anh phụ trách tuyển dụng công ty phải không?"

An Dịch không biết nhiều về cách phân chia chức năng các phòng ban trong doanh nghiệp nhà nước.

Người đàn ông lắc đầu: "Chúng tôi đến từ văn phòng tổng giám đốc và chịu trách nhiệm chính về lễ tân. Việc tuyển dụng vẫn phụ thuộc vào nguồn nhân lực."

An Dịch gật đầu, lại hỏi:

"Anh có cùng chuyên môn với họ không? Công ty của anh hình như có yêu cầu chuyên môn rất cao."

Người đàn ông lại lắc đầu:

"Tôi là thư ký của tổng giám đốc, chuyên ngành của tôi hoàn toàn khác với họ. Ngoại trừ một số ngành công nghiệp quan trọng, chúng tôi cũng sẽ tuyển sinh viên chuyên ngành khác nhau."

"Hiểu rồi, tôi tưởng anh chủ yếu tuyển dụng cho một số trường đại học cố định." Mặc dù công ty có danh tiếng rất lớn ở địa phương, nhưng An Dịch chưa bao giờ quen thuộc với loại hình doanh nghiệp nhà nước này.

"Tôi là người thành phố S." Người đàn ông tự đưa ra ví dụ.

An Dịch kinh ngạc nói: "Anh cũng là người thành phố S!"

Người đàn ông cũng kinh ngạc:

"Trùng hợp như vậy?" Hôm nay dường như có quá nhiều sự trùng hợp.

"Đã 6 năm kể từ khi tôi tốt nghiệp."

An Dịch tính toán một chút, cho rằng nam nhân này hẳn là cùng Hàng Vân Niên cùng tuổi: "Đó là học sinh cuối cấp! Tôi đã tốt nghiệp bốn năm trước!"

"Có lẽ tôi đã từng thấy ở trường rồi." Hai người có vẻ thân thiết hơn, "Tôi vẫn chưa biết tên cô đó."

"An Dịch."

"Thoải mái?"

"Cực kỳ thú vị." Tuy người đàn ông không nói cụ thể nhưng An Dịch biết mình đã hiểu nhầm tên cô, dù sao cũng có quá nhiều người hiểu lầm tên cô.

"Tôi tên Hứa Chân." Người đàn ông cũng tự giới thiệu.

Sau khi thăm quan, công ty sắp xếp bữa trưa, Hứa Chân có việc phải làm vào buổi chiều nên một đồng nghiệp khác đi cùng.

Cuối ngày, Hứa Chân gửi tin nhắn cho An Dịch, hỏi anh có muốn đi nhờ xe về nhà không, nhưng An Dịch từ chối, cô phải đưa học sinh trở lại trường an toàn.

Khi về nhà vào ban đêm và đi thang máy lên tầng 19, An Dịch cảm thấy hơi khó hiểu nhưng chỉ trong 2 ngày, cô và người đàn ông tầng dưới bỗng nhiên từ xa lạ trở thành bạn học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro